Tôi tức tốc lao lên đỡ ông thì thấy sắc mặt đại sư Thiết Thác đã tái mét, cả người lúc này như già đi mấy chục tuổi.
Tất nhiên thì ông lão đã gần hai trăm tuổi rồi, bây giờ cắt cổ tay lấy máu thì làm sao chống đỡ nổi.
Dù là pháp thuật mạnh đến đâu, dù là pháp sư vĩ đại đến cỡ nào cũng chỉ là thân bằng xương bằng thịt, máu chảy hết làm sao sống đây?
Mấy người khác cũng đã cắn răng chịu đựng, nhưng dáng người có chút lung lay sắp đổ, những người đã hiến máu lui ra bên cạnh có lòng muốn tiến lên, nhưng bọn họ vốn đã suy yếu. Suy cho cùng, máu không giống như thể lực có thể hồi phục bất cứ lúc nào, cũng là lực bất tòng tâm
- Đại sư, ông sao rồi?
Tôi hỏi gấp. Ông mở to đôi mắt vô thần, ngón tay khẽ run rồi mở miệng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
- Ông đừng nói gì cả, nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ lên.
Không cần nói gì nữa. Tôi cắn răng, đỡ Đại sư Thiết Thác ra ngoài, quay người đi đến Bát Hoang Huyền Hỏa rồi đứng ở vị trí của đại sư Thiết Thác khi nãy.
Thực ra vừa rồi tôi đã có ý định này, nhưng mà máu của tôi hoàn toàn khác với họ, có hiệu quả hay không thì thử mới biết. Ngộ nhỡ tôi phá hỏng quá trình kích hoạt của trận pháp, tôi sẽ trở thành kẻ tội đồ. Hơn nữa tôi cũng không biết liệu có cần sử dụng bất kỳ pháp thuật và khẩu quyết liên quan nào khi lấy máu hay không.
Nhưng bây giờ, tôi không còn do dự nhiều vậy được. Vào thời điểm này, làng Thiên Thủy không còn người để tiếp tục nữa, trên Thông Thiên Nha chỉ có Thần quân Giải Trĩ và tôi nhưng ông ấy đương nhiên không thích hợp, vậy thì tôi là người duy nhất ở đây.
Tôi đang đứng ở vị trí của đại pháp sư Thiết Thác, bên cạnh là trưởng lão Vượng Tài, ông gật đầu với tôi và mở lời có hơi nhọc nhằn:
- Chỉ cần để máu của cậu rơi xuống đất là được rồi. Dù cậu không có dòng máu của Miêu Cương, nhưng công lực thâm hậu chắc sẽ có hiệu quả, chỉ là không được có bất kỳ tạp niệm nào trong đầu, hãy nhớ lấy.
Tôi gật đầu cái mạnh, không nghĩ nhiều nữa, duỗi thẳng tay, dứt khoát một nhát, một giọt máu bên dưới Huyết Ngọc Ban Chỉ bắt đầu nhỏ xuống mặt đất, chậm rãi chảy vào trận pháp.
Máu lan ra.
Một giọt máu rơi xuống khiến cả trận pháp như cái bể máu kia chợt bắn tung tóe những bọt bóng máu nhỏ, sau đó hòa vào vũng máu lớn, chìm trong bể máu rồi biến mất.
Tiếng gào thét rung động trời đất của rồng lửa vẫn văng vẳng bên tai, Thông Thiên Nha rung lắc liên tục và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vài người xung quanh đồng thời hối thúc các đường máu chảy lấy chảy để vào trong trận pháp.
Tuy là thế nhưng vào lúc này, sau khi máu của tôi chảy vào Bát Hoang Huyền Hỏa thì trong bể máu lại từ từ nổi bọt máu. Tôi khẽ giật mình nhưng không dừng lại, thầm nghĩ, lẽ nào đây là dấu hiệu cho thấy Bát hoang Huyền hỏa sắp mở ra ư?
Nhưng những người bên cạnh đã bắt đầu kinh hô lên, nhìn vô số bọt máu từ bên trong trào ra, còn phát ra tiếng ùng ục ùng ục, một màu đỏ màu tràn ngập đôi mắt, hình như nó sắp sôi trào rồi.
Trưởng lão Vượng Tài là người đầu tiên nhận ra điều bất ổn, buột miệng hét lên:
- Mau lui ra, máu của cậu…
Nhưng đã quá muộn màng rồi, trước khi ông ta nói hết câu thì trận Bát hoang Huyền hỏa to lớn kia đã trở thành một bể máu sôi sùng sục. Mấy người bọn họ đồng thanh hét lên. Vô số huyết tiễn vụt ra từ bể máu và bắn vào ngực một số người, thấy có mấy người hộc máu bọn họ đều lật đật né ra xa vài mét.
Tôi lúc này mới sửng người, không lẽ máu của tôi và họ không dung hợp được sao?
Hoàng Cửu Khanh đứng giữa trận pháp từ nãy đến giờ cũng bị ảnh hưởng, máu ông ta phụt ra dính lên Thông Thiên Thạch vỡ vụn kia. Ông khẩn trương bật dậy lại ngã quỵ xuống đất, giương ánh mắt kinh hoàng lên nhìn tôi, gọi lớn
- Cậu, cậu…
Ngay lúc này, tôi hoàn toàn mờ mịt, muốn thu Huyết Ngọc Ban Chỉ về ngăn máu chảy ra nhưng vô hiệu. Cơ thể tôi như có thứ gì đó khống chế, bắn ra những tia máu. Bể máu trước mặt ngày càng sôi lên đến nỗi nó đã bắt đầu đặc lại.
Bất chợt máu trong bể chảy một cách tốc độ, máu trên tay tôi hình như đã chảy chậm lại…không, không đúng, tôi sợ hãi nhìn bể máu đầy ắp kia đang theo tia máu từ tay tôi chảy ngược vào cơ thể tôi!
- Oái!
Tôi thốt lên, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ đầu ngón tay ập đến, trong cơ thể nhất thời có một cảm giác khó tả. Thầm nghĩ không ổn, tôi cố gắng thoát ra nhưng tôi không thể nào di chuyển, máu trong bể như dòng thác chảy ngược mà điên cuồng tràn vào cơ thể tôi một loạt.
Không, chính xác mà nói thì là do Huyết Ngọc Ban Chỉ hút vào!
Cảnh tượng này không còn là chấn động nữa mà là kinh hãi rồi, máu của mười sáu người làng Thiên Thủy đã bị Huyết Ngọc Ban Chỉ hút vào trong nháy mắt, không thể ngăn chặn mà chảy vào trong cơ thể tôi.
Không, chính xác mà nói, ngoài máu của mười sáu người ở làng Thiên Thủy, còn có máu của tổ tiên làng Thiên Thủy ở Miêu Cương còn sót lại từ trận Bát Hoang Huyền Hỏa ngàn năm trước trên Thông Thiên Nha này!
Tôi hoàn toàn không cách nào kiểm soát được cơ thể của mình, tôi cảm thấy trong người tôi như có một con quỷ khát máu, nó đang rạo rực chạy nhảy khắp người tôi, mặc sức vẫy vùng trong máu đỏ, hò reo, chạy nhảy, nó không ngừng dẫn máu trên mặt đất vào người tôi. Cơ thể tôi lúc này có vẻ như đã biến thành một vật chứa khổng lồ để cho máu chảy vào trong nhưng không hề có một chút khó chịu nào.
Thần quân Giải Trĩ thấy vậy không ổn liền xông lên túm lấy cánh tay tôi kéo tôi ra khỏi Bát Hoang Huyền Hỏa, nhưng ngay khi tay ông ấy chạm vào cánh tay tôi, tôi liền cảm nhận được sâu bên trong có một nguồn lực bất chợt bùng lên và hất văng ông ấy ra xa.
Thần quân Giải Trĩ kêu lên, định tiến lên thêm lần nữa nhưng ngay lúc này, ở giữa Bát Hoang Huyền Hỏa, trong hang động bên dưới đá Thông Thiên, một ngọn lửa vọt lên cao vút, đi theo đó là tiếng rống chói tai vang vọng cả trời đất. Máu trên mặt đất đột nhiên tách ra cùng khuấy động huyết quang ngập trời.
ẦM!
Lối vào hang cuối cùng cũng bị một lực rất lớn đánh bật, Thần quân Giải Trĩ và tôi không tự chủ được đã bị lực đó tác động, ngã nhào về phía sau, văng ngược hàng chục mét và rơi xuống mép vách Thông Thiên Nha.
Tôi nhìn thêm lần nữa, đá ở cửa hang đã bị lửa cháy làm cho đổ nát. Giờ thì tôi mới cử động được, tôi bật dậy ngay lập tức, một tiếng “không ổn” vừa phát ra khỏi miệng tôi thì ngọn lửa kia đã nhuộm đỏ một góc trời. Cùng lúc đó, cái đầu khổng lồ của rồng lửa đột ngột từ trong hang hiện ra, chỉ còn phần thân đang giãy dụa, nó gầm lên giận dữ rồi vọt lên trên không...
Hỏa long hi thẳng lên trời cao!
Tiếng nổ rền vang giống như sét đánh trên bầu trời quang đãng. Thông Thiên Nha rung lắc dữ dội, bốn bề đều bốc lửa. Con rồng lửa khổng lồ cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự giam hãm, giương nanh múa vuốt giữa không trung, uốn lượn đầy khí thế, liên tục khạc lửa biến nơi đây thành biển lửa!
Tim tôi chùng xuống, trên nét mặt của dân làng Thiên Thủy đang đứng trên Thông Thiên Nha cũng đầy sự tuyệt vọng. Bát Hoang Huyền Hỏa gần như đã hỏng, vì khi rồng lửa được thoát ra cũng là lúc Thông Thiên Nha nứt ra những vết nứt to lớn, ở giữa phun ra lửa và máu trong Bát Hoang Huyền Hỏa cũng phát sáng một cách kỳ lạ trong ngọn lửa cháy bỏng.
Hỏng rồi, mọi thứ đều hỏng cả rồi, Bát hoang Huyền Hỏa không còn tồn tại nữa, tia hy vọng kiềm chế rồng lửa cuối cùng cũng đã mất, dân chúng tránh sang một chỗ, đưa mắt nhìn rồng lửa đang hoành hành trên không và cả dãy núi bị bao trùm bởi lửa và lửa. Ánh mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
Thần quân giải Trĩ bỗng kéo tôi, tôi giật mình quay lại, hắn lặng lẽ lắc đầu, thấp giọng thở dài nói:
- Đây là ý trời, đừng lo lắng nhiều. Vừa rồi ta chợt có linh cảm, ở thành phố Bình Sơn hình như đã xảy ra chuyện, ta nghĩ chúng ta vẫn nên…
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Thành Bình Sơn có chuyện? Tình hình thế nào?
- Không biết, chỉ là linh tính mà thôi …
Ông ngẩng đầu nhìn hỏa long trên trời kia với vẻ mặt đầy phức tạp:
- Có lẽ Miêu Cương chỉ mới là một sự khởi đầu.
Tôi kinh ngạc không nói gì thêm, một cơn ớn lạnh từ đâu đến lặng lẽ chạy dọc sống lưng, tôi siết chặt nắm tay trong vô thức, chợt nhận ra bản thân đã không biết bàn tay đã lạnh từ bao giờ.
Trên trời cao, con rồng lửa khổng lồ ấy vẫn đang tàn phá khắp nơi như để trút bỏ nỗi uất hận đè nén hàng nghìn năm qua, Thiên Hỏa cốc đã hoàn toàn chìm vào biển lửa, và lửa càng ngày càng lan rộng...
Trong giờ phút này, tôi nên đi đâu đây?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo