Hỏa long Bát hoang chẳng lẽ nó lại là... thú cưỡi của chủ trì Phúc Duyên Trai?
Tôi thẫn thờ nhìn khung cảnh giống như một vòng tuần hoàn đơn độc được dàn dựng lặp đi lặp lại. Sau khi xem liên tiếp một mạch mới dám chắc 90% người đó là chủ trì Phúc Duyên Trai!
Lòng tôi đột nhiên vô cùng hỗn loạn, trong lòng thoáng hiện từng hình ảnh đã qua trước đó, chẳng trách A Nam không quản đường xa ngàn dặm chạy đến núi Miêu Cương bày mưu khiến làng Thiên Thủy trên dưới bất an, thân mình lo chưa xong hắn bèn tới Thiên Hỏa cốc và không biết đã dùng cách nào để giải phóng Hoả long bát hoang đã bị giam cầm hàng ngàn năm kia.
Nhưng tại thời điểm ấy, mấy người chúng tôi đã nhìn thấu được mưu kế của hắn liền khẩn trương đến Thiên Hỏa cốc, và đúng lúc gặp phải hỏa long xuất thế, rồi mọi chuyện đã xảy ra sau đó.
Bây giờ nghĩ lại, con rồng lửa đó xuất thế tất nhiên là mưu kế của chủ trì Phúc Duyên Trai.
Một con rồng lửa vốn đã dữ tợn như vậy, thiên hạ ít có đối thủ, nếu như để chủ trì Phúc Nguyên Trai hoàn toàn nắm thóp thì hậu quả sẽ như thế nào?
Tôi không dám tưởng tượng tiếp.
Tôi nhớ lại lời của chủ trì Phúc Duyên Trai đã nói ở quán trọ Hoàng Tuyền ngày ấy, lần đó hắn đã nói với tôi rằng:
- Con người ngày nay đã sa sút đến mức không thể sa sút hơn được nữa. Lòng người thối nát đến cùng cực, thế giới này đáng lẽ phải thay đổi từ lâu!
Lòng tôi sợ hãi, lúc đó tôi vẫn nghĩ hắn chỉ nói chuyện vậy thôi. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy uy lực của rồng lửa, tôi mới hiểu rằng chủ trì Phúc Duyên Trai sức mạnh cường đại nên thực sự có bản lĩnh thay đổi thế giới.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết để thay đổi thế giới, là phải phá hủy nó trước.
Đây chính là ý nghĩa của cái gọi là phá trước rồi dựng sau.
Sự xuất hiện của mọi thế giới mới đồng nghĩa với sự hủy diệt của thế giới cũ.
- Chúng ta muốn tạo ra một xã hội hoàn mỹ và hài hòa, người người có cơm ăn, người người có áo mặc, người người đều bình đẳng, bách tính an cư lạc nghiệp, nhân dân hạnh phúc và an khang...
Những câu chữ mà chủ trì Phúc Duyên Trai đã từng nói như văng vẳng bên tai tôi, lúc ấy tôi vẫn lặng im, loại lời này nghe có vẻ hơi thường ngày, giống như xây dựng một xã hội hài hòa và hiện thực hóa chủ nghĩa cộng sản.
Thế mà giờ tôi mới hiểu những gì hắn nói từ đầu đều là thật, hắn thực sự có khả năng, có cách, hơn nữa đã và đang làm điều đó!
Nhưng mà tôi của hiện tại còn có thể làm gì chứ?
Xem ra tôi chỉ có thể an phận đợi chờ trong Huyết Ngọc Ban Chỉ, mỗi ngày đều xem mảnh ký ức vụn vặt của các vị tiền bối, năm tháng dài đằng đẵng trôi qua chậm rãi cho đến lúc bản thân cũng dung hợp trong bầu trời đẫm sắc máu này.
Bởi vì, trong bầu trời đẫm máu này, có cả máu của tôi.
Tôi có thể làm gì khác ngoài những thứ này không?
Một nỗi bi thương chợt dâng lên trong lòng, bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng lóe lên trước mắt, cảnh tượng trôi qua trong quá khứ lập tức chiếm cứ toàn bộ tâm hồn tôi.
Tôi chao đảo rồi chán nản ngồi bịch xuống và định nhắm mắt bất lực, buộc mình phải chấp nhận tất cả những điều này, đột nhiên, một giọng nói từ đáy lòng tôi vang lên.
- Đứng lên, cậu không được ngã!
Tôi bất ngờ mở mắt, ngỡ ngàng nhìn vào khoảng không phía trước, giọng nói này, thì ra, thì ra là Tân Nhã? !
Tôi lật đật đứng dậy, nhìn vào khoảng không trước mặt và hét lên:
- Tân Nhã, cậu ở đâu, cậu ở đâu vậy?
- Mình ở đây, mình đã luôn ở đây, mình có thể nhìn thấy mọi thứ về cậu, nghe thấy trái tim của cậu...
Giọng Tân Nhã vang lên bên tai tôi, tôi kinh ngạc tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
- Tiểu Thiên, xin hãy tha thứ cho mình vì lúc trước đã không nói tất cả mọi thứ cho cậu, bởi vì mình thực sự sợ hãi, cô gái quạ sở hữu khả năng tiên đoán nhưng mỗi khi cô gái quạ đen đưa ra một tiên đoán sẽ đưa chính mình đến gần địa ngục hơn một bước. Đó là hình phạt của việc tiết lộ thiên cơ. Cậu không thể nào hiểu được, vào những ngày đêm dài không kể xiết, mình đã phải chịu đựng sự giày vò đau đớn hết lần này đến lần khác, nhưng mình muốn nói với cậu tất cả mọi thứ, đem những gì mình thấy được nói với cậu hết đến cỡ nào, nhưng mình vẫn chưa nói, vì như thế, mình sẽ mất cậu mãi mãi...
- Chủ trì Phúc Duyên Trai thực ra đã tìm đến mình từ lâu. Hắn đã nói với mình, nếu mình kể những gì mình thấy và những gì mình thấy trước được thì cậu chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của hắn ta, và với hậu quả của việc làm kẻ thù của hắn là không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết. Bởi vì hắn là bất tử, hắn là bất diệt, hắn là kẻ sáng tạo phải thành lập một trật tự mới. Khi trật tự mới được thiết lập, mọi thế lực chống đối sẽ bị tiêu diệt tận gốc.
- Mình thực sự rất sợ. Sự lớn mạnh của hắn khiến mình không biết làm thế nào. Khả năng của hắn thậm chí có thể xóa sổ mọi thứ khỏi mình, nhưng hắn đã không thế, hắn bảo rằng sau khi trật tự mới được thành lập, người vẫn có thể tồn tại trên thế giới này sẽ không quá mười, và mình chính một trong số đó, và cả cậu nữa.
- Nhưng cậu không thể cứ thế mà bỏ ngay lúc này. Thế gian này còn quá nhiều việc cần cậu đi làm. Giờ cuối cùng mình cũng hiểu rằng mình sai rồi. Mình không nên gửi gắm hy vọng vào lời hứa hẹn của chủ trì Phúc Duyên Trai. Còn nữa, hiện tại mình thực sự rất sợ vì một khi trật tự mới được thành lập đó cũng là lúc thế giới bị hủy diệt. Mình không thể nào vờ như không thấy gì, chúng ta đều có quá nhiều người thân và bạn bè, cho dù thế giới này đã đổ nát đến cùng cực như hắn nói, nhưng mỗi người chúng ta đều đang cố gắng, cố gắng làm cho thế giới này tốt đẹp hơn. Vì vậy cách chân chính để cứu vãn thế giới này phải là sự cứu rỗi. Đó phải là lương thiện và tình yêu, chính và nghĩa chứ không phải bạo lực và phá hoại.
Giọng nói của Tân Nhã êm ái như âm thanh của thiên nhiên thì thầm bên tai tôi, tôi không kiềm được mà nắm chặt tay, cô ấy nói đúng, cho dù thế giới có tồi tệ đến đâu thì trong trái tim chúng ta vẫn luôn có lòng nhân ái và sự chính nghĩa. Chỉ có như thế, niềm hy vọng của nhân loại mới vĩnh viễn không bị tan vỡ, chỉ cần có tình yêu thương thì loài người sẽ không tuyệt chủng.
Xây dựng lại một trật tự mới về căn bản chỉ là một trò đùa. Nếu cả thế giới bị phá hủy, chỉ còn lại một vài người sống sót, thì còn ý nghĩ gì nữa?
Không lẽ phải sinh sôi hậu thế, xây dựng đất nước mới? Cứ cho là thế, nền văn minh hàng nghìn năm của nhân loại này chắc chắn sẽ bị hủy diệt trong chốc lát, mọi thứ sẽ trở lại điểm ban sơ và bắt đầu lại từ đầu.
Hơn nữa, nếu tà niệm trong tâm người không bị tiêu trừ, thì bắt đầu lại có ích lợi gì? Không cần đến vài trăm năm ắt sẽ có chiến tranh và giết chóc và thảm họa ở khắp mọi nơi.
Giọng Tân Nhã trở nên gấp gáp:
- Tiểu Thiên, mình biết cậu có thể làm được mà, nhất định làm được. Lúc trước mình để lại một bức thư cho cậu ở nhà Dương Thần, đó hoàn toàn là do chủ trì Phúc Duyên Trai cố tình dùng tin thật giả lẫn lộn để làm cậu tê liệt, chuyển sự chú ý của cậu. Và hơn nữa, ngày tam tại thực sự tồn tại. Không ai trên đời này biết đến ngày đó, kể cả Tư Đồ tiên sinh cũng thế, nhưng mình thì lại biết, vì mình có thể thấy trước, ngày ấy chính là ngày mai... Hồ cốc hiện tại đã bị phong bế, gương Tam Thanh... nguy hiểm... cậu phải mau mau đến đây... ngăn lại... tất cả những điều đó...
Khi nói đến đây, thanh âm của cô ấy đã xa dần, ngắt quãng, không còn nghe được nữa nhưng nỗi khổ đau lại khó mà quên được, cứ như in sâu tận nơi sâu thẳm hồn tôi.
Tôi liền ngẩng đầu lên nói:
- Ông nội, cháu biết ông nhất định có cách, ông có cách để cháu hoàn thành sứ mệnh của mình, đúng không ạ, cho dù thể xác không còn, nhưng linh hồn của cháu vẫn còn đây, tinh thần không hề bị dập tắt, Hàn gia cũng không tuyệt tình. Ông nội hãy nói cho con biết phải làm sao.
Ông nội nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời, đầy sâu xa, như thể ông đã luôn bình tĩnh như vậy từ nãy đến giờ.
- Cháu của ta, từ xưa đến nay không có con đường nào tuyệt con người cả, cách, nhất định là có, nhưng không phải là thứ mà ông nội có thể dạy cho cháu. Tất cả bí ẩn của Hàn gia thật ra đều nằm trong Huyết Ngọc Ban Chỉ này. Ngoài ra còn có một bí mật khác ông nội chưa từng nói với cháu, đó chính là không phải người Hàn gia nào cũng đủ tư cách kế thừa Huyết Ngọc Ban Chỉ, chỉ có những người sinh ra đã có cốt trời ban mới được, còn cháu và cha cháu đều là người có điều kiện thích hợp. Và chỉ có những người được quyền thừa kế Huyết Ngọc Ban Chỉ mới có thể lĩnh hội tầng cuối cùng của Cấm pháp Hàn gia, Cấm pháp Phá thiên địa!
- Cấm pháp Phá thiên địa…
Lòng ngực của tôi lại đột ngột dâng máu nóng, ông nội đầy nghiêm túc gật đầu, lúc này hình dáng của ông càng thêm vững vàng ở trước mặt tôi
- Hàn gia, vốn là thiên tử, là người phát ngôn của Thiên Đạo, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tối cao tầng ba sẽ sở hữu được tinh thần và thể xác cường đại, cùng với sức mạnh của Huyết Ngọc Ban Chỉ, ngươi... sẽ phá vỡ gông cùm của luân hồi sinh tử. Nhưng đó là cảnh giới mà ngàn năm qua chưa có ai thực sự đạt tới.
- Nhưng mà, con hiện tại còn chưa chạm tới rìa của tầng ba, lại không có công pháp thì làm sao trong một ngày ngắn ngủi có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất mà phá bỏ giới hạn sinh tử?
Ông nội khẽ mỉm cười:
- Nếu như cháu ở bên ngoài, tất nhiên là không được rồi, nhưng hiện tại cháu đang bên trong Huyết Ngọc Ban Chỉ, tinh túy huyết mạch của tổ tiên Hàn gia đều ở đây, chẳng lẽ không thể giúp cháu đột phá nhanh hơn sao?
Tôi bừng tỉnh ngộ, hóa ra lý do tại sao ông nội luôn định liệu trước mọi việc lại là ở đây, tôi không khỏi kích động reo lên:
- Ông ơi, phải làm thế nào ạ? Bây giờ nói cháu biết đi.
Ông nội lắc đầu:
- Trên đời không ai đủ khả năng nói cho con biết cách làm. Bởi vì khả năng có hạn, ông nội cũng chỉ có thể tu luyện đến tầng hai đã đến cực hạn. Những điều này, Cháu phải tự mình lĩnh ngộ. Cháu trai, quên hết mọi thứ, bỏ tất cả tạp niệm giống như khi ông nội dạy con viết chữ, cháu còn nhớ, cuốn Thiên thư cổ họa cổ ấy chứ?
Đầu óc tôi lập tức vụt qua khung cảnh đã qua, cảnh giới của Thiên thư cổ họa giới, thế là gật đầu mạnh, lập tức chắp tay ngồi xuống, như trời đất hợp nhất, chậm rãi, nhắm mắt lại.
Tôi biết rằng đây sẽ là Niết bàn.
Trời và đất, thay đổi chỉ trong chốc lát!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo