Tôi và Nam Cung Phi Yến đồng thời muốn tiếng lên cản lại, đoạt lấy khối thiên thạch kia, nhưng Phúc Duyên Trai Chủ tuy rằng chưa từng liếc mắt nhìn chúng tôi lấy một cái, hai chúng tôi lại không hẹn mà cùng không thể động...
Tôi rốt cuộc cũng ý thức được, chúng tôi bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của Phúc Duyên Trai Chủ, giống như Liễu Vô Ngôn nói, hắn chỉ còn một bước nữa là sẽ viên mãn, phi thăng thành tiên.
Hàn gia đáng thương, nói đến cùng cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Tiếp đó thiên thạch không ngừng bay về phía trước, lúc nó sắp đến chỗ ngay phía trên lò, thì một làn khói nhẹ từ trong lò bay ra, nóc lò rung lắc không ngừng, giống như chỉ một giây sau sẽ mở ra.
Tôi mở to hai mắt nhìn, trong lòng vô cùng nôn nóng, không thể chậm trễ được, chỉ cần thiên thạch rơi vào bên trong lò đồng, thì nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ bị phong ấn bên trong. Hơn nữa, nó rơi vào thì uẩn tử đan kia sẽ được luyện chế thành công, mà thứ được phong ấn bên trong lại rất có thể là hồn phách của Tần Thủy Hoàng, như vậy, Tần Thủy Hoàng có thể sẽ sống lại.
Yến Thanh Tuyết ngã xuống đất, trong ánh mắt chất chứa nỗi phất hận và không cam lòng, lại không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên thạch bay đến phía trên lò đồng...
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng lúc này, ở dưới lò đồng bỗng có một bàn tay vươn lên, nắm chặt lấy khối thiên thạch, đồng thời, một giọng nói phát ra:
- Các ngươi đang làm gì ở đây, chạy lại chỗ này quấy rối làm gì, mau cút đi cho ta.
Tôi kinh ngạc, bởi vì người này từ đầu tới giờ vẫn luôn ngồi ở ngay cạnh lò đồng, lại không có ai liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, là Mã Chín.
Hắn lạnh mặt, ánh mắt quét qua đám người Phúc Duyên Trai Chủ, chậm rãi nói:
- Lò đồng này là của ta, ta đã ở chỗ này bảy bảy bốn mươi chín ngày mới luyện chế ra được. Ta nói khi nào khai lò, lúc đấy liền khai lò. Các ngươi có tư cách gì mà chạy đến chỗ này khoa tay múa chân, quấy rầy ta luyện đan?
Lời nói này của Mã Chín vang lên mạnh mẽ quyết liệt, hoàn toàn không cho Phúc Duyên Trai Chủ mặt mũi, nói đến tôi cũng cảm thấy đã trong lòng.
Phúc Duyên Trai Chủ cũng sửng sốt, nhưng thật ra cũng không làm ra phản ứng gì lớn, chỉ hơi nhíu mày, sau đó nói với Liễu Vô Ngôn:
- Người này đã vô dụng, còn giữ lại làm gì?
Ngụ ý là muốn Liễu Vô Ngôn xử lý Mã Chín, nhưng Liễu Vô Ngôn lại không hề di chuyển, chỉ khom người nói:
- Trai Chủ, uẩn tử đan là do một tay người này luyện chế, toàn bộ quá trình chỉ có hắn biết, viên đan hoàn chỉnh đã ở ngay trước mắt, không thể giết được.
Liễu Vô Ngôn nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của Phúc Duyên Trai Chủ, hơn nữa lời nói còn có vẻ rất có lý. Mã Chín đang nắm trong tay thiên thạch, nghe vậy thì cười lạnh một cái, nói:
- Trai Chủ đại nhân là nhân vật thần tiên, tép riu như ta vốn không có tư cách ở chỗ này nói chuyện với ngài. Có điều, những lời Trai Chủ vừa nói, ta đều đã nghe rõ cả, tuy không hiểu thế nào là hùng đồ bá nghiệp, cũng không hiểu cái gì là quân lâm thiên hạ, lại càng không hiểu chuyện tình tình ái ái, nhưng ta có một nghi vấn muốn hỏi Trai Chủ, nếu tảng đá này vừa phong ấn nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ lại vừa phong ấn hồn phách của vị Thủy Hoàng Đại Đế kia, thì ngài cho thứ này vào lò, cũng tức là đã cho cả hai thứ đó vào lò, như vậy chẳng phải là muốn đem cả hồn phách vị Đại Đế kia luyện cùng sao?
Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ không hề thay đổi, nói:
- Chuyện lớn như này, nói ngươi cũng không hiểu, nếu uẩn tử đan đã sắp ra lò, thì ngươi tốt nhất là hãy nhanh ném cả thiên thạch vào trong đó đi, đừng có chậm trễ chần chừ, hậu quả thế nào, ngươi biết đấy.
Giọng nói hắn vang lên, ẩn chứa sự đe dọa, nhưng Mã Chín lại lắc đầu, nói:
- Nếu ngươi muốn luyện hồn phách người kia, thật ra cũng chẳng liên quan gì tới ta, nhưng Mã Chín ta luyện dược cả đời, tuy rằng đào mộ quật mồ, luyện cốt làm thuốc, lừa người hại người, chuyện gì cũng đã làm qua, nhưng những loại dược đã luyện trước kia đều không quá phức tạp. Lò uẩn tử đan này, ta sớm đã nhìn ra được rằng không giống vật phàm, có lẽ đây sẽ là lò dược cuối cùng mà ta có thể luyện chế trong cả đời này, cũng là lò dược tốt nhất. Cho nên ta không thể để cho nó xảy ra bất cứ sai lầm gì được.
Mã Chín nhìn Phúc Duyên Trai Chủ, tiếp tục nói:
- Theo lý thuyết, muốn luyện thành công uẩn tử đan này thì chỉ cần một giọt nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ là được, căn bản không cần thiên chứa thạch gì đó này, cũng không cần hồn phách của bất cứ người nào cả. Người luyện đan này là ta, thủ lò là ta, người kiếm nguyên liệu cũng là ta, điều khiển lửa cũng là ta, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với ngươi. Bởi vậy, ta không đồng ý cách làm này của ngươi, cũng sẽ từ chối.hơn nữa, uẩn tử đan này muốn ra lò còn cần phải có một công đoạn cuối cùng nữa, ngoại trừ ta ra thì không có kẻ nào biết cả. Bây giờ nếu như ngươi giết ta, thì cả đời này cũng đừng mong có được uẩn tử đan.
Tôi chưa từng nghĩ tới Mã Chín thế mà lại có dũng khí và quyết đoán như vậy, vậy mà lại dám trực tiếp từ chối Phúc Duyên Trai Chủ, thậm chí còn đối đầu với hắn như vậy. Xem ra trình độ si mê luyện dược của người này, quả nhiên đã đạt đến mức điên khùng.
Nhưng mà, đối với chúng tôi mà nói cũng là chuyện tốt.
Cuối cùng, sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ cũng khẽ biến, mắt nhìn chằm chằm Mã Chín, chậm rãi gật đầu, hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
Mã Chín đáp:
- Rất đơn giản, chỉ cần chờ đến khi sau khi uẩn tử đan ra lò, thì tùy các ngươi muốn thế nào thì thế, chuyện này sẽ không còn liên quan gì đến ta nữa, nhưng trước đó thì mọi chuyện phải do ta định đoạt.
Phúc Duyên Trai Chủ không nói gì, lẳng lặng nhìn Mã Chín, một lúc sau, Mã Chín lại đột nhiên nói một câu:
- Thật ra các ngươi đều sai rồi, luyện uẩn tử đan này, nước mắt Cửu Thiên Hồ đương nhiên vẫn có thể dùng làm nguyên liệu, nhưng trên thực tế, không chỉ có vậy.
Mã Chín hôm nay toàn nói ra những câu khiến người ta kinh ngạc, toàn bộ quảng trường giờ phút này không hề có lấy một tiếng động nào khác, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Mã Chín. Nhưng Mã Chín nói tới đây thì nghẹn lời, giống như không biết nói gì tiếp, đôi mắt liếc ngang dọc trái phải. Những người còn lại chỉ nghe được một câu dang dở như vậy thì đều buồn bực, bỗng nhiên, một giọng nói từ nơi xa bỗng vang lên:
- Nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ đại biểu cho một loại tinh thần, một loại cảnh giới. Chỉ cần là sự vật đạt tới cảnh giới này, thì đều có thể thay thế nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Giọng nói này nghe rất quen tai, mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một người từ bên ngoài Tam Thanh cảnh đi đến, vừa nhìn thấy người này, tôi liền cảm thấy cả người được buông lỏng, lập tức khôi phục tự do.
Tôi không khỏi kinh hãi, nheo mắt nhìn kĩ lại, người vừa đến kia hóa ra lại là Tư Đồ tiên sinh.
Ông chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:
- Có người nói Cửu Vĩ Thiên Hồ cả đời chỉ chảy một giọt nước mắt, đây cũng chỉ là lời đồn đại. Trên thực tế, Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải cả đời chỉ chảy một giọt nước mắt, mà là nước mắt của nó, chỉ có một lần là quý giá nhất, là trân bảo cực kỳ khó có được trên đời này, cũng là nguyên liệu cực kì hiếm có. Đó chính là thời điểm Cửu Vĩ Thiên Hồ ngộ đạo, thăng cấp trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, lúc này nó sẽ chảy xuống một giọt nước mắt, đây mới là thực sự là thứ được người đời truyền tụng là nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Ông vừa đi về phía quảng trường, vừa tiếp tục nói:
- Cho nên, Trai Chủ đại nhân đừng vọng tưởng có thể dựa vào cách tu luyện mà chế tạo ra ý niệm của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đây căn bản chính là sai lầm, bên kia mặc dù có được bộ dáng của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại mãi mãi không thể có được tinh thần của Cửu Vĩ Thiên Hồ, lĩnh hội được loại cảnh giới Thiên Đạo này.
Phúc Duyên Trai Chủ rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Tư Đồ tiên sinh, nói:
- Ý của ngươi là ta vẫn phải dùng đến một giọt nước mắt duy nhất của Cửu Vĩ Thiên Hồ kia sao?
Tư Đồ tiên sinh lắc đầu:
- Sai rồi, sai rồi, vừa rồi ta chỉ nói về ngọn nguồn của nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ và tác dụng của nó, nhưng còn về việc luyện chế uẩn tử đan, tạo ra thuốc trường sinh bất tử thì lại chưa chắc đã cần đến. Bởi vì vạn vật thế gian, dù là người, là yêu, là thú, hay là hoa cỏ cây cối, đất đá đồi núi, thì chỉ cần là thực sự hiểu được tinh thần của cảnh giới Thiên Đạo, tình nguyện vì nó mà hiến thân, thì đều có thể lấy thân nhập đan, trở thành tiên dược.
- Ý ngươi là... Can Tướng, Mạc Tà?
- Ha ha, cùng gần như vậy, cho nên ta mới nói, Trai Chủ sớm đã tướng, cái này, không tốt, không tốt.
Phúc Duyên Trai Chủ quét mắt qua mấy người của mình, chậm rãi hỏi Tư Đồ tiên sinh:
- Như vậy, theo ý tiên sinh thì vài người ở đây, ai có thể làm thuốc?
Ý tứ của Tư Đồ tiên sinh đương nhiên là không cần dùng đến nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà chỉ cần có người chịu hiến thân, sẵn sàng bước vào lò thì có thể luyện thành tiên dược.
Lúc này, Mã Chín lại quỳ gối xuống, hướng về phía Tư Đồ tiên sinh lạy một lạy, nói:
- Nếu không phải có tiên sinh ở đây bảy bảy bốn mươi chín ngày, khai đạo cho ta vô số lần, chỉ sợ ta đã sớm bị lệ khí vây hãm mà chết. Lời nói vừa rồi của tiên sinh không hề sai. Mà Mã Chín ta cả đời tội nghiệt, đã sớm nên chết hơn vạn lần rồi, giờ ta nguyện ý dâng thân luyện đan. Ta luyện dược cả đời, cuối cùng lại có thể sử dụng chính mình làm thuốc cũng coi như là chết có ý nghĩa, được chết một cách thỏa mãn.
Hắn không chút sợ hãi nói ra lời này, trong mắt còn lóe ra chút hưng phấn. Tôi bây giờ mới nghe hiểu lời hắn nói, những suy nghĩ này hẳn là đều do Tư Đồ tiên sinh nhồi nhét vào đầu hắn, giờ lại còn muốn lấy thân làm thuốc, quả thực là điên rồi.
Khóe miệng Phúc Duyên Trai Chủ mấp máy, nói:
- Công đoạn cuối cùng mà ngươi nói chính là cái này sao?
Mã Chín gật đầu:
- Không sai, công đoạn cuối cùng chỉ là thêm thuốc dẫn.
- Nếu như vậy, thì không cần ngươi, dùng nước mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ làm thuốc dẫn vẫn tốt hơn.
Phúc Duyên Trai Chủ vừa dứt lời, phân thân của hắn ở một sườn núi khác liền biến mất, sau đó xuất hiện ở ngay bên cạnh Mã Chín, nhanh chóng giơ tay đoạt lại thiên thạch, đồng thời, Mã Chín không hề báo trước mà phun ra một đống máu, cả người giống như diều đứt dây, đổ rạp xuống.
Phúc Duyên Trai Chủ giơ tay lên, nóc lò đồng mở bật ra, ánh lửa hừng hực bốc lên cao, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng tôi lấy một cái, thiên thạch lại một lần nữa bị ném về phía lò đồng.
- Thuốc dẫn, hừ, thuốc dẫn này ta đã phải chuẩn bị hơn hai ngàn năm, dù có là ai cũng đừng mơ tưởng ngăn cản được ta...
Lời nói của Phúc Duyên Trai Chủ lộ ra một tia lệ khí, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, hoàn toàn không phù hợp với khí chất lỗi lạc hắn thường biểu hiện ra.
Không biết vì sao, khi hắn nói ra những lời này, trong thân thể của tôi như có thứ gì đó bị xúc động, một cảm giác khô nóng vọt lên từ đan điền, nháy mắt truyền khắp toàn thân tôi.
Ánh sáng đỏ thẫm như máu lóe lên, một đạo cấm tự quyết nháy mắt bay ra, giữ chặt lại vào ngày hôm đó chứa thạch đang sắp rơi vào trong lò đồng ở trên không trung.
Yến Thanh Tuyết bỗng kêu lên:
- Các ngươi đừng tin hắn, vừa rồi hắn nói như vậy chỉ là để giữ nguyên linh của tỷ tỷ và hồn phách người nọ ổn định, mau tới ngăn cản hắn, không thể để uẩn tử đan xuất thế được, nếu không…
Bà còn chưa dứt lời, một luồng ánh sáng đột nhiên xuát hiện, đập thẳng vào ngực bà, Yến Thanh Tuyết kêu thảm một tiếng, cả người bay ra xa, sau đó ầm một tiếng rơi xuống đất. Bà giãy giụa, vươn tay về phía Nam Cung Phi Yến, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Trên người Phúc Duyên Trai Chủ bỗng tản ra một luồng lệ khí đáng sợ, cả người như thay đổi chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn giờ đây tràn ngập sát khí, lạnh giọng nói:
- Một đám ngu xuẩn, các ngươi đáng nhẽ chỉ cần đứng im chờ ta hoàn thành tâm nguyên là được rồi, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy, vậy để ta đây giúp các ngươi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo