Tư Đồ tiên sinh nói ra lời này khiến tôi cả kinh, còn chưa kịp hoảng hốt xong thì thanh kiếm Tần định kia đã xuất hiện trong tay tôi rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn thanh Tần kiếm đột ngột xuất hiện trong tay này. Chỉ thấy hai chữ ‘Tần định’ trên mặt kiếm dường như ẩn chứa một sức mạnh vô tận, trong nháy mắt, từ đáy lòng tôi bỗng có cái gì bùng cháy lên, chậm rãi lan toả.
Chỉ là, thiên sư Đại Tần?
Tôi thế nào lại trở thành hậu duệ của thiên sư Đại Tần rồi? Nhưng thiên sư Đại Tần trong miệng Tư Đồ tiên sinh vừa rồi, hình như là một người tên Hàn Ngự, nghĩ nghĩ, có lẽ đây thật sự là tổ tiên của tôi đi?
- Cậu Hàn, thanh Tần kiếm này vốn là bội kiếm của Tần Vương. Sau khi Tần Vương chết đã giao cho thiên sư Đại Tần quả lý, nhưng sau đó thiên hạ lại đại loạn, kiếm Tần định bị mất mất, Đại Tần theo đó nhanh chóng diệt vong, cho nên di chiếu của Tần vương cũng cứ như vậy bị mắc cạn, không ai chấp hành. Nhưng Từ Phúc chưa chết, nên vẫn mãi mãi là con dân Đại Tần. Hàn Ngự làm thiên sư Đại Tần cũng từng nói rằng con cháu Hàn gia đều có trách nhiệm chém giết Từ Phúc, đây là truyền thừa của người Hàn gia.
Tư Đồ tiên sinh nói xong, tôi bỗng hiểu ra. Phúc Duyên Trai Chủ từng nói qua mấy lần, người của Hàn gia đều là bại tướng dưới tay hắn, mà ở trong cảnh giới huyết ngọc nhẫn ban chỉ, tôi cũng từng nhìn thấy hình ảnh tổ tiên Hàn gia sống chết đánh nhau với Phúc Duyên Trai Chủ.
Hóa ra, tất cả đều là một hồi số mệnh, mà tôi lại là người được số phận chú định, trốn đâu cũng không thoát nổi trách nhiệm này.
Tôi thở sâu, duỗi kiếm Tần định trong tay ra, ánh mắt nhìn chăm chú ánh sáng lạnh lẽo phản xạ trên mũi kiếm, nói với Phúc Duyên Trai Chủ:
- Nếu đã như vậy, xem ra một hồi vận mệnh này ngươi cũng không trốn thoát được, vậy không cần nói gì thêm nữa, kiếm Tần định đã xuất thế, mạng của ngươi cũng nên kết thúc tại đây thôi.
Phúc Duyên Trai Chủ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên thân kiếm Tần định, sau đó lại đưa mắt nhìn Tư Đồ tiên sinh, bỗng nhiên cười.
Hắn cười rất tùy ý, giống như vừa nghe thấy một trò đùa lớn nhất thiên hạ vậy. Tôi cũng lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi cảm thấy chơi rất vui sao, Từ Phúc? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên lừa đảo, lừa của Tần Thủy Hoàng một khoản lộ phí kếch xù, cuối cùng dẫm lên cứt chó để lấy thuốc trường sinh bất tử, ngươi kiêu ngạo cái gì?
Hắn nghe xong lời tôi nói, tiếng cười đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười to:
- Thú vị thú vị, không thể tin được ta nhàm chán hơn hai ngàn năm, đến tận hôm nay mới thấy có chút thú vị. Lừa đi một khoản lộ phí kếch xù? Ha ha, cái tội danh này thật thú vị, a, ha ha, hôm nay vậy mà lại có người muốn phụng chiếu giết ta, ha ha, hơn hai ngàn năm, ta nhảy nhót ở thế gian này hơn hai ngàn năm, hôm nay vậy mà lại có người muốn phụng chiếu giết ta? Ha ha ha ha...
Hắn cười đến khiến tôi sởn tóc gáy, Yến Thanh Tuyết vốn đang nằm trên mặt đất lại bất thốt lên:
- Không, hắn không phải như thế, hắn vốn chỉ là muốn xây dựng một thế giới mới công bằng công chính, nếu không cũng sẽ không ở ngoài biển tự xưng làm Vương. Hắn, hắn chỉ là vì lý tưởng và khát vọng của mình cho nên mới làm như vậy. Tần Vương trời sinh tính tình tàn bạo thất thường, cái gì mà Đế Vương thống nhất thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là một tên sát nhân có hàng đống kẻ hầu người hạ mà thôi...
Phúc Duyên Trai Chủ bỗng ngừng cười, nhìn Yến Thanh Tuyết, than nhỏ một tiếng:
- Ngươi lại còn vì ta mà nói như vậy, được, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi nói rất đúng, thật ra các ngươi không ai biết ta năm đó ở một hòn đảo ngoài khơi tự xưng làm Vương vốn chỉ vì muốn toàn tâm dựng nên một thế giới lý tưởng của chính mình, nỗ lực vì xã hội. Mới đầu còn tốt, nhưng sau một thời gian dài, ta dần không nhúng tay vào mọi việc nữa, muốn đi thăm thú thế gian mấy năm, thì đủ loại tật xấu của con người lại một lần nữa bùng nổ. Ta muốn ngăn cản, nhưng đã bất lực. Cho nên, ta mới bất đắc dĩ trở về trung thổ...
Phúc Duyên Trai Chủ cứ như vừa mở ra máy hát, đang lúc gay cấn lại chậm rãi ngồi xuống kể chuyện xưa, giống như đã hoàn toàn ngó lơ vây công của chúng tôi vậy. Hắn cứ như vậy từ từ kể lại chuyện hắn đã trải qua trong một nghìn năm.
Có lẽ, hắn thật sự rất cô độc. Hắn nói, lúc trước hắn đi tới một đảo tiên ngoài biển, quả thật đã vô ý tìm thấy thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết, từ đây liền ở lại hòn đảo này, vì khát vọng thành lập một xã hội lý tưởng mà nỗ lực. Hắn nỗ lực nhiều năm, cuối cùng kết cục vẫn là thất bại. Hắn không thể không thừa nhận, một người dù năng lực có mạnh đến đâu, dù có là đại la thiên tiên, thì căn bản cũng không thể thay đổi những thói hư tật xấu ẩn sâu trong lòng con người.
Kiêu ngạo, ghen tuông, tức giận, lười biếng, tham lam, tham ăn, dục vọng, bảy đại tội của con người, dù có đi đến đâu cũng không thay đổi được. Đặc biệt là những người sinh hoạt trên hòn đảo kia, họ vốn chưa từng được khai hóa, không hiểu văn minh lễ nghi, cho nên lại càng sa đọa nhanh hơn, thể hiện bảy đại tội này đến vô cùng nhuần nhuyễn, không sót lấy một cái.
Hắn tuyệt vọng rời đi, thời gian từ từ trôi qua, dần dà đã qua mấy trăm năm, mà trong mấy trăm năm này, hắn dốc lòng tu tiên, cũng đã có thành tựu rất lớn, hơn nữa, thuốc trường sinh bất tử hắn dùng năm đó, thật ra là tiên dược cực phẩm do một tiên nhân để lại nhân thế. Sau khi hắn dùng, chẳng những trường sinh bất tử, mà đạo hạnh còn thăng tiến cực nhanh, nếu không phải hắn không bỏ xuống được thất tình lục dục nơi nhân thế, cũng không dứt bỏ được khát vọng lúc trước trong lòng, thì có lẽ sớm đã phi thăng trở thành tiên.
Sau khi hắn rời khỏi đảo thì du ngoạn khắp nơi, nhờ vài lần cơ duyên xảo hợp mà giúp đỡ vài người, vô tình lại sinh ra một ý niệm mới trong lòng, đó chính là nếu hắn không có năng lực thành lập một xã hội mới, vậy trợ giúp Đế Vương hiện tại, thông qua đó thực hiện nguyện vọng của mình thì sao?
Vì thế hắn liền thành lập Phúc Duyên Trai này, tuyên bố rằng trong thế gian phàm là người có phúc duyên thì đều có thể đến để được hắn trợ giúp. Cứ như vậy, hắn dùng một thời gian rất dài để tạo dựng uy tín mới ở vùng trên trung thổ, giúp đỡ nhiều Đại Đế Vương, mở ra nhiều triều đại thịnh vượng.
Nhưng đáng tiếc, cảnh đẹp không dài, thế giới hoàn mỹ hắn luôn kỳ vọng lại không duy trì được bao lâu đã tuyên bố thất bại, người dân lại một lần nữa lâm vào thiên tai, chiến loạn, thế giới cũng chia chia hợp hợp, tranh đấu loạn xạ.
Dần dần, hắn cảm thấy chán ghét, đồng thời vì củng cố thực lực của chính mình mà hiện thân mấy lần giữa đại chiến huyền linh, lại bị Hàn gia nhận ra thân phận. Sau vài lần đại chiến, hắn cuối cùng đành từ bỏ lý tưởng ban đầu của bản thân, phẫn nộ dồn nén trong lòng nghìn năm rốt cuộc cũng bùng nổ, vì thế, thế giới lại một lần nữa đại loạn, nhưng lần này lại là do chính hắn gây ra.
Sau lần đó, hắn không quan tâm đến thắng thua nữa, bản thân vì đã nản lòng thoái chí nên liền mai danh ẩn tích. Từ sau khi ẩn cư thì đã không thèm màng đến thế sự.
Từ đó cho đến tận lúc này, thế giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, nền văn minh phát triển tới độ cao xưa nay chưa từng có, nhưng nhân tính lại méo mó tới cực điểm. Nền văn minh phát triển mạnh mẽ lại khiến cho dục vọng của con người bành trướng không điểm dừng, dùng một câu miêu tả, thì chính là đã tới lúc đập đi xây lại.
Hắn bế quan mấy trăm năm, lĩnh ngộ Thiên Đạo, đột nhiên hiểu rõ đạo lý này. Cái gọi là Thiên Đạo bất nhân, thì không nên có ý nghĩ săn sóc thương hại đối với dân chúng bá tánh, chỉ cần vi phạm ý của Thiên Đạo thì nên lập tức loại bỏ, phá đi thì mới có thể xây lại.
Vì thế, lý tưởng năm đó của hắn lại một lần nữa nhen nhóm, cho nên mới xuất thế lần nữa, lại phát hiện kẻ địch năm đó đều đã không thấy đâu, rất nhiều truyền thừa cũng đã biến mất, vì thế càng thêm hào hứng, ôm lấy niềm tin tất thắng, bắt đầu tính toán, muốn làm lại tất cả từ đầu.
Phúc Duyên Trai Chủ nói đến đây thì dừng lại, một lát sau mới chậm rãi tiếp tục nói:
- Ta làm như vậy thì có cái gì không tốt? Các ngươi đều là nhân tài khó có được, lại có thể không đánh mất nhân tính trong xã hội này, ta vẫn luôn cố tình đặt các ngươi thành người bên cạnh ta, nên mới chưa giết chết các ngươi. Giờ chẳng lẽ các ngươi cứ nhất quyết phải đối nghịch với ta như vậy sao?
Lúc hắn nói mấy câu đó, giọng điệu mang theo bi thương không nói nên lời, thật giống như mấy ông già đã trải qua vô số chuyện gian nan khổ cực đang vô lực nói với vãn bối: Vì sao các ngươi lại không hiểu cho ta?
Trong lòng tôi có chút xúc động, không thể ngờ được rằng Hoa Hạ ngàn năm lại vẫn có một bí mật như vậy, nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói với hắn:
- Không cần biết ngươi nói như thế nào, ta đều sẽ không bị ngươi thuyết phục. Chẳng lẽ ngươi đã quên, năm đó ngươi ở đảo giáo hóa những người dân đó, kết quả cuối cùng không phải vẫn thất bại sao? Tính tình con người là do trời sinh, tuyệt đối sẽ không bị thay đổi vì ngoại cảnh. Kể cả ngươi có bản lĩnh hủy diệt toàn bộ đất trời thì căn bản cũng sẽ không thể thay đổi được bất cứ điều gì, bởi vì, ngay cả chính ngươi cũng chỉ là một con người mà thôi. Trong lòng ngươi có dục vọng, có chấp niệm, có lẽ là được cất giấu rất sâu, nhưng chính bản thân ngươi cũng không thể phủ nhận được. Cái gì mà phá đi thì mới có thể xây lại được, trừ khi chính bản thân mình ngươi cũng hủy diệt nốt, bằng không thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Mấy câu nói đó của tôi chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, vậy mà lại khiến hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nói:
- Ngươi nói cái gì, ta cũng có dục vọng và chấp niệm? Ha ha, không tồi, ta tuy là thật sự có chấp niệm, nhưng ta có dục vọng lúc nào? Tất cả những điều ta làm chẳng lẽ không phải đều là vì muốn mọi người tốt hơn sao?
Tôi nhìn hắn thở dài:
- Thế giới ngươi muốn chưa chắc đã là thế giới mọi người đều muốn. Ngươi làm sao biết được, thành công của ngươi thì người khác cũng sẽ thích?
Hắn ngây người, bỗng nhiên đứng lên, một khí thế cuồng bá đột nhiên phát ra từ người hắn, hắn tức giận nói:
- Ngươi thì biết cái gì, ta đã nói rồi, ý người không phải ý trời, ý ta mới là ý trời, điều các ngươi muốn đều không được cho phép, tất cả phải bị hủy diệt!
Hắn đột nhiên trở nên điên cuồng, tôi lắc đầu không nói gì, một lần nữa giơ kiếm Tần định lên, nói:
- Nếu như vậy thì không còn lời nào để nói nữa, có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi, ta cũng không biết cái gì mà truyền thừa của thiên sư Đại Tần, cái gì mà di chiếu của Tần Thủy Hoàng, ta chỉ biết, chỉ cần ta còn sống, thì nhất định phải ngăn cản ngươi, bởi vì ngươi chắc chắn sẽ không thể mang lại một thế giới hoàn mỹ cho nhân loại, thứ ngươi mang đến chỉ có hủy diệt.
Kiếm Tần định đột nhiên phát ra một tầng ánh sáng lóa mắt, sâu trong linh hồn tôi cũng đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt khí, trong phút chốc như cảm thấy cực kỳ quen thuộc với kiếm Tần định này.
Nhiệt huyết trào dâng trong lồng ngực, nhìn Từ Phúc như người điên trước mặt, tôi hét lớn một tiếng, không chút khách khí bổ kiếm về phía trước!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo