Dưới ánh sáng bảy màu từ trên trời chiếu rọi xuống, Cửu Vĩ Thiên Hồ chậm rãi vươn người, chín cái đuôi lớn màu trắng từng cái một xuất hiện, quanh thân nó tỏa ra một vầng sáng thánh khiết mỹ lệ.

Mấy trăm hồ nữ trong sơn cốc, bao gồm cả Nam Cung Phi Yến, gần như đều đồng thời ngây ngốc nhìn về phía Thiên Hồ mỹ lệ trên đỉnh vách núi, ngay cả dì Tuyết khi nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng bày ra một vẻ mặt phức tạp.

Bỗng nhiên, Cửu Vĩ Thiên Hồ ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng thét dài, nhưng nghe lại có phần du dương, giống như là vọng lại từ viễn cổ, chất chứa một nỗi bi thương sâu sắc, như là đã dồn nén lại trong mấy chục ngàn năm qua.

Toàn bộ hồ nữ của Thiên Hồ Cốc nhìn thấy một cảnh này đều sùng kính quỳ gối, có người còn vui sướng đến độ khóc nấc lên, có người thì nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ, trong miệng lẩm bẩm gì đó, giống như là đang cầu khẩn.

Nam Cung Phi Yến nắm chặt tay tôi, kích động không nói ra lời. Dì Tuyết thì vẫn yên lặng đứng đó, chỉ lẳng lặng quan sát, ánh mắt bà đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cuối cùng, bà thoáng nhìn qua Cửu Vĩ Thiên Hồ trên vách núi một lần nữa, chậm rãi ngồi xuống.

Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đang gào thét không ngừng, đột nhiên, ở trên đại trận bảo vệ ngọn núi vốn dĩ trống không bỗng có lốc xoáy xuất hiện, dần chuyển động nhanh lên. Ở nhiều góc trong Thiên Hồ Cốc, vô số lưu quang trào ra, tạo thành vô số quỹ đạo, bay lên tụ tập trên không trung.

Hàng ngàn tia sáng với đủ màu sắc bỗng như ngưng đọng trong không trung, sấm sét bên ngoài trận pháp vẫn đang ầm ầm đánh xuống, nhưng ảnh hưởng đến đại trận rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều.

Nam Cung Phi Yến sửng sốt, vui sướng nói:

- A, hóa ra lại đại trận bảo vệ ngọn núi đã hoàn toàn mở ra, đến ta cũng không biết chuyện này. Xem ra dì Tuyết thật sự đã sắp xếp hết mọi chuyện. Đệ đệ, em nói xem chúng ta có phải đã trách oan dì Tuyết rồi hay không?

Tôi ngẩng đầu nhìn không trung, nhún vai nói:

- Em cũng không biết, nhưng chuyện quan trọng như vậy, tại sao dì Tuyết lại không nói cho chị? Hơn nữa, rõ ràng là phải mượn sức mạnh của Thiên Hồ Phu nhân mới có thể hoàn toàn mở ra đại trận. Nhưng bà mượn kiểu gì? Đây là nguyên thần của Thiên Hồ Phu nhân, là chân thân, hay là cái gì khác?

Nam Cung Phi Yến khẽ giật mình, lắc đầu nói:

- Cái này, chị cũng không biết, đại khái có thể là nguyên thần trong cơ thể mẹ chị đã bị dì Tuyết đánh thức đi, nhưng mà, bà làm thế khi nào chứ?

Vấn đề này chỉ có dì Tuyết mới có thể trả lời. Nhưng dì Tuyết vừa ngồi xuống đã mang đàn ra đánh, vẫn là khúc nhạc học từ mẹ Nam Cung Phi Yến bà đã đánh trước đó. Tiếng đàn du dương vang lên trong tiếng sấm ầm ầm ở ngoài, kết hợp với ánh sáng sặc sỡ xung quanh, cùng với lốc xoáy bảy màu trên không trung, tạo thành một hình ảnh cực kỳ kỳ lạ.

Tiếng thét của Cửu Vĩ Thiên Hồ cuối cùng cũng dứt, nhưng lúc này, kết giới sức mạnh trên không trung đã hình thành hoàn toàn, mặc cho sấm sét bên ngoài có đánh, đập như thế nào, thì màn ánh sáng bảy màu vẫn kiên cố, chỉ hơi lay động, đong đưa một chút. Một lúc lâu sau, sấm sét bên ngoài giống như biết khó mà lui, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Đợt tấn công này cuối cùng cũng đã qua đi, chúng tôi đều nhẹ nhàng thở phào. Dì Tuyết lại dường như không để ý đến những chuyện khác, chỉ một lòng một dạ tập trung đánh đàn, mà Cửu Vĩ Thiên Hồ đang lẳng lặng đứng trên vách núi bỗng nghiêng đầu nhìn sang, hình như đang lắng nghe tiếng đàn.

Nam Cung Phi Yến bỗng kéo kéo tay tôi, thấp giọng hỏi:

- Chị muốn đi lên nhìn mẹ chị một chút, em đi cùng chị được không?

- Cái này hình như không tốt lắm, nói không chừng mẹ chị ở trên kia còn đang lấy tinh thần sẵn sàng chiến đấu, chúng ta đến đó, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới bà. Lại nói, nếu mẹ chị bây giờ chỉ là trạng thái nguyên thần, thì chị xem, trạng thái của bà giờ có giống người bình thường không?

Tôi nhắc nhở chị ấy.

Nam Cung Phi Yến nghe xong, nhíu mày nói:

- Chính là vì như vậy, vì nhìn bộ dáng của mẹ chị không bình thường lắm, cho nên chị mới muốn tới gần một chút để xem rốt cuộc tình huống là như thế nào.

Hóa ra là như thế, khóe mắt tôi lại liếc đến chỗ dì Tuyết, sau mới gật đầu nói:

- Cũng được, vậy chúng ta đi lên xem một chút.

Nam Cung Phi Yến ừ một tiếng, cũng không nói với dì Tuyết, trực tiếp kéo tay tôi bay lên trời, hướng về phía vách núi.

Dì Tuyết ở dưới vẫn cúi đầu ngồi đánh đàn, giống như không hề nhìn thấy hành động của hai đứa chúng tôi.

Chúng tôi đi tới trên vách núi, Nam Cung Phi Yến nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ cách đó không xa, hơi kích động. Cô bước lại gần vài bước, giọng nức nở, nói:

- Mẹ, người, người chẳng lẽ đã xuất quan rồi sao?

Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đang lắng tiếng đàn trong sơn cốc, một lúc lâu sau khi Nam Cung Phi Yến lên tiếng mới quay đầu lại, đôi mắt mỹ lệ của nàng nhìn Nam Cung Phi Yến, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò, lạ lẫm.

Cả người Nam Cung Phi Yến khẽ run, bước về phía trước, nói:

- Mẹ, là con đây, là Yến nhi đây, mẹ không nhớ con sao?

Cô vừa nói vừa chậm rãi bước về phía trước, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại không hề có phản ứng gì. Thân thể nó giống như là nửa trong suốt, xung quanh có một tầng ánh sáng trắng mông lung bao quanh, tản ra một loại hơi thở vừa nhu hòa lại vừa mạnh mẽ. Nó nhìn Nam Cung Phi Yến, trong ánh mắt dần dần toát ra một tia nghi hoặc, dường như trong lòng đang suy đoán thân phận của Nam Cung Phi Yến là gì.

Xem ra bà ấy đã thật sự quên mất Nam Cung Phi Yến là ai, tôi thầm than trong lòng một tiếng, bước về phía trước kéo Nam Cung Phi Yến lại, nói với cô:

- Đừng qua đó, có thể sẽ nguy hiểm, bà bây giờ... không giống như biết chị là ai. Nói không chừng đến chính mình là ai còn không biết.

Nam Cung Phi Yến dùng sức lắc đầu:

- Không thể nào, lúc trước ở trong động ngọc thanh ta còn cảm nhận được bà, cả lúc ở trong ảo cảnh ngọc thanh, tiếng nói của mẹ rõ ràng đến như vậy, không có khả năng người không nhận ra ta, cái này, cái này làm sao có thể được chứ.

Tôi lắc đầu, lại nói với cô:

- Trên đời này, không có chuyện gì là không thể, nói không chừng bà chỉ là bị dì Tuyết gọi ra để kích hoạt đại trận, có lẽ bà chỉ là một phần khuyết thiếu của nguyên thần của Thiên Hồ Phu nhân. Chị xem, ngay cả hình dáng con người bà ấy cũng không hóa ra được, chị sao lại cứ cố chấp cho rằng bà sẽ nhận ra chị chứ? Theo em thấy, bà hiện tại chỉ là dựa vào bản năng mà làm việc thôi.

Nam Cung Phi Yến không nói gì, cô ngơ ngẩn nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ, đôi mắt dần ngập nước, bỗng nhiên phủi tay nói:

- Không đúng, một tia nguyên thần của mẹ chị lúc trước bị chị đánh thức để hoàn thành truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hồ kia, chị đã đưa trở lại trong thân thể của bà, theo lý mà nói, nguyên thần của mẹ chị hẳn là hoàn chỉnh, tại sao nguyên thần lại bị chia ra được chứ, trừ khi, trừ khi có người hại bà.

Chị ấy bỗng nhiên kích động lên, tôi đang muốn lên tiếng khuyên nhủ, trên trời, một đợt tấn công mới lại đột nhiên bắt đầu.

Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, liên tiếp không ngừng đánh xuống phía trên đại trận, uy lực còn lớn hơn so với lúc trước, màn sáng bảy màu không ngừng chớp động, gắng gượng chống đỡ. Cửu Vĩ Thiên Hồ ở phía dưới nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn không trung, trong mắt đều là sự nghi hoặc, dường như đang thắc mắc có chuyện gì đang xảy ra.

Nơi chúng tôi đang đứng là chỗ cao nhất trong Hồ Cốc, khoảng cách tới không trung đương nhiên là gần nhất. Màn sáng bảy màu trên bầu trời chậm rãi quay vòng, tuy rằng đã hoàn toàn chặn lại loạt công kích kia, thế nhưng vẫn có một tia sét lọt xuống.m thanh xẹt xẹt vang lên ở ngay trên vách núi, năng lượng kia nhanh chóng bao trùm chỗ chúng tôi đang đứng, khiến tôi cảm thấy người mình hơi tê tê.

Tôi không khỏi thầm mắng một tiếng trong lòng, Phúc Duyên Trai Chủ này dùng một chiêu đánh cả nửa ngày, không biết đổi mới gì cả.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận uy lực của sấm sét này rất mạnh, nếu không phải Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên xuất hiện giúp đại trận được hoàn toàn kích hoạt, thì chỉ sợ nơi này đã sớm bị đánh nát.

Tôi ra hiệu với Nam Cung Phi Yến, ý nói rằng không nên ở lại nơi này lâu, Nam Cung Phi Yến đương nhiên cũng cảm nhận được uy lực của tia sét vừa lọt vào kia, nhưng cô lại càng quan tâm tới an nguy của Cửu Vĩ Thiên Hồ hơn. Cô quay lại, đang muốn nói chuyện với mẹ mình thì lại thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng dài, khiến vách núi phía trên rung lắc dữ dội. Cả hai chúng tôi đều không kịp phòng ngừa, suýt nữa đã ngã xuống đất.

Cũng không biết tại sao Cửu Vĩ Thiên Hồ lại đột nhiên kêu lên, nhưng tôi vừa mới đứng vững lại được sau trận rung lắc vừa rồi, Nam Cung Phi Yến bỗng giơ tay chỉ vào một chỗ trong Thiên Hồ Cốc, kêu lên:

- Không ổn rồi, bên kia hình như có người vào được.

Tôi vội vàng nhìn theo hướng tay chị ấy chỉ, liền thấy ở một chỗ tối trong sơn cốc quả thật có mấy bóng người đang chui vào, nhanh chóng chạy như bay về phía Tam Thanh cảnh.

Bởi vì cách khá xa, cho nên chúng tôi không thể thấy rõ được mặt bọn họ, Nam Cung Phi Yến đột nhiên giữ chặt tay tôi, thấp giọng quát:

- Đi, chúng ta mau đi qua nhìn, xem là ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám lẻn vào trong Cốc ngay lúc này.

Dứt lời, chị ấy quay đầu liếc nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ một cái, miễn cưỡng cười cười, nói:

- Cảm ơn mẹ, cảm ơn đã nhắc nhở chúng con...

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghiêng đầu nhìn nàng, không phát ra tiếng động gì, trong mắt lộ ra một tia từ ái.

Nam Cung Phi Yến giật mình, dường như định nói cái gì, nhưng lại nghĩ đến mấy bóng người vừa lẻn vào, cắn chặt răng, một lần nữa kéo tay tôi, bay nhanh về phía dưới kia...

 

0.25056 sec| 2428.242 kb