Chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, sai một bước là thua hết cả bàn cờ.
Tôi nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện mình như vậy hình như có hơi quá bị động, vì sao tôi phải đưa ra lựa chọn cho vấn đề của hắn chứ?
- Liễu tiên sinh, ông muốn tôi giúp ông, nhưng làm sao ông chứng minh được tất cả những lời vừa rồi ông nói đều là sự thật đây? Còn nữa, sau khi tôi giúp ông xong, lợi ích là gì, hậu quả sẽ như thế nào?
Tôi nhìn chằm chằm hắn, đặt ra câu hỏi. Liễu Vô Ngôn không hề nghĩ ngợi nhiều, xoay người lại nhìn cánh cửa lớn kia, nói:
- Cái này rất dễ, thật ra nếu không phải vì mở cánh cửa này ra thì ta đã sớm đem tảng đá bên trong kia đi rồi. Bây giờ ta cho ngươi xem tình hình đằng sau cánh cửa này, ngươi nhìn xong sẽ hiểu.
Hắn nói rồi giơ tay hướng về phía cửa, một dây leo đột nhiên chui ra từ trong tay của hắn, tiến về phía trước rồi chui thẳng vào trong khe hở dưới cánh cửa, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Tôi nhìn, không biết hắn định làm gì, lại cảm thấy buồn bực. Một lúc lâu sau, tay hắn hơi rung lên, một lớp sương mù mỏng xuất hiện trước tay hắn, xoay tròn, tạo thành hình như cái gương. Hắn vẫy vẫy tay với tôi, tôi vừa đi qua thì nhìn thấy trên làn sương mù thế nhưng lại có hình ảnh hiện ra.
Hình ảnh này, không lâu trước đây tôi đã nhìn thấy, là một phong cảnh nhìn giống như tiên cảnh. Trên bầu trời có một ngọn núi cao mấy trăm trượng trôi nổi, phía dưới là các đình, đài, lầu ẩn hiện trong sương, giữa sơn cốc, khe nước chảy róc rách, cây cối, rừng trúc, tiên lộc, vượn trắng, hạc bay, còn có vô số loài hoa kỳ lạ, giữa trời, mây trắng lượn lờ trôi.
Đây chính là cảnh tượng kỳ diệu bên trong Tam Thanh cảnh.
Hình ảnh chậm rãi xoay tròn. Một quảng trường nhỏ xuất hiện, giữa quảng trường có một cái lò bằng đồng cao cả trượng đứng sừng sững, làn khói mỏng lượn lờ bốc lên từ trong lò. Phía trước lò còn có một người đang ngồi, ngơ ngẩn phát ngốc, là luyện cốt sư, Mã Chín.
Chân Mã Chín bị một cái xích sắt cột lại, nối với tảng đá lớn nặng khoảng một tấn bên cạnh. Hình ảnh lại chuyển, ở bên cạnh tảng đá còn có rất nhiều viên đá nhỏ khác, hình dạng quái dị, trông giống như dã thú toàn thân đen như mực đang giương nanh múa vuốt, nhìn qua, đống đó cũng phải nặng tầm một tấn.
Tôi lập tức nhận ra, tảng đá này chắc chắn chính là cục đá trấn thủ nơi này trong miệng bọn họ, bởi vì lúc trước khi tôi và Nam Cung Phi Yến tới đây, trên quảng đường không hề có tảng đá này, nhất định là sau khi chúng tôi rời đi, dì Tuyết đã âm thầm di chuyển nó đến đây.
“Ngươi thấy đó, nếu ta muốn lấy tảng đá kia, thì chỉ cần dùng một chút pháp lực là có thể dễ dàng đem nó ra rồi, ngươi tin không?” Liễu Vô Ngôn nhìn tôi nói, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.
Tôi gật gật đầu, tôi đương nhiên tin, hình ảnh này, không cần nghĩ nhiều cũng biết là do dây leo vừa rồi hắn thả ra truyền tới. Liễu Vô Ngôn có bản lĩnh như vậy, đã có thể để dây leo chui vào thì chắc chắn có thể lợi dụng dây leo kéo cục đá kia ra ngoài.
- Tôi tin ông có thể làm được, nhưng mà, cái này hình như cũng không nói lên gì cả.
Tôi nói với hắn, cái này thật ra cũng là sự thật, chỉ từ mấy hình ảnh này, tôi cũng không đoán ra được mục đích hay động cơ của hắn là gì.
Liễu Vô Ngôn không nói gì, hình ảnh trước mặt chúng tôi lại một lần nữa chuyển động, lần này là ngay trước cái lò bằng đồng kia.
- Ngươi có biết cái lò đồng này dùng để luyện chế gì không?
Liễu Vô Ngôn hỏi tôi. Thật ra tôi biết cái này, lần trước Nam Cung Phi Yến đã nói qua, là để luyện chế đan dược, nhưng thứ này có tác dụng gì thì tôi không rõ lắm.
Tôi gật đầu, nói với hắn:
- Biết, là để luyện chế đan dược.
Khóe miệng hắn hơi giương lên, vẻ mặt như cười như không, lại hỏi tôi:
- Vậy ngươi có biết đan dược đó dùng để làm gì không?
Tôi thành thật lắc đầu nói:
- Cái này thì không, là để làm gì vậy?
Liễu Vô Ngôn nhìn tôi, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng:
- Đan dược đó, vốn là thần đan của Đạo gia, quá trình luyện chế cũng không phức tạp, nhưng nguyên liệu lại rất khó kiếm. Về công dụng, đơn giản mà nói, đối với ngươi tu đạo thì có thể gia tăng công lực, đan dược tốt thậm chí có thể khiến người ta trực tiếp thoát thai hoán cốt, ban ngày phi thăng. Đương nhiên, đây chỉ là đối với người tu đạo, nếu như để người thường ăn, thì tác dụng lớn nhất chính là kéo dài tuổi thọ, thậm chí là trường sinh bất tử.
- Trường sinh bất tử? !
Tôi kinh ngạc, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu, Tần Thủy Hoàng năm đó không phải cũng là muốn được trường sinh bất tử hay sao?
- Cái này, chẳng lẽ là thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết?
Tôi bật thốt lên. Liễu Vô Ngôn nhìn tôi, sắc mặt hơi trầm xuống, một lát sau gật gật đầu, nói:
- Không sai, đây chính là thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết. Năm đó Tần hoàng tìm rất nhiều phương sĩ để luyện chế cái này cho hắn. Đúng ra mà nói, cái này không thể xem là thuốc được nữa, là tiên đan thì đúng hơn.
Tôi kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, hai ngàn năm trước đã có người biết đến đan dược này rồi, hơn nữa còn đã có người thực sự từng luyện chế nó? Vậy tại sao lại không thành công?
Liễu Vô Ngôn trả lời:
- Hắn là thiên hạ tổ long, nhân gian Thủy Hoàng, ăn thuốc này vào, dù không thể thật sự trường sinh bất tử, nhưng kéo dài tuổi thọ thì chắc chắn có thể làm được. Chẳng qua, nguyên liệu dùng để luyện chế thuốc bất tử quá mức hà khắc, có vài thứ còn là kỳ tài chi bảo trong thiên địa, phải đến mấy trăm năm mới có một cái để dùng, muốn luyện chế thì lại càng phức tạp hơn. Theo truyền thuyết, muốn luyện chế một lò tiên đan như vậy, tính theo thời gian của thần tiên là bảy bảy bốn mươi chín ngày, trên trời là 49 ngày, dưới nhân gian là 49 năm. Đáng tiếc, Tần hoàng lấy đâu ra tuổi thọ mà chờ lâu như vậy, cho nên những phương sĩ hắn tìm đến chỉ có thể mô phỏng lại những loại nguyên liệu đó để cho vào lò luyện chế, rồi dâng lên cho hắn. Đương nhiên, cuối cùng không có tác dụng gì.
Tôi bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra chuyện là như vậy, hóa ra trên đời thật sự có thuốc trường sinh bất tử, nhưng Tần Thủy Hoàng mặc dù thống trị cả thiên hạ, nhưng tuổi thọ cũng chỉ có vài chục năm mà thôi, kết quả không đợi được đến khi tiên đan được luyện ra, bản thân ông ta cũng đi đời nhà ma.
Liễu Vô Nguyên tiếp tục nói:
- Huống chi, muốn luyện chế đan dược này cần phải có một loại thuốc dẫn, cái này dù có đi khắp thiên hạ cũng không tìm thấy, kể cả Tần hoàng thực sự có từng đấy tuổi thọ để chờ thì cũng vô dụng. Bởi vì thuốc dẫn này mới là vật mấu chốt để luyện thành công đan dược.
- Là gì vậy?
Tôi tò mò hỏi. Liễu Vô Ngôn khẽ thở dài, liếc mắt nhìn tôi một cái, nói:
- Thật ra cái này ngươi cũng biết, là nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
- A? !
Tôi chấn động, cảm giác thật giống như vừa bị sét đánh vậy, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hai mắt trừng lớn nhìn Liễu Vô Ngôn, không dám tin vào lời hắn vừa nói.
Nước mắt Thiên Hồ, nước mắt Thiên Hồ, hóa ra lại là thuốc dẫn quan trọng nhất của đan dược trường sinh sao? Nhưng không phải nước mắt Thiên Hồ là thứ mở ra Kính Luân Hồi à?
Vậy luyện chế đan dược này rốt cuộc là vì mục đích gì, là vì tăng đạo hạnh tu vi, hay là, hay là để trường sinh bất tử?
Nếu là vế sau, thì mục đích của dì Tuyết rốt cuộc là gì mới được chứ? Bà là Bát Vĩ Thiên Hồ, công lực tuy là yếu hơn so với Thiên Hồ Phu nhân năm đó, nhưng ít nhất cũng có tu vi gần vạn năm, có lẽ cũng đã sớm bất tử, không thể là vì thuốc trường sinh bất tử được.
Nếu nói là để gia tăng công lực, cái này thì có thể. Trước đây Nam Cung Phi Yến cũng từng rất để ý đến đan dược này rồi, nói rằng thứ này thật sự có thể giúp tăng công lực nhanh chóng, thậm chí Nam Cung Phi Yến còn có ý muốn dùng đan dược này để giúp bản thân đạt được truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Cho nên, dì Tuyết muốn dùng đan dược này cũng có thể là để mình nhanh chóng đột phá cảnh giới Cửu Vĩ Thiên Hồ, từ đó có được năng lực đối kháng với Phúc Duyên Trai Chủ.
Nhưng lại có một vấn đề, nếu bà ấy muốn mượn tđan dược để tăng công lực thì tại sao lại phải phong bế Tam Thanh cảnh, như vậy không phải là chính bà cũng không vào được sao?
Mà Phúc Duyên Trai Chủ muốn lấy khối đá kia ra hiển nhiên là vì muốn mở ra Tam Thanh cảnh, nhưng mục đích của hắn là gì, tôi cũng không rõ lắm.
Tôi vỗ vỗ trán, cảm thấy đầu óc choáng váng, những người này rốt cuộc là đang làm cái gì thế?
Liễu Vô Ngôn chớp chớp mắt nhìn tôi, lại nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi vẫn còn chưa thông lắm, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta muốn nới lỏng bảo vệ của cánh cửa đồng kia là vì không muốn những chuyện xảy ra ở đây bị chôn vùi vĩnh viễn. Bởi vì, nơi này thật ra là một cái cửa nối với trời.
Cửa trời?
Trong đầu tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ, sau khi suy xét lại một lần tất cả những chuyện kia, tôi mới đưa ra lựa chọn của mình.
- Được, tôi tin lời ông nói, giúp ông mở ra cánh cửa này.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo