Trời đã sáng.

Có phải thời khắc cuối cùng sắp đến rồi hay không?

Trong lòng tôi có chút kích động. Đây thậm chí có thể nói là thời điểm quyết định sống chết, nhưng trong đầu tôi lại một mảnh hỗn loạn, trong lòng một mảnh mê mang.

Bởi vì tới tận lúc này, tôi vẫn không đoán ra được ý đồ thực sự của Phúc Duyên Trai Chủ và dụng ý của dì Tuyết.

- Trời đã sáng.

Nam Cung Phi Yến lẩm bẩm lặp lại một câu, gương mặt lộ vẻ mê mang, lại cười khổ một chút, sau đó cô dựa đầu vào vai tôi, một lúc lâu cũng không thấy nói gì.

Tôi cũng không động đây, hai người chúng tôi cứ như vậy dựa vào nhau, nhìn lên không trung. Mặc dù ở phía trước có một màn sáng bảy màu ngăn cản, nhưng như tôi đã nói trước đó, ánh mặt trời thì không có gì ngăn cản được.

Ánh mặt trời chiếu đến, màn sáng bảy màu kia trở nên sáng hơn một cách dị thường, ánh nắng sặc sỡ chiếu xuống, toàn bộ sơn cốc tràn ngập trong một không khí ấm áp thoải mái, hoa cỏ cây cối vốn ngủ say trong đêm đen cuối cùng cũng tỉnh lại, một lần nữa bừng lên sức sống mạnh mẽ.

- Trời đã sáng rồi, thật tốt.

Tôi nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của Nam Cung Phi Yến, nhìn nàng, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Nam Cung Phi Yến lúc này dường như không phải là một ngự tỷ cao ngạo giang hồ, cũng không phải là chị đại một thân đồ đen chống chọi với sấm rền gió lớn, hay là một tiểu hồ ly một bụng mưu ma chước quỷ, tinh quái đáng yêu.

Tôi không có cách nào miêu tả được cảm giác này, nói tóm lại, cô bây giờ trong bộ váy trắng khẽ lay động, tóc dài phất phới theo gió, nhìn thật giống như tiên nữ trong truyện cổ tích. Gương mặt cô mang theo nét buồn nhàn nhạt, khiến người ta thương tiếc, muốn dùng tất cả để yêu quý, bảo vệ cô một đời một kiếp.

Đôi mắt đang lẳng lặng nhìn tôi của cô như có nước, tựa như có cả ngàn lời muốn nói với tôi, nhưng đôi môi cũng chỉ hơi hé mở, rốt cuộc vẫn không nói nên lời.

- Chị…

Cuối cùng, tôi định mở miệng trò chuyện, nhưng lại chỉ phát ra được một tiếng này, xong không biết nói cái gì nữa, đồng thời nỗ lực bày ra vẻ mặt vui vẻ.

Những ký ức giữa chúng tôi bỗng tràn về, tôi nhớ lại từng chuyện từng chuyện đã xảy ra kể từ lúc chúng tôi gặp nhau, cô lầm tưởng tôi là yêu quái, suýt chút nữa đem ta lột cái tinh quang, nếu tôi không kịp thời mang sổ hộ khẩu ra, nói không chừng giờ đã liệt giường rồi.

Cô nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười, đảo mắt một cái, hình như lại khôi phục lại làm một Nam Cung Phi Yến không tâm không phổi, luôn thích đùa giỡn trêu chọc tôi trước đây.

- Ai…

Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, im lặng dời ánh mắt khỏi người tôi, nhìn về phía Tam Thanh cảnh, ngơ ngẩn nói:

- Chúng ta nên đi thôi. Không cần biết chân tướng là thế nào, cũng sẽ có lúc bị vạch trần. Có lẽ tất cả đáp án đều đang ở đó.

Tôi cùng nhìn theo ánh mắt của cô:

- Nhưng Tam Thạch cảnh giờ đã bị phong bế. Cô có biết không, Tam Thạch cảnh vốn có một cục đá trấn trụ, giờ cục đá đó đã bị dì Tuyết đem vào bên trong Tam Thanh cảnh, khiến trận pháp bảo vệ Tam Thanh cảnh phong bế lại. Bây giờ trừ khi cưỡng ép phá vỡ cấm chế Tam Thanh cảnh, đột nhập vào từ cánh cổng kia, còn không, dù có là ai cũng không vào được.

Cô nghe vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhìn về phương xa, nói với tôi:

- Mặc kệ nó, xe đến trước núi ắt có đường, dì Tuyết nếu đã phong bế Tam Thanh cảnh thì đương nhiên là có nguyên do, nhưng ta tin tưởng, chỉ cần tím chứa đan còn ở bên trong Tam Thanh cảnh thì sẽ có vô số người muốn đi vào.

Tôi gật gật đầu, cô nói cũng đúng, tất cả những suy đoán bây giờ đều là vô nghĩa, bởi vì, trời đã sáng.

- Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi.

Tôi lôi kéo cánh tay của cô, nói. Nam Cung Phi Yến thấy vậy nhoẻn miệng cười, đáp:

- Đệ đệ ngốc, đến khi nào ngươi có thể tự mình bay được, không cần ta vác thì mới tính là thật sự trưởng thành.

Tôi cũng cười:

- Vậy tôi chỉ sợ cả đời này cũng không lớn được. Tiếc là tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, nếu tôi thật sự có thể sống mấy trăm năm đến hơn ngàn năm, nói không chừng thật sự có thể bay được, đến lúc đó, tôi sẽ kéo theo cô bay lượn khắp không trung, hai người cùng nhau tự do tự tại, được không?

- Rất tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tự do bay lượn. Nhưng đây chỉ là nói tốt, ngươi cũng phải nỗ lực lên mới được. Tuy rằng tuổi thọ của nhân loại tương đối ngắn, nhưng xưa kia cũng có người tu đạo thành công, sống mấy trăm tuổi cũng không thành vấn đề. Lại nói đến những thần tiên kia, không phải đa số đều là người phàm tu thành sao? Nếu như ngươi có thể thành tiên, vậy ta liền có một đệ đệ tiên nhân rồi.

Nàng vỗ tay cười nói, bộ dáng rất vui vẻ.

Tôi cười ha ha lên:

- Sống mấy trăm tuổi như vậy, chỉ sợ lúc đó tôi cũng trở thành một ông lão rồi, đầy một đầu tóc bạc, mà cô lại vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, nếu tôi cùng cô bay lượn thì liệu có thể bị người ta chê cười, nói tôi trâu già gặp cỏ non, bắt cóc trẻ vị thành niên không?

Cô nghe tôi nói vậy, cười đến cong eo:

- Ngươi nha, học được cách nói hươu nói vượn từ khi nào thế, hai người chúng ta, còn chưa biết ai là trâu già ai là cỏ non đâu. Lại nói lão già thì đã làm sao, ta cũng có thể biến thành một lão bà bồi ngươi nha.

Tôi cười đến thở hổn hển, nói với cô:

- Cũng không biết Thường Khánh, cặp anh em Thường kia đến lúc đó có đánh đổ bình dấm chua, giận đến mức hiện nguyên hình hay không, tôi sợ lắm.

Cô nghe thấy lời này, bỗng vỗ tay, nói:

- Đúng rồi, ta gọi anh em Thường gia tới giúp, không biết hắn có thuyết phục được cha hắn không, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì giờ hẳn là cũng đang ở bên ngoài Cốc đi.

- A? Nói như vậy chúng ta vẫn có giúp đỡ sao? Ừm, thật ra chỗ tôi cũng nhận được không ít sự giúp đỡ, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa thấy người nào lộ diện, thật khiến người ta cạn lời mà.

- Cái này cũng không nhất định đâu, giả sử bọn họ đã tới, nhưng bây giờ đại trận bảo vệ Thiên Hồ Cốc đã mở ra toàn bộ, kể cả bọn họ muốn chạy vào trong đây giúp thì căn bản cũng không được.

Tôi vừa nghe lời này liền có chút sốt ruột:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Cô nghĩ nghĩ, nói:

- Trước tiên chúng ta đến Tam Thanh cảnh nhìn một chút, nói không chừng dì Tuyết cũng đang ở đó, còn có rất nhiều chị em, một gia đình lớn cùng nhau nghĩ cách là được rồi.

Tôi nhíu mày, tổng lại cứ có cảm giác chỗ nào không ổn, nghĩ một chút lại hỏi:

- Xa bà bà kia, cô có thấy ở đâu không? Đêm qua hình như bà ta đã đến động ngọc thanh.

Nam Cung Phi Yến cười nói:

- Bà ta à, đúng thật là có tới, nhưng lại quá không biết tự lượng sức mình, trực tiếp chạy vào động ngọc thanh, kết quả bị lâm vào ảo cảnh, cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra được.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một cái:

- Vậy là tốt rồi, nếu như vậy, chúng ta có thể bớt được một kình địch.

Cô lại lắc lắc đầu:

- Không cần quá để ý, chung quy lại, ta vẫn cảm thấy những người này thật ra đều là pháo hôi, kình đình thật sự chỉ có một.

Tôi đương nhiên biết người mà cô ám chỉ là Phúc Duyên Trai Chủ, không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng, người khác không nói, chỉ bằng bản lĩnh hóa thân của Phúc Duyên Trai Chủ thôi, hóa ra mấy cái phân thân đã đủ làm chúng tôi luống cuống tay chân.

- Được rồi, còn lại nói sau, chúng ta đi Tam Thanh cảnh trước đã.

Ngay sau đó, tôi và Nam Cung Phi Yến phi thẳng lên trời, nắm tay bay về phía Tam Thanh cảnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng tôi, phía trước Tam Thanh cảnh đã tụ tập một đống người, đương nhiên đều là người của Thiên Hồ Cốc. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra trong Thiên Hồ Cốc lại có tới mấy trăm hồ nữ, vậy mà ngày thường rất hiếm khi mới gặp một người, không biết là họ trốn ở chỗ nào.

Lúc này, họ mặc những bộ trang phục khác nhau, bao vây trước cửa Tam Thanh cảnh, mà dì Tuyết thì một thân trang phục lỗng lẫy, ngồi khoanh chân ngay chính giữa phía trước Tam Thanh cảnh. Phía trước bà có một cái đàn cầm, bà tập trung tinh thần đánh đàn, tiếng đàn du dương réo rắt vang lên, rất dễ nghe, xuyên qua làn sương nhàn nhạt vào sáng sớm trong sơn cốc vang vọng cả Thiên Hồ Cốc.

Tôi và Nam Cung Phi Yến dừng lại trước cửa cốc, nhìn dì Tuyết đánh đàn, trong lòng không khỏi cảm thấy khác thường. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhận ra dì Tuyết cũng xinh đẹp như vậy, phong thái lỗi lạc, đặc biệt là trong bộ trang phục lúc này, một thân trường bào, phong cách cổ xưa, trên đầu cũng được tân trang, cắm đầy trâm ngọc, nhìn qua giống như một phi tần tuyệt sắc trong cung vua.

Tôi âm thầm tán thưởng, theo bản năng liếc mắt nhìn Nam Cung Phi Yến một cái, nếu cô cũng trang điểm như vậy, chắc chắn là còn đẹp hơn nữa.

Ai ngờ Nam Cung Phi Yến lại đang nhìn dì Tuyết tới mức ngây cả người, ngơ ngẩn một lúc lâu không nói gì xong, cô bỗng nhiên buồn bã nói:

- Mẹ của ta trước kia cũng thường xuyên trang điểm, ăn mặc như vậy, không ngờ rằng hôm nay dì Tuyết cũng như thế.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, dì Tuyết giống như nghe thấy lời nói của Nam Cung Phi Yến, chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, mỉm cười nói:

- Yến nhi, con đã đến rồi.

Nam Cung Phi Yến gật đầu, chậm rãi đi qua, khom mình hành lễ:

- Dì Tuyết, hôm nay bên ngoài hình như không có động tĩnh gì đâu.

Dì Tuyết không trả lời câu nói kia của cô, nói một câu không liên quan:

- Khúc nhạc này là ta học từ chỗ của mẹ con, nghe có hay không?

- Vâng, rất dễ nghe. Dì Tuyết, tại sao trước kia con chưa từng nghe thấy người đàn khúc này bao giờ?

- A, có thể là bởi vì lúc này ta đang tâm huyết dâng trào đi, thế nào, con có muốn học không, dì Tuyết dạy con thì sao?

Nam Cung Phi Yến miễn cưỡng cười cười, lắc lắc đầu. Dì Tuyết có vẻ như hơi tiếc nuối, nói:

- Đây là một khúc nhạc cổ, người trẻ bây giờ không hiểu lắm đâu, nếu con không học bây giờ, về sau sợ là không có cơ hội nữa...

Nam Cung Phi Yến ngẩn ra, tôi cũng không khỏi nghi hoặc, tại sao bà lại nói là về sao không còn cơ hội nữa?

Đúng lúc này, bên trong Tam Thanh cảnh đột nhiên vang lên mấy tiếng nổ, sắc mặt dì Tuyết khẽ biến, nhưng cũng không đứng dậy. Nam Cung Phi Yến lại vui vẻ nói:

- Dì Tuyết, Tử Uẩn Đan đã hoàn thành rồi, chúng ra có nên nhanh vào trong xem không?

Dì Tuyết trầm ngâm, không quyết định, không nói gì. Đúng lúc này, đại trận bảo vệ Thiên Hồ Cốc trên không trung, chính là màn sáng bảy màu kia, đột nhiên rung lắc dữ dội, cùng lúc đó, những tiếng động lớn như tiếng sấm vang lên, có thứ gì đó đang liên tiếp đập thật mạnh vào trên màn sáng kia.

Cuối cùng cũng tới!

 

1.20773 sec| 2436.211 kb