Cuối cùng tôi cũng lựa chọn tin tưởng lời của Liễu Vô Ngôn, bởi vì chỉ khi tin hắn, tôi mới có thể làm rõ hết tất cả các chân tướng đằng sau. Đồng thời, tôi lựa chọn tin hắn, cũng là vì Liễu Vô Ngôn không có lý do gì phải phí tâm tư để lừa gạt sự tín nhiệm của tôi cả. Đối với bọn họ ngay lúc này, làm thịt tôi mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên, lời nói của Liễu Vô Ngôn có lẽ là thật.

Huống hồ, những người của Thiên Hồ Cốc này đã không còn đáng tin nữa, cũng không biết Tuyết di định làm gì, tôi có thể tin ai?

Đây là một cuộc đánh bạc, tôi đưa ra lựa chọn của mình đối với lời nói của Liễu Vô Ngôn, cũng tương đương với việc đặt tiền cược của mình vào đó.

Chỉ là, tôi cũng không biết cách mở ra cánh cửa thông thiên này. Liễu Vô Ngôn thấy tôi tán thành, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ, nói với tôi:

- Thực ra, bằng lực lượng của ta cũng đã đủ để cánh cửa thông thiên này buông lỏng, nhưng trên cánh cửa này có một đạo áp thiếp, là do tiên nhân thời trước bố trí, trấn tại Đạo Môn này. Mặc dù ta là Thanh Mộc Chi Linh, nhưng đối diện với áp thiếp này cũng đành bất lực, cho nên, cần có người giúp ta đi gỡ áp thiếp kia.

Tôi có chút cạn lời nói:

- Áp thiếp? Nghe sao cứ quen quen, phía dưới cánh cổng này chẳng lẽ đang đè Tôn hầu tử?

- Đừng có nói nhảm, chỉ cần người đi lên gỡ cái áp thiếp kia ra. Ta sẽ có thể làm cho cánh cổng này buông lỏng, giải phong ấn.

Hắn cực kỳ tự tin nói, ta ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày, cái cổng cao như vậy, ta đi lên bằng cách nào?

Dường như hắn nhìn thấu được sự do dự của tôi, hỏi:

- Ngươi đã thoát thai hoán cốt, không còn là thân thể phàm nhân nữa, thế tại sao còn chưa thể đi lên?

Tôi thành thật gật đầu:

- Các ngươi đều nói tôi đã thoát thai hoán cốt, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc tôi sẽ bay.

Hắn nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ quái, bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Có đôi khi việc ngươi làm thật khiến cho người ta khó hiểu, không giống một chút nào với tổ tiên Hàn gia của ngươi cả, bọn họ chưa bao giờ nói như vậy, sẽ không bay, ha ha…

Tôi xòe tay:

- Tôi không biết tổ tiên Hàn gia có bay được hay không, nhưng mà ông nội tôi hình như cũng không biết, bay…Tôi chỉ có thể dùng sức nhảy lên được tới tầng 3, nhưng cánh cửa này cũng có hơi quá cao rồi đi…

Liễu Vô Ngôn búng tay, lập tức xuất hiện một cái dây leo bám vào bên trên cánh cửa, hắn nói với tôi:

- Đến đây, nắm lấy dây leo, ta đưa ngươi đi lên.

Đây là một biện pháp không tồi, tôi tiến lên dùng tay nắm lấy dây leo, Liễu Vô Ngôn tùy tiện vung vung ngón tay, dây leo nhảy vù một cái lên trên, cơ thể tôi lập tức bay lên, bay thẳng lên trên.

Cảm giác này giống như cảm giác lúc đi thang máy vậy, hơn nữa còn là thang máy có thể ngắm cảnh ngoài trời. Mắt thấy cảnh vật dưới chân ngày càng nhỏ, sương mù trước người ngày càng nhiều, rất nhanh đã không còn thấy được Liễu Vô Ngôn ở phía dưới nữa, ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa kia ẩn vào trong sương mù, quả đúng là cánh cửa thông thiên, nhìn không thấy điểm cuối.

Tôi tiếp tục dựa vào dây leo bay lên cao, ước chừng khoảng năm phút trôi qua, thế mà vẫn còn đang không ngừng lên cao, trong lòng tôi có hơi sợ hãi, tính toán một chút, cái thang máy này chắc đã đi qua mấy chục tầng rồi. Rốt cuộc thì cái áp thiếp trong lời của Liễu Vô Ngôn ở đâu?

Lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, lại vài phút trôi qua, dây leo bỗng nhiên giảm tốc độ hướng về phía trước, lại một lúc nữa trôi qua, dây leo mới từ từ dừng lại, sau đó duỗi thân mở ra, tạo thành một nơi hình tròn giúp tôi có thể đứng vững.

Liễu Vô Ngôn thật sự rất tri kỷ, tôi im lặng đứng lên trên đó, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trong sương mù mơ hồ lộ ra ánh sáng vàng, một cảm giác không nói nên lời tràn ngập trong lòng, giống như cả người đều đang được đắm chìm trong ánh nắng ấm áp vậy.

Như vậy, nơi đó chính là vị trí áp thiếp của tiên nhân?

Dây leo đã dừng lại, không hề tiếp tục tiến về phía trước, dường như đang sợ hãi. Lòng tôi khẽ động, thầm nghĩ, nếu nơi này là Tam Thanh Cảnh, như vậy vị tiên nhân có thể thiết lập cơ quan cấm chế ở nơi này, còn có năng lực khiến cho Liễu Vô Ngôn kiêng kị như vậy, chắc chắn không phải là người tầm thường. Lẽ nào, lại là một trong những Thánh Nhân lão tổ của Tam Thanh?

Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, ba vị đại Thiên Tôn này, bất kể là cấm chế của vị nào đi nữa, cũng đủ để khiến cho Liễu Vô Ngôn phải im lặng thối lui.

Nhưng Liễu Vô Ngôn cũng là Thượng Cổ Thanh Mộc Chi Linh, là Ngũ Hành Mộc Chúc Chi Thánh, cũng không thể coi thường. Mặc dù hắn không thể phá vỡ được cấm chế của Tam Thanh, chỉ có thể làm cấm chế buông lỏng mà thôi, nhưng mà cũng rất chắc chắn, hiện tại hắn muốn tôi giúp hắn gỡ áp thiếp, quả thực là chuyện hợp tình hợp lý.

Tôi đứng trên dây leo, ngẩng đầu nhìn, tâm niệm khẽ nhúc nhích, dây leo liền tiếp tục lên cao, chẳng qua là nó trở nên rất cẩn trọng, như sợ kinh động cái gì đó.

Một lát sau, ta đã đặt mình vào trong kim quang kia, dây leo dừng lại, tôi híp mắt nhìn nơi phát ra hào quang kia, quả nhiên có một đạo áp thiếp màu vàng dán ở trên cửa. Nhìn lên trên nữa, chỉ là một màn sương mù trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cánh cửa nào.

Chẳng lẽ phía trên chỉ còn là mây mù thôi ư? Cánh cửa này thật sự là một con đường thông thiên, tôi không nhịn được mà âm thầm kinh hãi, cố gắng tiến lên tiếp cận, nhìn áp thiếp kia, định đưa tay gỡ ra.

Nhưng mà ngay lúc này, kim quang đột nhiên trở nên mãnh liệt, khiến ta hoa mắt, ta theo bản năng dừng lại, trong lòng cũng xẹt qua một tia không rõ, sững sờ tại chỗ. Qua một hồi lâu, kim quang mới dần dần yếu đi, ta một lần nữa nhìn vào áp thiếp kia, nghĩ thầm, việc tôi đang làm, rốt cuộc là đúng hay là sai?

Tôi vốn dĩ tin vài phần lời nói của Liễu Vô Ngôn, nhưng lỡ như không phải thì sao? Việc tôi gỡ bỏ áp thiếp nằm trong kế hoạch của đối phương, cấm chế của Tam Thanh Cảnh biến mất, Phúc Duyên Trai Chủ nhân cơ hội này xâm nhập vào, giết chóc khắp nơi, khi đó có hối hận cũng không kịp.

Nếu như lời Liễu Vô Ngôn nói là thật, thì Tuyết di cố ý phong bế Tam Thanh Cảnh, chặt đứt liên hệ giữa nhân gian và Thiên Đình, như thế những chuyện phát sinh ở nơi này, Thiên Đình đều sẽ không biết, ít nhất là không thể biết trong khoảng thời gian ngắn. Như thế, Phúc Duyên Trai Chủ ở đây làm bất cứ chuyện gì cũng được, muốn làm gì liền làm đó.

Chỗ khó của vấn đề này chính là, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết được mục đích thật sự của Phúc Duyên Trai Chủ.

Suy nghĩ một chút, tôi không khỏi thở dài, ngẫm lại bản thân thật sự là từ trong xương cốt đã không phải là một người chém đinh chặt sắt gì rồi, cũng không có kế hoạch và chủ kiến, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu, tôi dường như vẫn luôn bị một loạt sự kiện thúc đẩy đi về phía trước.

Hiện tại cũng vậy, tôi vốn tới đây để ngăn cản Phúc Duyên Trai Chủ, không nghĩ tới lại bị Liễu Vô Ngôn thuyết phục, chạy đi giúp hắn gỡ cái áp thiếp này.

Tôi vốn dĩ đã hạ quyết tâm, không nghĩ tới khi có chuyện tới trước mặt, lại rơi vào do dự, tôi âm thầm mắng mình một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn cái áp thiếp kia, nghĩ thầm, mặc kệ những chuyện kia đi, bây giờ cứ xem thử đây rốt cuộc là cái gì rồi tính sau.

Nếu là áp thiếp của tiên nhân, chắc chắn ở trên sẽ có chữ. Tuy rằng kim quang kia rất chói mắt, nhưng mà tôi cố gắng híp mắt nhìn hồi lâu, thì mơ hồ nhận ra trên đó quả thực có viết vài từ.

Nhưng ngoài dự liệu của tôi, chữ ở trên đó, một chữ tôi cũng không biết, những chữ này thế mà không hề thuộc về thời đại này. Chuyện này rất không đúng, bởi vì nếu bàn về chữ, cổ văn, mặc dù tôi không hơn những chuyên gia, nhưng ít nhất cũng được xem là thông thạo, thế nhưng những từ này, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

Chẳng qua, tôi nhìn một hồi liền nhìn ra được một ít quy luật. Tuy rằng tôi chưa từng thấy qua những từ này, nhưng nhìn kiểu chữ và thế bút, dường như có hơi giống với chữ trong cấm pháp của Hàn gia.

Tuy trong những từ này, phần lớn đều là chữ nhỏ, chỉ có ba năm chữ to hơn một tí, không chỉ dáng chữ to, mà kim quang trên áp thiếp này dường như do vài chữ to này tỏa ra.

Lòng tôi khẽ động, gần như theo bản năng nhớ kỹ những từ này, sau khi xem qua xem lại vài lần liền ghi tạc hết chúng vào trong lòng.

Sau đó, tôi chợt nhớ ra một biện pháp, vì thế liền dùng hai tay tạo thành chữ thập hướng về phía áp thiếp, trong lòng âm thầm cầu khẩn.

- Áp thiếp à áp thiếp, nếu ngươi thật sự là do tiên nhân để lại, biết được thiện ác thật giả trên thế gian. Hôm nay, ta tin lời của Thanh Mộc Chi Linh Liễu Vô Ngôn tới đây. Nếu việc ta gỡ bỏ áp thiếp, có thể ngăn chặn âm mưu của Phúc Duyên Trai Chủ, giúp cho thế gian thanh bình, như vậy xin ngươi hãy tự mình rời đi. Nếu lời của Liễu Vô Ngôn có trá, thì ngươi cứ phát ra kim quang để ngăn cản ta là được.

Sau khi ta cầu khẩn xong, thì sửa sang lại quần áo, nghiêm trang trịnh trọng lạy vài cái với áp thiếp kia.

Khi tôi lạy xong cái cuối cùng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy áp thiếp kia đột nhiên phát ra kim quang mãnh liệt, tôi lập tức cả kinh, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị mắc mưu. Thế nhưng, sau đó áp thiếp kia bỗng nhiên phiêu đãng bay lên, giống như có gió nâng nó lên vậy, sau khi vòng vòng trước mặt tôi hai vòng liền chậm rãi bay lên chín tầng trời.

Cái này, cái áp thiếp này thế mà thật sự tự mình rời đi ư?

Tôi ngẩng đầu nhìn cái áp thiếp kia biến mất trong mây mù, đúng lúc này, dây leo dưới thân kịch liệt lay động, tôi cúi đầu nhìn xuống, dây leo kia đột nhiên rơi xuống, tôi giật nảy người, toàn bộ cơ thể không tự chủ được mà rơi xuống theo dây leo kia…

 

0.62950 sec| 2431.57 kb