Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng tôi, trên suốt đường đi, lều trại của Hoàng Hà bang không có động tĩnh gì như thể không có ai ở cả, chúng tôi đi một mạch đến chân đồi mà không gặp bất cứ trở ngại nào, đến cả một bóng người cũng chẳng thấy.

Điều này có hơi quái lạ, theo lý thì Hoàng Hà bang tốt xấu gì cũng được chủ trì Phúc Duyên Trai sắp xếp ở đây, bao vây Thiền Hồ cốc và canh gác con dốc này, nhưng bây giờ chúng tôi đi lại chẳng khác gì đi vào vùng đất không người, ngay cả khi Hoàng Hà bang thật sự như Y Thăng kể chỉ là một đám ô hợp, chia năm xẻ bảy, nhưng cũng không đến nỗi như thế này.

Trong tôi nghi ngờ cùng Y Thăng đi thẳng qua khu vực này. Nhìn lại vẫn không thấy ai xuất hiện. Y Thăng nhìn tôi và khó hiểu hỏi:

- Chuyện này không đúng lắm. Người của Hoàng Hà bang đi đâu hết rồi? Dù sao thì cũng nên có người lộ diện chứ, sao đến người hỏi cũng không có luôn?

Tôi nói:

- Không có ai hỏi chẳng phải tốt hơn ư, tránh được rắc rối, không thị phi. Tôi xem qua phía trước con dốc này là bãi đất bằng phẳng lớn. Đó chính là khu vực của Kim Đao Môn đúng không?

Y Thăng gật đầu:

- Ừ, nhưng con đường này, yên tĩnh quá cũng có chút kỳ quái.

- Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên tàng hình tiến vào đó, để ít nhất có thể an toàn hơn.

- Không, càng đến gần khu vực trung tâm, càng không được sử dụng pháp thuật lung tung. Nếu không, một khi pháp lực dao động sẽ bị chủ trì Phúc Duyên Trai nhận thấy, chúng ta sẽ bại lộ.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:

- Lẽ nào chúng ta vừa đi qua bởi vì không có dao động pháp lực nên người của Hoàng Hà bang mới bỏ qua cho chúng ta?

Y Thăng lắc đầu và nói:

- Vậy thì tôi không biết, nhưng cũng dễ xử thôi, để tôi thử.

Nói rồi, hắn lấy ra một vật màu nâu đen có cỡ cái móng tay từ lòng ngực. Miệng lẩm bẩm mấy câu rồi đột ngột ném xuống đất, sau đó một hỏa tuyến màu đen ám muội phóng thẳng về trước, đến lều trại gần nhất, ngay sau đó chiếc lều âm thầm bốc cháy.

Hai chúng tôi chăm chú quan sát, nhưng sau khi căn lều phát cháy, bên trong lại không có ai chạy ra, với lại xung quanh căn bản không có người xuất hiện.

Không lẽ nơi này là căn lều trống?

Tôi không khỏi sửng sốt.nói:

- Không có gì đáng ngạc nhiên. Những người của Hoàng Hà bang không ở đấy, còn để lại một căn lều trống. Có thể là họ đã lẻn đi rồi? Hay là còn khác mưu tính khác?

Y Thăng nói:

- Bất luận nói thế nào thì chuyện này quá kỳ là. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi Kim Đao Môn trước.

Tôi gật đầu đồng ý, lúc này căn lều đã nhanh chóng cháy rụi, ngọn lửa tắt dần, chẳng mấy chốc liền biến mất mà xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi hít sâu một hơi, bây giờ tôi chắc chắn rằng thực sự không có ai canh giữ ở đây, chỉ là một doanh trại trống không.

Chúng tôi liếc nhìn nhau lần nữa, quay lại và tiếp tục đi, nhưng lòng tôi đã bắt đầu trở nên lo lắng, mấy người đó rốt cuộc đang làm cái quái gì thế?

Tuy nhiên, lần này chúng tôi vừa đi được vài trăm mét thì có vài người đột nhiên nhảy ra trước mặt chúng tôi, đồng thanh hét lên:

- Kẻ nào tự ý xâm phạm, đứng lại!

Tôi và Y Thăng nhìn nhau, vẻ mặt đều rét nhưng lại có cảm giác nhẹ nhõm, ở đây có người chặn lại cũng “yên tâm” hơn là không có gì.

Y Thăng tiến lên rồi nói:

- Tôi có việc khẩn cấp, muốn gặp Trai chủ.

Vừa nói anh ta vừa lắc lắc tấm lệnh phù trước mặt rồi thu lại, mấy người bước tới hỏi:

- Hoàng Thượng có lệnh nghiêm, bất cứ ai cũng không được phép tùy ý rời khỏi lãnh địa. Nếu các người có việc khẩn, hãy nói ra biết trước chúng tôi sẽ đi báo Trại chủ.

Y Thăng lạnh lùng nói:

- Hừ, các ngươi là như thế nào, ta phải đi gặp Trại chủ còn đợi các ngươi thông báo, đúng là trò cười, tránh ra cho ta.

Một người trầm giọng nói:

- Bất kể ngươi là ai, hiện tại thời điểm đặc biệt. Nếu Trại chủ đã muốn ta canh giữ Kim Đao Môn thì bọn ta cần phải tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của Trại chủ và khai báo danh tính của ngươi trước đi.

Y Thăng ngẩng mặt lên nói:

- Muốn hỏi danh tính của ta, chỉ dựa vào các ngươi cũng không đủ tư cách. Gọi Long Ngũ ra đây gặp ta.

Người đó nói:

- Vừa rồi ta đã nói, bất luận là ai thì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của Trại chủ. Về phần Long Ngũ, càng không phải là người ngươi muốn gặp là gặp bạn. Nếu ngươi nói ra danh tính của mình thì đừng trách bọn ta không khách sáo.

Tôi lướt mắt nhìn một lượt, tổng cộng có bốn người. Tất cả đều hạ tay phải xuống và vén tay áo. Họ rõ ràng đều là đệ tử của Kim Đao Môn, mà tôi nhớ rằng Kim Đao Môn là một nhóm tám người, nhưng bây giờ ở đây lại chỉ có bốn, không biết thế nào.

Ngay khi giọng nói của người đó vừa dứt, sắc mặt hắn ta dần dần thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén, lờ mờ ra tư thế tấn công.

Y Thăng liếc nhìn tôi một cái, sát khí đã hiện trên mặt, trong lòng tôi hiểu rõ, khẽ gật đầu, Y Thăng cười chế nhạo, cả người đột nhiên biến mất ở chỗ anh ta đứng, người trước mặt nheo mắt lại, khẽ quát một tiếng, cả bốn người tấn công cùng lúc, Tứ Đạo Kim Quang cắt ngang, phong tỏa cả phía trước.

Phản ứng của những người này đều cực kỳ nhanh, Tứ Đạo Kim Quang mạnh mẽ ác liệt, phối hợp với nhau rất ăn ý, nhưng đáng tiếc, người mà bọn họ gặp phải là nhân vật hàng đầu trong một thế hệ Yếm Thăng Sư, làm sao bị họ vây khốn được?

Đằng trước kim quang đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, Tứ Đạo Kim Quang liền lọt vào trong hố đen một đi không trở lại, hoàn toàn biến mất. Sắc mặt của mấy người đó biến đổi, đồng thời lui nhanh về sau, vung cao cánh tay gấp rút chém ra một lần nữa.

Nhưng lần này đã quá muộn màng, bóng dáng của Y Thăng bất thình lình xuất hiện trước mặt đám người đó, nắm đấm tựa như gió, chỉ nghe thấy 4 âm thanh của xương gãy vang lên. Chúng đau đớn kêu lên, đồng thời ôm hàm thoái lui.

Y Thăng cười giễu cợt:

- Thế nào, chỉ dựa vào các ngươi vẫn dám đấu với ta?

Bọn chúng không nói không rằng, nhưng cánh tay lại giơ lên, kim quang lóe lên, thì ra còn muốn đánh. Y Thăng hơi nhướng mày, hừ một tiếng:

- Thứ không biết sống chết, cho dù Long Ngũ của các ngươi có ở đây thì cũng chẳng dám xấc xược ra tay với ta, nằm xuống đi!

Hắn đột ngột cúi người lao đi, cánh tay vẫy vùng, nghe thấy vài tiếng giòn tan. Tay của mấy người đó mềm oặt rủ xuống, miệng hét lên thảm thiết, cùng lúc đó lại bị đấm vào ngực, cả bốn người đều ngã ngửa, miệng hộc máu, không còn đứng dậy được nữa.

Động tác Y Thăng rất mau lẹ, gọn gàng và dứt khoát. Tôi kiềm không được mà ca ngợi một tiếng, Y Thăng quay mặt nhìn tôi đầy đắc ý, nói:

- Trại chủ bây giờ ở đâu, mau nói, ta sẽ tha cho các người một mạng, còn không thì...

Hắn tiện tay tóm lấy một người, lật cổ tay, bóp cổ người đó, phát ra tiếng răng rắc. Cổ hắn ta đã gãy, trong miệng rên ư ử ùng ục, chỉ giật giật mấy cái, đầu lệch sang một bên, lập tức dứt khoát lấy mạng người.

Hay cho Y Thăng, đây mới gọi là sát phạt quyết đoán, nhưng mà số ít người còn lại lại cứng rắn phi thường. Tuy rằng hàm đã vỡ vụn, miệng nói vài thứ mơ hồ nhưng lại không có chút nào là vẻ nhu nhược:

- Ngươi dám giết người của Kim Đao Môn, ngươi đã cận kệ với cái chết rồi. Mặc dù bọn ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng phải kéo ngươi cùng xuống địa ngục!

Lúc này ánh sáng bảy sắc trên bầu trời xoay chuyển, một người chợt hét lên:

- Ta đã từng thấy ngươi, ngươi là Yếm Thăng Sư, Y Thăng, ngươi là, ngươi là Hàn…

Sát khí lại hiện lên trong mắt Y Thăng, một cước đá mạnh vào ngực hắn ta, tiếng xương vỡ vang lên, lồng ngực hắn liền lõm xuống, miệng phun máu, con mắt hắn lồi ra, xem ra không thể sống được nữa rồi.

Sau đó, bàn tay hắn lập tức cắt ngang cắt cổ họng một người, người đó ư ử mấy tiếng, tay bóp chặt yết hầu, cũng chết không nhắm mắt.

Trong nháy mắt, hắn đã giết chết ba trong bốn người, chỉ còn lại người nói đã ban đầu, Y Thăng lại bóp lấy cổ hắn, khẽ quát:

- Nói, Phúc Duyên Trai ở đâu, ta đếm đến ba, nếu còn không nói thì sẽ kết thúc giống như chúng.

Người đó nói vài thứ mơ hồ, ánh mắt toát ra vẻ căm giận, nhưng lại không nói chuyện, ánh mắt Y Thăng lạnh lùng, quát:

- Ba, hai...

Tốc độ đếm ngược của hắn còn nhanh hơn kim giây. Trong mắt của người đàn ông đó lại là vẻ thấy chết không sợ, đồng thời giơ cánh tay lên, một đường kim quang lập tức vung lên trời, Y Thăng tức giận nói:

- Hay cho ngươi, còn dám báo tin, đi chết đi.

Lời hắn còn chưa dứt đã thấy một đường ánh vàng cách đó không xa đột ngột vụt về phía hắn, tôi đứng bên cạnh nhìn thấy rõ mồn một, gấp rút đánh ra một Phá Tự Huyết Chú, nhắm thằng kim quang đó, bùm một tiếng, kim quang liền tan biến thay vào đó là màu đỏ lấp đầy cả bầu trời. Y Thăng khẽ quay đầu nhìn, lại thấy một người đang lập lòe ở đó, khẽ quát lên:

- Gan của tụi bây lớn lắm đấy, là kẻ nào đến tìm cái chết?

Người này hiện ra, nhưng chỉ có một mình. Tôi chăm chú nhìn thì nhưng khuôn mặt lại vô cùng quen thuộc, chỉ là trong nhất thời không nhớ ra được tôi đã nhìn thấy ở đâu. Y Thăng khịt mũi, bẻ cổ người đàn ông kia trước rồi bỏ lại mấy cái xác mềm oặt mới quay mặt lại và hét lên:

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Người đó đáp:

- Hừm, ta ở đây, đương nhiên là muốn báo thù.

Gã nói câu này, một cảnh tượng chợt xẹt qua tâm trí tôi như tia điện, nhớ ra rồi, thì ra là hắn? !

 

0.10282 sec| 2431.047 kb