Lần này, tôi không để Nam Cung Phi Yến đi cùng, chị ấy không có truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hồ, không thể nào đối đầu với Thập Nhị Lôi Thần trên trời.
Nhưng nói gì chị cũng không chịu, tôi cũng chẳng biết làm sao đành để chị ấy thông báo cho các vị đại tiên Tiên Đường Đông Bắc bên ngoài cốc, bởi vì bọn tôi vừa ra từ Tam Thanh Cảnh, Tiểu Bạch và Thiệu Bồi Nhất cũng như Hồ Cửu Gia, Hoàng Cửu Khanh và A La, tất cả đều không thấy đâu nữa. Tôi không biết họ đã đi đâu, nhưng việc khẩn cấp trước mắt, chúng tôi cần có một người trợ giúp.
Nam Cung Phi Yến lưỡng lự một chốc rồi quay mặt rời đi, chắc chị ấy cũng hiểu khi một người đàn ông muốn đi chiến đấu thì người phụ nữ nên đi tìm viện binh thay vì cùng ở lại liều mạng.
Trông Nam Cung Phi Yến bay xa, tôi hít một hơi thật sâu và nhìn lên trời, đám mây sấm đó lại đang tập trung sức mạnh trên đấy, nhấp nháy những tia chớp như con rắn màu vàng đang uốn lượn. Mà hàng chục đám kim quang ẩn hiện giữa các tầng mây, hoàn toàn nhìn không rõ mặt mũi của họ.
Thực ra trước đây, tôi chỉ nghe nói đến hai mươi bốn vị chính thần Lôi bộ, mười hai vị Lôi Thần này tôi cũng chưa nghe bao giờ cũng chẳng biết từ cái gì mà ra, rốt cuộc là chính thần trên trời hay là tà thần ngoại đạo của Trai chủ Phúc Duyên Trai làm ra?
Lại một tia sấm nữa giáng xuống, và màn hào quang bảy sắc vẫn giữ vững như ban nãy, nhưng tôi biết bị đánh một cách bị động như vậy thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá vỡ.
Lợi dụng khoảng nghỉ của lôi quang tiêu tan, tôi dứt khoát lao đến, người như một con chim lớn đang tung cánh bay lên, thẳng đến phía trên tầng mây buông thấp. Có thể thấy ở đám mây đen đằng trước, bên trong kim quang có hơn một chục bóng dáng mờ nhạt đang ở đó khoa tay múa chân, vận công hành pháp.
Tôi không chút do dự, trong lúc niệm chú, một đường Huyết Chú liền hóa ra trong bàn tay tôi. Là một Phá Tự.
Tôi không dùng Huyết Chú như Diệt, Sát bởi vì danh tính của Thập Nhị Thần Lôi hiện tại vẫn chưa rõ, nếu thực sự là chính thần của Thiên giới thì Diệt, Sát cũng không phù hợp cho lắm.
Tội sát thần, tôi thật không thể gánh nổi.
Phá Tự Huyết Chú xuất ra, tôi mới nhớ tới Huyết Ngọc Ban Chỉ mà tôi luôn đeo trên tay đã mất tích, nghĩ đến tình huống vừa rồi chợt hiểu ra, Huyết Ngọc Ban Chỉ không ngờ đã hòa tan vào trong người tôi.
Ý niệm vừa động, Huyết Chú liền hình thành.
- Phá!
Tôi hét lớn một tiếng, đánh ra sáu đường Huyết Chú chồng lớp lên nhau liên tiếp cùng đánh vào kim quang gần tôi nhất.
Trong kim quang dường như có thứ gì đó liếc nhìn sang đây, một loạt kim quang liền lay động, trong vài đám kim quang phía bên cạnh lập tức hưởng ứng, những đường kim quang kết nối với nhau để công kích lại tôi.
Hai thứ ánh sáng va vào nhau ngay lập tức, biến thành những mảnh nhỏ đầy trời, rải rác giữa những đám mây đen, một nguồn lực dồi dào phát ra từ các tầng mây, dập dờn những ánh hào quang sặc sỡ đến kỳ lạ.
Chỉ là vào lúc này, lòng tôi chợt nảy sinh hoài nghi, theo lý mà nói thì đây là Thập Nhị Lôi Thần, mặc dù hiện tại tôi không biết mình có bản lĩnh thế nào nhưng cũng không đến mức cả mấy Lôi Thần cùng hợp lại đấu với tôi, lại còn bất phân thắng bại.
Thế thì tôi cũng quá lợi hay rồi ha?
Tôi khẽ ngây người một lúc, nhưng tay tôi không dừng lại, trong chớp mắt đã thêm mấy đường Huyết Chú chồng lên nhau, nhưng lần này tôi đã thêm Cấm Tự Quyết và Diệt Tự Quyết. Tôi cũng muốn thử xem thứ gọi là Thập Nhị Lôi Thần rốt cuộc là như thế nào.
Lần này, hơn chục khối kim quang đột ngột tụ lại với nhau, đón đầu Huyết Chú, một cùng lôi quang nổ rền trời.
Bất thình lình có một tiếng nổ nữa, lôi quang này được tạo ra một cách vội vàng, uy lực kém xa so với đại trận thủ sơn dũng mãnh này. Tuy nhiên nó vẫn chặn được đòn tấn công của tôi, năng lượng khổng lồ ập đến như cuồng phong, và trong vùng kim quang chói mắt kia, Tôi hơi lùi về sau, nheo mắt lại, ngước mặt nhìn lần nữa, hơn chục đám kim quang đã tụ lại với nhau và bắt đầu đòn tấn công tiếp theo.
Chỉ là lúc này mục tiêu tấn công đã chuyển sang tôi, thông qua đòn thử nghiệm vừa rồi tôi cũng đã thấy được, lực công kích mạnh mẽ của Thập Nhị Lôi Thần này cần thời gian dài chuẩn bị, hơn nữa sức phòng ngự của bản thân lại rất yếu, giống như một đám đại pháp sư có thể giải phóng cấm chú cấp bậc Ma pháp công kích bị ai đó tiếp cận, chẳng còn đủ thời gian để niệm chú, thế nào cũng chết thôi!
Tôi lao lên đánh ra một đòn mạnh không chút khách khí, mấy tia ánh đỏ của Huyết Chú khuyết trương xông thẳng vào kim quang.
Lần này, tôi luôn tay tấn công không ngừng nghỉ. Trong từng đòn đánh đều có bắn ra ánh đỏ. Huyết Chú này giống như sức mạnh trong cơ thể tôi, không cần viết, cùng không cần vận lực, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể “hạ bút thành văn”.
Kim quang đại thịnh, dễ nhận thấy rằng nó đã tập hợp toàn lực chống cự, cùng lúc đó là vô số điện quang nằm trong tầng mây ra sức hiện ra qua kim quang giống như vô số con rắn màu vàng đang cố gắng tụ tập lại, nhưng tôi căn bản không cho chúng cơ hội. Sau một loạt đòn tấn công, cả người tôi đều đã nhuộm ánh đỏ, nó bao trùm lấy tôi. “Rầm” tôi tung ra một cú liền phá vỡ đám kim quang đó và cả người lao vào trong thoáng chốc.
Tôi cũng không hề ngờ đến kết quả này, nhưng tôi cũng chỉ hơi giật mình chút thôi. Lúc bấy giờ tôi phát hiện có một bóng người đang ẩn mình trong kim quang. Tôi lập tức bước tới chộp lấy bóng người đó, túm nó ra và tập trung nhìn vào, tôi đã sững người ngay lập tức.
Đây chính là Thập Nhị Lôi Thần gì đó sao?
Đây rõ ràng là Long lão đại của Kim Đao Môn mà!
Tôi liền đè gã xuống, sắc mặt Long lão đại héo nhằn, trong tay gã đang cầm một vật lấp lánh kim quang, sau khi bị tôi chế ngự, ánh kim quang thu lại ngay tức khắc, nó mang hình dáng chiếc búa, trước mặt gã còn có một miếng đá hình vuông, hơi lõm ở giữa như thường bị va đập vậy.
Tôi ngay lập tức hiểu ra, Thập Nhị Lôi Thần gì đó đều là lừa bịp người. Trai chủ Phúc Duyên Trai đã tìm ra một pháp bảo để Long lão đại ở trên trời giả mạo Lôi Thần, nhưng pháp bảo này thực sự đủ mạnh để khiến đại trận thủ sơn của Thiên Hồ cốc lung lay, cũng không thể coi thường.
- Long lão đại, đã lâu rồi nhỉ, không ngờ ông cũng giỏi chuyện này. Đây là thứ gì? Rốt cuộc Trai chủ Phúc Duyên Trai bảo ông làm cái quỷ gì ở đây vậy?
Long lão đại vừa bị tôi đánh liên tiếp mấy đòn đến choáng đầu óc, bị tôi xách trên tay cũng không còn sức phản kháng, đoán chừng chỉ cần tôi buông tay ra thì gã ta sẽ phải rơi xuống mất.
- Đây là, đây là Lôi Kích Đài, là thứ mà Trai chủ Phúc Duyên Trai đã bí mật luyện chế. Ngài ấy muốn ta liên tục tấn công ở đây, muốn Thiên Hồ cốc dùng toàn bộ sức lực để mở đại trận thủ sơn.
Long lão đại thành thật trả lời, tôi lại quát hỏi:
- Chỉ dựa vào sức lực của ông với món pháp bảo này, liệu có thể ép toàn lực mở đại trận thủ sơn à, ông tưởng ông là cái thá gì, ở đây còn có huyền cơ gì, nói!
Tôi hoàn toàn không tin lời của gã, lại càng sinh lòng nghi ngờ Trai chủ Phúc Duyên Trai, mặc dù bản lĩnh của Long lão đại cũng không tồi nhưng cũng chỉ là cao bình thường. Chỉ dựa vào pháp bảo này mà lại tạo được hiệu ứng lớn đến thế thì nhất định còn có ẩn tình khác!
Gã do dự không nói, tôi túm gã làm ra vẻ muốn thả xuống, quát:
- Nếu không nói thật thì ta sẽ ném ngươi xuống ngay và luôn, để xem xương cốt ngươi cứng đến đâu.
- Đừng đừng... Ta nói, thật ra Trai chủ Phúc Duyên Trai đã bàn bạc xong xuôi với Yến Thanh Tuyết. Hai người họ cùng diễn một vở kịch. Đòn tấn công này của ta căn bản sẽ không đánh vỡ đại trận, mục đích là để ngăn mọi người vào Thiên Hồ cốc, tất nhiên ngài ấy cũng chẳng nói rõ lý do tại sao, nhưng thâm tâm ta biết rõ với sức mạnh này làm sao có thể phá được đại trận. Tuy lôi quang lợi hại nhưng đối với đại trận hoàn toàn mở ra trạng thái bảo vệ chỉ là một con hổ giấy...
Tôi liền sững sờ, hóa ra là còn có chuyện như thế này, nhưng Trai chủ Phúc Duyên Trai muốn ngăn cản người bên ngoài vào Thiên Hồ cốc làm gì? Tôi nhớ lúc nãy hắn la hét một cách cuồng loạn ở Tam Thanh Cảnh, muốn hủy diệt mọi thứ, muốn thiết lập lại một thế giới mới, nhưng nó có vẻ không khớp với mấy lời Long lão đại nói kia.
Ý nghĩ trong tôi quay cuồng, trong giấy lát mới chợt nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi gã:
- Những gì ngươi nói là phải là thật không, nếu dám nói dối ta liền giết chết ngươi.
Long lão đại cười khổ:
- Ta vốn bị hắn ép mới bất đắc dĩ giúp hắn, lẽ nào ngươi cho rằng ta tự nguyện sao? Ngươi cũng không nhìn xem, mọi đệ tử Kim Đao Môn của ta đã bị hắn lợi dụng như mấy cái xác không hồn. Hắn lập một pháp đài bên ngoài cốc chính là dùng để đảo ngược thiên địa âm dương, nhưng liệu ích gì cho ta không hả? Lúc đầu hắn vốn đã hứa với ta là cho ta thuốc trường sinh, nhưng bây giờ ta cũng hiểu được đó là chuyện không thể nào, hắn hoàn toàn chỉ là lợi dụng bọn ta...
- Vậy theo ngươi... ban đầu khi Trai chủ Phúc Duyên Trai muốn ngươi ở đây giả vờ tấn công đại trận với lúc hắn nói muốn đảo ngược âm dương trời đất, hủy diệt mọi thứ có khác gì nhau không?
- Khác nhau?
Long lão đại sửng người, sau đó liền hiểu ý tôi, giật mình đáp:
- Quả thực là có chút khác biệt, một người thì lịch sự tao nhã, phong thái phi thường, còn người kia lại đầy vẻ thù địch và vô cùng ngang ngược…
Hắn nói đến đây, tôi đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, Long lão đại cũng chợt hiểu ra, buột miệng thốt ra:
- Ý ngươi muốn nói là...
Tôi chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy, từ lâu ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trai chủ Phúc Duyên Trai này hôm nay tính tình luôn thay đổi, lời nói cũng không đồng nhất. Ta thấy e rằng có đến hai Trai chủ Phúc Duyên Trai, hai Trai chủ Phúc Duyên Trai hoàn toàn trái ngược nhau. Đúng rồi, căn bản chẳng phải là phân thân hay gì hết, mà là cả hai Trai chủ Phúc Duyên Trai đang điều khiển thân thể!
Tôi kết hợp các tình tiết lại với nhau, trong nháy mắt tôi đã thông suốt được chuyện này, cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân toát ra một cơn mồ hôi lạnh.
- Ầm!
Bên trong Thiên Hồ cốc bất thình lình vang lên một tiếng nổ nặng nề, tim tôi chùng xuống, thầm kêu không ổn, tôi vội cúi người xông về phía Thiên Hồ cốc. Tiện đường đến tầng mây thấp, tôi ném Long lão đại xuống đất rồi hét vào mặt gã
- Nếu ngươi muốn sống và tiếp tục môn chủ Kim Đao Môn của mình thì đi kiếm Y Thăng, Đoàn Lôi đi phá pháp đài đó ngay, chúng ta nhất định phải ngăn chặn hắn ta….
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo