Tiếng bước chân thình lình vang lên này khiến trái tim nhỏ vốn đang bang bang đập loạn của tôi lập tức nhảy tới cổ họng. Hơn nữa còn không thể xuống được.
Bởi vì nghe tiếng bước chân kia, thì ít nhất cũng có ba người đang đi tới.
Phúc Duyên Trai Chủ, Liễu Vô Ngôn, Xa bà bà.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.
Đương nhiên, cũng không thể là Tuyết di dẫn người đến đây, nhưng trực giác nói với ta rằng, mấy người tới lần này chắc chắn là không bình thường.
Chỉ là những người kia càng tới gần, tôi lại càng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì trên người mấy người này gần như không có bất kỳ khí tức của cường giả nào, thậm chí tiếng bước chân cũng có thể nghe rất rõ ràng, ngược lại còn giống người bình thường hơn. Từ bên ngoài đi vào.
Tôi nghi hoặc trong lòng. Muốn trốn tránh, nhưng đưa mắt nhìn xung quanh mấy vòng cũng không tìm thấy chỗ nào có thể trốn được. Nam Cung Phi Yến vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm ở bên tai, mắt tôi bỗng liếc đến khe hở ở chỗ cửa đá, tuy rằng chỉ rộng chưa đến hai mươi centimet, nhưng với tôi mà nói thì không thành vấn đề.
Vừa nghĩ đến đó, tôi lập tức bắt đầu hành động, thân mình hơi uốn éo đi vào trong thạch thất, sau đó lợi dụng màn sương trắng đang bao phủ lấy căn phòng, nhanh chóng tìm lấy một góc tốt nhất để trốn, chui vào trong đó.
“Ai? !”
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên giật mình, thấp giọng quát. Tôi trốn trong một góc, cố gắng ép cả người dán lên vách tường, đồng thời cũng tiến vào trạng thái ẩn thân cho nên cô ấy căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Tôi đột nhiên phát hiện, ẩn thân pháp này thật ra rất có ích trong việc đi rình coi. Nếu như là đi đến nhà tắm nữ gì đó...
“Là ta.”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên bên ngoài thạch thất, lời nói đúng là để trả lời câu hỏi của Nam Cung Phi Yến, hơn nữa giọng nói này nghe rất quen tai, thời điểm giọng nói này lọt vào tai tôi, thần kinh toàn thân tôi đều căng chặt lên, hô hấp trở nên dồn dập, sự kinh hoảng không ngừng tràn lan trong lòng.
Bởi vì kia đúng là giọng nói của Phúc Duyên Trai Chủ!
Nam Cung Phi Yến lập tức nhảy xuống khỏi chiếc giường ngọc lạnh lẽo. Thân thể trần như nhộng của cô vừa vặn hiện ra trước mắt tôi, dọa tôi phải lấy tay bưng kín miệng lại, suýt chút nữa đã kêu lên rồi. Nhưng may mắn thay, cô chỉ đưa lưng về phía ta. Lòng tôi lúc này vô cùng bồn chồn, trong đầu, hai dòng suy nghĩ lặp đi lặp lại, đấu tranh với nhau.
Quay lại đi, đừng có quay lại, quay lại đi, đừng có quay lại...
Sau đó, tôi thấy Nam Cung Phi Yến liếc mắt về phía tôi một cái, cũng không biết là có phát hiện ra tôi không. Cô đột ngột vươn tay, quần áo trên mặt đất liền tự động bay về phía cô, bao phủ lên người cô. Cô xoay người lại, thân hình xinh đẹp đã mặc lên một bộ váy dài màu trắng, tiếp đó cô vung tay lên, rầm, cửa đá đóng sầm lại, rồi mở miệng nói:
“Ngươi là ai, cấm địa của Thiên Hồ Cốc mà cũng dám xông vào? !”
Tiếng bước chân bên ngoài liền ngừng lại, giọng nói của Phúc Duyên Trai Chủ vang lên, nhu hòa như nước:
“Phi Yến cô nương, ngay cả giọng của tôi mà cô cũng không nhận ra sao?”
Nam Cung Phi Yến đáp: “Tôi không biết anh là ai, động Ngọc Thanh chính là cấm địa của Thiên Hồ cốc, không ai được phép tự tiện đi vào, bây giờ tôi yêu cầu anh lập tức đi ra ngoài. Còn nữa, Thiên Hồ cốc hiện tại đang bế quan tu luyện, không thấy khách lạ, anh tuy rằng có bản lĩnh đi vào, nhưng thực sự xin lỗi, giờ này phút này không có ai trong Thiên Hồ cốc coi anh là khách cả, càng không có ai mang trà bánh ra tiếp đãi anh. Khi nào Thiên Hồ cốc xuất quan, sẽ tự tới cửa bồi tội sau.”
Mấy câu này của cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, biểu đạt được ý tứ không chào đón Phúc Duyên Trai Chủ, nhưng cũng lại không khó nghe. Đương nhiên, tôi hoàn toàn không cảm thấy những lời này có bất kỳ một ý nghĩa gì, Phúc Duyên Trai Chủ có thể nghe lọt mới là có quỷ.
Ai ngờ Phúc Duyên Trai Chủ nghe xong, một lát sau lại nói:
“Ý của Phi Yến cô nương chính là, tôi tới quá đường đột, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong bỏ qua cho. Chỉ là tôi tới đây lần này là để gặp một người bạn cũ, ai, thời gian trăm năm thấm thoát đã trôi qua, giờ nhớ tới chuyện xưa lại cảm thấy chỉ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Phi Yến cô nương, có thể xem xét giao tình giữa tôi với nhà cô mà cho tôi nhìn lệnh đường của phu nhân một chút được không, tôi đứng đây hứa với cô, chỉ cần cho tôi nhìn lệnh đường, nói vài câu xong thì sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại quấy rầy.”
Lời nói này của hắn sao lại nghe giống kẻ lừa đảo như vậy, người khác không biết, nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy, bên ngoài này đã có đại quân bao vây, hắn bây giờ đột nhiên chạy vào nói mấy câu như vậy thì làm gì có ai tin được chứ?
Nam Cung Phi Yến đáp lại:
“Thật ngại quá, chuyện này tôi không thể đồng ý được, gần đây tình huống không bình thường lắm, nếu như Trai chủ đến tìm bạn cũ để ôn chuyện, ở bên ngoài lại bố trí nhiều người trợ hứng như vậy, Thiên Hồ cốc thực sự không thể đảm đương nổi. Hơn nữa, nơi này là cấm địa của Thiên Hồ Cốc, anh nếu có yêu cầu gì, không ngại có thể nói với Tuyết di, cô ấy hiện giờ đang là người trông coi mọi việc ở Thiên Hồ cốc, ngoại trừ cô ấy và Đại Trưởng lão của tộc Thiên Hồ, không có bất kỳ ai có quyền đồng ý để ngươi vào đây cả.”
Phúc Duyên Trai Chủ nhất thời im lặng, giống như đang suy nghĩ điều gì, đúng lúc này, âm thanh của Xa bà bà lại đột ngột vang lên.
” Hừ! Cô gái, cỡ ngươi chẳng qua cũng chỉ có đạo hạnh mấy trăm năm, Trai chủ dùng một ngón tay cũng có thể ấn chết ngươi, người đã có ý tốt ở chỗ này nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại còn dám từ chối như thế. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi không đồng ý thì chúng ta sẽ không vào được à?”
Sắc mặt Nam Cung Phi Yến trở nên tái nhợt, nhưng vẫn ngẩng đầu kiên định nói:
“Trai chủ đương nhiên là đạo pháp thông thiên, vãn bối nho nhỏ như tôi không dám chống lại Trai chủ. Chỉ là quy của của Thiên Hồ cốc thì không thể phá, cái này, đừng nói là Trai chủ tới, ngay cả thiên vương lão tử tới thì tôi cũng sẽ không cho vào. Các ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ thử đi, nếu ai có thể dựa vào bản lĩnh của mình xông vào đây được, mà không hề gây tổn hại gì đến thạch thất, tôi đành bó tay chịu trói, tuyệt đối không nói hai lời.”
Không thể không nói Nam Cung Phi Yến rất là thông minh, cô muốn dùng lời này để trói buộc đối phương, bởi vì thạch thất này tuy rằng thoạt nhìn rất kiên cố, nhưng ngay cả ta cũng có thể khiến thạch thất này nổ tung, chứ đừng nói là ngăn chặn được đám người Phúc Duyên Trai Chủ và Xa bà bà. Nếu như đối phương xem trọng danh dự thì sẽ không phá hỏng thạch thất mà sẽ tìm cách khác để đi vào, như vậy, đương nhiên sẽ tranh thủ cho bọn tôi chút thời gian.
Xa bà bà nghe xong lời này, đập quải trượng lên mặt đất rầm một tiếng, hừ hừ nói:
“Cô gái, đừng tưởng được bọn ta cho mặt mũi thì có thể không biết xấu hổ, ngươi cho rằng bà bà nhà ngươi sẽ bị lời nói này của ngươi lừa gạt sao, ta nói cho ngươi biết, bà bà nhà ngươi chưa từng quan tâm đến cái gì mà quy củ với không quy củ, ta đã muốn vào, thì kể cả có là thiên vương lão tử cũng không ngăn được!”
Nam Cung Phi Yến cười khanh khách một tiếng, nói:
“Đúng vậy, tính tình bà bà luôn không biết xấu hổ như vậy, ta biết, nhưng Trai chủ đại nhân thân phận tôn quý như thế, sao có thể giống với con rắn hôi hắm như ngươi được? Hừ, thật không biết tại sao Trai chủ lại để ngươi đi theo bên cạnh, quả thực là bôi nhọ thanh danh một đời của Trai chủ.”
Xa bà bà nghe vậy tức giận gào lên:
“Được lắm, con hồ ly nhà ngươi, ta sẽ mài răng nanh thật nhọn, ta hôm nay phải, ta...”
Bà ta còn chưa nói hết, Liễu Vô Ngôn từ nãy tới giờ vẫn im lặng đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng là người thừa kế của Thiên Hồ, thật đúng là khéo mồm khéo miệng, ha ha, ha ha ha...”
Xa bà bà bị mắng, Liễu Vô Ngôn ở bên cạnh bộ dạng sung sướng khi có người gặp họa, cười ha hả, xa bà bà tức giận nói: “Liễu đầu gỗ, ngươi là có ý gì, dám cười nhạo ta sao? !”
Liễu Vô Ngôn cũng không tranh luận với bà ta, chỉ hừ khẽ một tiếng, không nói gì nữa. Xa bà bà bị chọc giận, quải trượng lại vung lên, phát ra tiếng vù vù xé gió, định ra tay phá cửa. Ngay lúc này, Phúc Duyên Trai Chủ lại bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tạm thời đừng nóng nảy, lúc đi vào nơi này, ta đã nói cái gì?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ này của hắn khiến xa bà bà lập tức trở nên thành thật, không dám nói thêm một câu nào nữa, chỉ là cực kỳ khó chịu mà đập quải trưởng một cái, rồi im lặng.
Nam Cung Phi Yến cười nhạo: “Lão yêu bà, ngươi hung như vậy làm gì? Khó trách đến tận giờ mà dáng vẻ vẫn như vậy, tu hành không biết bao nhiêu năm, nhưng lại không tu được chút hàm dưỡng và tâm tính nào, cũng chỉ xứng đáng làm một con rắn hôi hám.”
Lời này của cô vừa thô bạo vừa tàn nhẫn, Xa bà bà nghe vậy liền phát ra tiếng thở hồng hộc, giống như rất tức giận, nhưng lại không dám phát tác. Tôi ở trong thạch thất không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, lão yêu bà này tuy rằng vô cùng cuồng bạo, nhưng ở trước mặt Phúc Duyên Trai Chủ lại thành thành thật thật, bị chọc cũng không dám lộn xộn, bây giờ có lẽ đã bị chọc tức đến mức trợn trắng mắt lên rồi, nhưng lại không dám xả giận.
Phúc Duyên Trai Chủ lúc này mới tiếp tục ôn nhu nói với Nam Cung Phi Yến:
“Phi Yến cô nương, chúng ta không nói những cái đó nữa, hôm nay ta một mình đi tới đây cũng là vì muốn thể hiện thành ý, thật ra tôi vẫn luôn muốn đến Thiên Hồ Cốc nhìn lệnh đường một lần, nhưng lại trước sau cứ luôn có một vài vấn đề xảy ra, cho nên bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này. Chỉ cần Phi Yến cô nương khoan dung, ta đảm bảo rằng chỉ cần nhìn thấy lệnh đường của phu nhân, nói mấy câu với bà ấy xong sẽ đi.”
Lời nói của Phúc Duyên Trai Chủ rất khẩn thiết, nhưng lại càng khiến nỗi nghi hoặc trong lòng tôi lớn hơn. Hắn ăn nói khép nép cẩn thận như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, có mục đích gì chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo