Đây chắc chắn là một âm mưu!

Tất nhiên, tôi không nói về làng Thiên Thủy và thiên thư Lỗ Ban. Vấn đề này, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Điều tôi chợt nhớ ra vừa rồi là một chuyện khác...

Đó là việc Cửu Khứu Thạch có thể hấp thụ linh hồn, tu luyện cửu vĩ hồ (hồ ly chín đuôi) !

Nếu là trước khi sự việc ở Hồ Cốc xuất hiện, có lẽ tôi sẽ không cho rằng việc này quan trọng như vậy. Nhưng từ khi tôi biết được nước mắt của cửu vĩ hồ mới là vật quan trọng để mở ra Kính Luân Hồi, lúc này, lại nghĩ ra câu nói không biết là cố tình hay vô tình trước kia của A Nam. Trong lòng tôi càng chấn động dữ dội.

Nếu cửu vĩ hồ thực sự có thể tu luyện đủ độ mà thành, thì Luân Hồi Kính tất yếu sẽ có ngày được mở ra.

Và tu luyện cửu vĩ hồ đương nhiên phải có máu của cửu vĩ hồ, tôi dường như ngay lập tức nghĩ đến một người.

Tiệp Dư.

Không sai, chính là Tiệp Dư, cô ấy và Nam Cung Phi Yến cơ bản là chị em. Cả hai đều mang trong mình dòng máu của cửu vĩ hồ, và khi tôi nghe những lời của Nam Cung Phi Yến trong động Tam Thanh ở Hồ Cốc, tôi đã thầm hiểu, những lời nói trước đây cả hai đều là trẻ mồ côi và được nhận nuôi hoàn toàn là những điều dối trá, mục đích là để che đậy sự thật rằng họ đều là hậu duệ của cửu vĩ hồ.

Đương nhiên, tôi không rõ việc tại sao Tiệp Dư lại bị Phúc Duyên Trai bế đi nuôi lớn, nhưng điều này cũng không quan trọng. Điều quan trọng là lúc này Tiệp Dư rất có khả năng là bị Phúc Duyên Trai và A Nam liên thủ, đang tu luyện thành cửu vĩ hồ!

Nước mắt của cửu vĩ hồ, mở ra Luân Hồi Kính.

Trong đầu tôi ngay lập tức như nổ ầm ầm. Sau khi có lại ý thức thì tôi đứng dậy. Nếu thực đúng như vậy, A Nam đột nhiên đến đây lúc này, chẳng lẽ ý là cửu vĩ hồ đã tu luyện thành công rồi?

Tôi không khỏi hoảng sợ, trưởng lão Vượng Tài có chút mờ mịt khi thấy tôi như thế này, lão vội vàng hỏi tôi phải làm gì, tôi xua tay nói:

- Không cần phải nói thêm nữa. Tôi đã biết người mà lão đang nói đến rồi. Anh ta là đối thủ cũ, xuất thân từ thế gia quỷ y Tứ Xuyên.

- Quỷ y Tứ Xuyên?

Trưởng lão Vượng Tài sắc mặt kinh sợ, dường như không biết quỷ y Tứ Xuyên này là cái gì, nhưng Hoàng Cửu Khanh bên cạnh lại nói:

- Nhưng theo ta biết, nhà họ Phương quỷ y Tứ Xuyên đã sớm bị kẻ thù giết cả nhà vào gần hai trăm năm trước rồi, sao vẫn còn người sống trên đời chứ?

Tôi thở dài nói:

- Đây gọi là lửa cháy không hết rừng, gió xuân thổi qua lại tái sinh. Lão nghĩ xem trong quyển sách nào đó về việc bị giết cả nhà, cuối cùng không phải vẫn sẽ lưu lại độc đinh (con trai độc nhất), khi lớn lên sẽ quay trở về báo thù rửa hận sao? Người mà tôi nói chính là độc đinh (con trai độc nhất) của nhà họ Phương. Tất nhiên, anh ta thực sự đã chết, nhưng... Tôi sẽ không nói nhiều về tình tiết trong chuyện này. Thời gian không còn nhiều. Các người chỉ cần biết rõ rằng người này thủ đoạn thâm độc, không chút tính người, hắn nói diệt làng Thiên Thủy, vậy thì việc này chỉ là việc nắm chắc trong lòng bàn tay, các người nhất định đừng xem nhẹ.

Trưởng lão Vượng Tài lo lắng nói:

- Vậy thì chúng tôi nên đề phòng như thế nào, hay phải đối phó như thế nào? Thứ mà hắn muốn là thiên thư Lỗ Ban. Nếu chúng tôi không lấy ra được thì há không phải là làng Thiên Thủy ngày đó...

Tôi liếc lão, nói:

- Đừng thế chứ. Làm thế nào để ngăn chặn đó là việc của các người. Lẽ nào các người thiết kế bẫy cướp thiên thư Lỗ Ban, còn cần tôi giúp các người nữa sao?

Trưởng lão Vượng Tài cười khổ:

- Hàn huynh đệ, trước đây đã có điểm đắc tội, chúng tôi ngay cả đuổi theo cũng không kịp. Nhưng nếu bây giờ cậu rời đi, có hàng trăm người bao gồm người già, trẻ nhỏ trong làng Thiên Thủy, nếu chết như thế này, làng Thiên Thủy sẽ bị đứt đoạn truyền thừa ngàn năm. Dù chúng tôi có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp mặt tổ tiên, huống chi những người dân trên núi vô tội kia, sao lại phải chịu tội tình này...

Tôi cau mày nói:

- Lão như thế này là tính muốn làm gì đây? Như thế nào cũng đều là các người đúng, chúng tôi nên chết sao? Đương nhiên người dân trên núi của làng Thiên Thủy đều vô tội, nhưng đây cũng là việc do các người gây ra. Ai khiến các người tin lời của Y Thắng và Tranh Nguyệt kia chứ...

Lúc này, Xích Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên xen vào nói:

- Kỳ thật, lần này chị Tranh Nguyệt trở lại, tôi luôn có lời muốn nói, chị ấy hình như tinh thần không ổn, có rất nhiều tâm sự, mọi người nói xem có khả năng có người biến thành diện mạo của chị ấy rồi cố ý đến lừa chúng ta không?

Tôi cứng họng nói:

- Làm ơn, có người biến thành diện mạo của cô ấy? Cô đang nói về chuyện cổ thần thoại à. Hơn nữa, chỉ có quái vật và yêu ma mới có thể biến hóa. Làng Thiên Thủy tốt xấu gì cũng có nhiều cao thủ như vậy, lẽ nào không phân biệt được yêu quái và con người hay sao?

Cô nàng lại do dự rồi nói:

- Còn nữa, tôi vẫn luôn không hiểu. Tên A Nam kia đã cường đại như vậy, tại sao hắn lại để cho chúng ta đi cướp thiên thư Lỗ Ban? Hắn tự mình ra tay không phải tốt sao?

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đối phương chắc hẳn không chỉ đơn thuần muốn thiên thư Lỗ Ban một cách đơn giản như vậy, có lẽ bọn hắn làm như vậy để vây khốn làng Thiên Thủy, sợ là mục đích thực sự... Đúng rồi, sau khi A Nam uy hiếp các ngươi xong, người hiện tại đang ở đâu?

Trưởng lão Vượng Tài nói:

- Không rõ, hắn nói bất cứ lúc nào cũng sẽ tới, đến nay cũng chưa từng gặp lại hắn...

Lão chưa kịp dứt lời, đại pháp sư Thiết Thác bên cạnh đột nhiên nói:

- Không hay rồi, Thiên Hỏa Cốc...

Khi lão ta nói điều này, tập thể người của làng Thiên Thủy đều xúc động, sắc mặt của Hoàng Cửu Khanh hơi thay đổi, lão buột miệng nói:

- Đúng vậy, Thiên Hỏa Cốc, tôi e rằng chúng ta đã trúng kế rồi, mục đích thực sự của đối phương, nếu đó là Thiên Hỏa Cốc, thì...

Trưởng lão Vượng Tài sắc mặt càng thêm tái nhợt, lão đứng lên nói lớn:

- Nào, nhanh tập hợp toàn bộ thanh niên, khẩn trương đi về phía Thiên Hỏa Cốc.

Hàng loạt phản ứng của bọn họ có chút quá mức kịch liệt, tôi hơi mù mờ, đứng dậy nói:

- Có ý gì, Thiên Hỏa Cốc lại là nơi nào, sao các người lại phản ứng dữ dội như vậy?

Thần Quân Giải Trĩ đột nhiên nói:

- Thiên Hỏa Cốc là nơi bọn họ thờ cúng, tất cả bài vị tổ tiên của làng Thiên Thủy đều được cất giữ ở đó, và người ta nói rằng Thông Thiên Nhai ở đó có khả năng giao tiếp với thần linh.

Anh ta dừng lại và nói:

- Năm đó, tôi chính là được đại pháp sư Thiên Hoằng đưa đến từ nơi đó…

Đại pháp sư Thiết Thác gật đầu nói:

- Không sai, Thiên Hỏa Cốc cực kì quan trọng. Truyền thừa của làng Thiên Thủy và bí mật ngàn năm đều ở đó. Nếu có một ngày bị kẻ địch lẻn vào, nhất định sẽ...

Lão dừng lại đột ngột, không nói tiếp nữa. Khi một vài trưởng lão rời khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài để triệu tập mọi người, tôi thấy tất cả bọn họ đều hoảng sợ, trong lòng có dự cảm, ngày hôm đó Thiên Hỏa Cốc rốt cuộc có cái gì mà để Phúc Duyên Trai phí một vòng lớn như vậy âm thầm ra tay?

Tuy nhiên, lúc này không chỉ bọn họ lo lắng, tôi cũng rất lo, bởi vì việc của cửu vĩ hồ. Nếu thực sự để bọn họ thành công, sự an toàn của Tiệp Dư sẽ trở thành vấn đề, và điều quan trọng nhất là một khi Luân Hồi Kính mở ra, hậu quả là không thể nào đoán được.

Tôi nghĩ đến Dương Thần, nhớ đến Trảm Tiên Phi Đao của anh ấy, nghĩ muốn quay trở về thành Bình Sơn càng sớm càng tốt, nhưng vấn đề trước mắt của làng Thiên Thủy có chút nan giải. Mặc dù tôi không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng vì A Nam đã xuất hiện ở đây, nếu anh ta thực sự nhằm vào Thiên Hỏa Cốc, vậy thì biết đâu tôi và làng Thiên Thủy lại có duyên cùng chung một kẻ thù. Đơn giản mà nói thì những việc Phúc Duyên Trai muốn làm, tôi sẽ có nghĩa vụ ngăn chặn bọn chúng.

Vào lúc này, tôi đã mơ hồ hiểu rằng cuộc chiến Huyền Linh lần này phần lớn chỉ là sự tái xuất thế giới của Phúc Duyên Trai và châm ngòi lửa cho việc thực hiện âm mưu của bọn chúng. Mỗi người dây dưa vào âm mưu này, hoặc là sẽ trở thành kẻ thù của Phúc Duyên Trai, hoặc là bị lôi kéo bởi bọn chúng.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần có thể ngăn chặn Phúc Duyên Trai, lật tẩy hoàn toàn âm mưu của bọn chúng, thì cuộc chiến Huyền Linh này hơn nửa sẽ không cách nào tiếp tục tồn tại nữa. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều là những người sống trong xã hội hiện đại, tất cả góc nhìn về lợi ích và góc nhìn về thế giới đều không giống với trước đây. Muốn lại có một trận đại chiến Huyền Linh thực ra bản chất chính là một truyện cười.

Tôi kéo Thần Quân Giải Trĩ, tỏ ý cho anh ấy biết liệu chúng tôi có cần đi cùng nhau đến Thiên Hỏa Cốc hay không. Thần Quân Giải Trĩ nhún vai, nói rằng điều đó không quan trọng, nhưng trong lòng tôi lại lo lắng cho thành Bình Sơn. Nếu chúng tôi bị vướng vào chuyện ở đây, mà ở bên kia cũng xảy ra chuyện lớn, đấy mới gọi là thuật phân thân. Biết đâu việc này bản chất chính là do đối phương cố ý chuyển sự chú ý của tôi đến chỗ này, nhân cơ hội một khi Hồ Cốc xảy ra chuyện. Mảnh giấy ở nhà Dương Thần ngày hôm đó có thể thấy là nửa thật nửa giả, ai cũng không cách nào xác định được, vậy chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Thấy mọi người ở làng Thiên Thủy đã tập hợp đông đủ, tôi do dự, nói với bọn họ:

- Hay là thế này, anh Giải, anh ở lại giúp đỡ bọn họ đi. Lúc sau, tôi cũng bảo Dương Thần ở lại, dù sao thiên thư Lỗ Ban cũng là nguyên nhân gây ra chuyện này. Các người cùng nhau đến Thiên Hỏa Cốc, tôi sẽ không tham dự vào nữa. Tôi phải nhanh chóng quay về, nếu không, xảy ra chuyện gì thì cũng đã muộn rồi.

Thần Quân Giải Trĩ đành phải đồng ý. Mặc dù mọi người vẫn có nhiều điều chưa hiểu rõ nhưng tôi không có thời gian để giải thích cho họ. Sau đó, tôi lập tức để Thần Quân Giải Trĩ đưa Dương Thần và Tiểu Bạch ra khỏi ngọc Tỳ Hưu. Sau đó, ở trước mặt mọi người, để bọn họ trao đổi linh hồn, làm cho người ở đây từng người từng người một đều trợn mắt há mồm, không biết chuyện gì đang diễn ra.

Tôi dặn Dương Trần cho dù ở đây xảy ra bất kỳ chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng phải gọi điện thoại nói với tôi. Sau đó, tôi mang theo Tiểu Bạch quay về thành Bình Sơn. Chỉ là lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vấn đề mới.

Tôi quay về bằng cách nào đây?

 

5.20890 sec| 2430.07 kb