lãnh Thanh Dương dừng động tác, nhìn Mã Cửu đang trong cơn cuồng loạn hỏi:

- Thuốc giải thế nào?

- Thuốc giải độc, thuốc giải độc... Ta cần thời gian để điều chế nó…..

m thanh của Mã Cửu gần như được bật ra khỏi cuống họng. Xem ra sợ hãi là bản chất bẩm sinh của con người, dù cho hắn hung ác tàn bạo đến đâu cũng có thứ khiến hắn sợ. Lúc này, rào cản tâm lý của Mã Cửu đã bị phá vỡ, hoàn toàn xụi lơ trên đất.

Tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên, khóe miệng Lãnh Thanh Dương cong lên dáng cười:

- Cần bao lâu mới điều chế được thuốc giải?

- Nếu nguyên liệu đầy đủ, một ngày là được, nhưng điều kiện tiên quyết là vật liệu đầy đủ.

Mã Cửu thều thào nói.

Hắn hết sức nhấn mạnh vào sự hoàn chỉnh của nguyên liệu, Lãnh Thanh Dương nhíu mày lại hỏi:

- Tình hình của Hướng Vũ bây giờ thế nào, còn chống đỡ được bao lâu?

Mã Cửu hơi nghiêng đầu, liếc về phía Hướng Vũ rồi ậm ừ:

- Toàn thân cậu ta dính đầy Hóa Cốt Phấn, thep lý sẽ sớm mưng mủ, không biết dùng cái gì để cầm cự, nhưng nếu không có thuốc giải một ngày thì da tróc thịt bong, thêm hai ngày thì xương cốt hóa đen, đến ngày thứ ba dù có thuốc giải cũng không cứu được nữa.

Hai hàng chân mày của Lãnh Thanh Dương lại nhíu lại, từ trên người lấy ra một bộ còng tay còng Mã Cửu lại rồi nói:

- Nói cho ta đơn thuốc thuốc giải, ta sẽ làm ngay. Ngươi thành thật một chút, nếu như một ngày mà ta tìm không thấy nguyên liệu thuốc giải, ta sẽ chặn đứt một chân của ngươi, hai ngày mà không tìm được, ta sẽ đánh gãy cái tay của ngươi. Đến ngày thứ ba, ta sẽ giữ gói Hóa Cốt Phấn này cho ngươi dùng.

Mã Cửu cười mà không lên tiếng, dáng vẻ nhìn thấu sinh tử, thấp giọng lẩm bẩm nói với Lãnh Thanh Dương một hồi, chắc là nguyên liệu giải độc, Lãnh Thanh Dương cau mày ghi nhớ từng chữ một, bất thình lình quát lên:

- Ngươi dám đùa ta à?

Mã Cửu khịt mũi nói

- Nguyên liệu chỉ có thế, nếu ngươi không tin thì bỏ đi, đằng nào ta với cậu ta cũng cùng xuống dưới đó.

Lãnh Thanh Dương nheo đôi mắt, lạnh lùng bảo:

- Ngày mai lúc mặt trời mọc, nếu gom không đủ nguyên liệu thì cái chân này của ngươi sẽ đứt lìa.

Cậu ấy vừa nói vừa nhấc chân đạp mạnh vào bắp chân của Mã Cửu, phát ra một tiếng “rắc”, Mã Cửu hét lên đầy đau đớn:

- Ngươi…

Lãnh Thanh Dương ngóc đầu lên trêu hắn:

- Ta làm sao? Để đề phòng ngươi bỏ chạy, ta đánh gãy một chân của ngươi trước đã. Dù sao ngày mai nếu không tìm được nguyên liệu, chân của ngươi cũng khó mà giữ lại được, coi như ta tính lãi trước.

Mã Cửu toát mồ hôi hột vì đau, nghiến răng nghiến lợi:

- Con m* nó, ngươi thật tàn nhẫn, ông đây gặp ngươi coi như xui tận mạng.

Lãnh Thanh Dương mặc kệ hắn, đi tới nói với tôi:

- Tên này không có bản lĩnh gì lắm, trừ luyện cốt đầu hại người căn bản chỉ là một tên phế vật.

Tôi không yên tâm mới hỏi lại:

- Vậy cậu định nhốt ông ta ở đâu vậy, đội hình cảnh?

Cậu ấy lắc đầu trả lời:

- Không được, đội hình cảnh vào thì dễ ra lại khó, hơn nữa chuyện này cũng không được để người khác biết. Đưa ông ta đến đội hình cảnh, tôi làm sao còn thu xếp ông ta được? Cậu phải biết rằng, con m* nó, tôi bây giờ đang bị đình chỉ công tác đó.

- Nếu muốn thuận tiện thì không thể mang hắn vào thành, hay là xích hắn ở đây rồi phái người canh chừng?

Hướng Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Không được, cậu quên hắn có đồng phạm à. Ở chốn rừng núi hoang dã, đêm dài lắm mộng này rất dễ xảy ra tai nạn. Tôi nghĩ chuyện này cần phải nhờ hồ ly tinh tỷ tỷ của cậu giúp đỡ. Cô ấy nhất định có thể.

Tôi ừ một tiếng:

- Cái này cũng không tồi, nhưng chị ấy dạo này bận lắm. Đợi tôi hỏi chị ấy trước đã, à đúng rồi.

Ta chợt nhớ tới Y Thắng, ngẩng đầu nói

- Ngươi làm rất tốt, coi như đã cứu đồng bọn ngươi một mạng.

Anh ta nhướng mày khinh khỉnh:

- Thứ nhất, ta không liên quan gì đến hắn ta. Thứ hai, ta không phải cứu mạng hắn mà là cứu mạng bạn của ngươi. Nếu ngươi chờ bạn của mình đến cứu thì tùy ý làm thịt hắn ta cũng không quan tâm.

Bực dọc trong lòng tôi mới hỏi hắn:

- Ta rất tò mò, chính xác thì mối quan hệ giữa ngươi với họ là gì mà cùng cấu kết với nhau, nhưng lại hành động một mình, rốt cuộc ngươi muốn làm cái quái gì hả? Tại sao trước đây ngươi lại muốn hại Tân Nhã?

- Hại cô ấy? Ta hại cô ấy hồi nào chứ? Y Thắng nhún hai vai tỏ ra vô tội.

- Hừ, bớt giả ngu đi. Mấy ngày trước chẳng phải là ngươi đã lấy cái lọ sứ chứa hồn phách của cô ấy đưa cho hắn. Kết quả là có máu Cổ Hồn ẩn trong đó. Hồn phách của Tân Nhã bị cổ trùng xâm chiếm, mãi đến khi ta đến chỗ này thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

- Ồ? Có xảy ra chuyện này ư?

Y Thắng ngạc nhiên hỏi sau đó đảo mắt như đang suy tư điều gì đó, chợt khịt mũi:

- Nhất định là Cổ Vương đó lén hạ Cổ trong lúc ta không để ý. Tên khốn kiếp, tuy nhiên bây giờ hắn đã chết rồi, Cổ Trùng tự nhiên sẽ chết hết, nghĩ lại thì Tân Nhã bây giờ có lẽ đã ổn rồi.

Tôi không tài nào nhận định được những gì hắn nói là thật hay giả, nhưng nhìn một bộ dạng thờ ơ không có vẻ gì quan tâm của hắn thì có lẽ hơn phân nửa là giả. Tôi lười nói nhiều với hắn, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Bây giờ tôi phải tìm Nam Cung Phi Yến đến đây, chuyện lần trước ngươi đã tham dự cuộc tấn công Hồ Cốc, nếu như ngươi muốn đối mặt giải thích với nàng thì ngươi ở lại đi, thấy ngươi ngăn cản ta giết Mã Cửu kịp thời, lần này không thể không giúp nhau. Nhưng nếu sợ nàng tính sổ với ngươi thì tốt nhất là nên rời khỏi bây giờ, bằng không, ta sẽ không đảm bảo an toàn cho ngươi.

Y Thắng cười một trận ha hả như được mùa, lắc đầu nói:

- Nực cười, thật nực cười, nói cho ngươi biết, nếu hôm đó không có sự giúp đỡ bí mật của ta, các người sẽ không bao giờ đứng đây nói chuyện với ta như thế này đâu, còn nữa, thằng nhóc ngu ngốc kia, ngày đó ngươi đi quân tiếp viện trên đường gặp phải tập kích, là làm thế nào mà ngươi chạy thoát được? Lẽ nào ngươi quên rồi hả?

Tôi sững sờ trong giây lát, anh ta nói cái quái gì thế, âm thầm giúp đỡ mình?

- Ngươi nói cho rõ, ý của ngươi là gì hả?

Tôi lớn giọng hỏi lại, Y Thắng hừ một tiếng lạnh lùng, rồi nói với tôi:

- Đồ ngu, lần đó cậu đi cứu Nam Cung Phi Yến, tại tòa nhà đang xây dở, nếu không phải tôi cố ý dẫn đám người đó, lại giả bộ bị cậu cử ra ngoài mang theo con quỷ nhỏ đó đi loanh quanh hết một vòng, cậu có nghĩ tới cậu có thể thuận lợi đi vào cứu người như vậy không, hừ, cậu đã sớm bị phục phục kích bắn nát sọ, bây giờ còn ở đây mà thùng rỗng kêu to.

Anh ta kể một lượt làm tôi hoàn toàn lờ mờ, anh ta, ý anh ta muốn nói là, anh ta đã luôn bí mật giúp đỡ tôi? Cái này không đúng, tôi làm sao nhớ rõ được, tên này luôn đảm nhận vai phản diện, hết lần này đến lần khác cướp đoạt tấm gương luân hồi và Lỗ Ban Thiên Thư. Nếu không có hắn, Dương lão tiên sinh đã không chết, về sau hắn lại thông đồng với Kim Đao Môn, còn trà trộn vào những người ở Phúc Duyên Trai, mờ ám không minh bạch với Cổ Vương và Mã Cửu, nhưng mà bây giờ, anh ấy đột ngột nói rằng anh ấy đã âm thầm giúp đỡ tôi?

Trong một thoáng, đầu tôi hiện lên vô số những suy nghĩ, từng câu hắn nói hiện ra nhưng nghĩ đằng nào đi nữa cũng chỉ cảm thấy không thể nhớ ra, ngay sau đó tôi ngẩng đầu lên:

- Ngươi đừng ở đây đây mà lừa ta, Y Thắng, ngươi nhìn mấy người tan đàn xẻ nghé. Từng người một đã tiêu đời nhà ma, muốn tới đây cầu xin ta? Ngươi tưởng mấy thứ ngươi nói thì ta tin sao?

Hai tay Y Thắng chắp đằng sau, gương mặt hắn khoác lên một kiểu cười tà ác đặc hiệu, hắn đảo mắt đáp lại:

- Tin hay không thì tùy ngươi, còn chuyện cướp lấy gương luân hồi, đấy đương nhiên là mục đích của ta, chỉ có điều chuyện này nói ra thì dài dòng nhưng đã không ta cũng không cần dong dài với ngươi. Dù sao thì lời nói cũng chỉ có thế. Nhưng đừng tưởng Cổ Vương chết rồi, Mã Cửu thành một tù nhân và nguyên khí của Kim Đao Môn bị tổn hại nghiêm trọng, thì ngươi có thể khoe khoang phách lối. Mục đích thực sự của Trai Giới và các thủ đoạn ngầm của họ, ngươi thậm chí còn không thể nghĩ ra. Hừ, người không hợp ý nửa câu cũng là nhiều, tiểu tử ngươi từ từ mà chơi đi, cáo từ.

Một tay hắn lôi cầm Tranh Nguyệt, lùi lại hai bước, sau lưng xuất hiện một cái lỗ đen, hai người không nói câu nào một bước bước vào trong, lỗ đen từ từ biến mất, cả hai đồng thời mất dạng.

Hắn ta bước đi dứt khoát, nhưng mà tôi đã bị sốc bởi những gì hắn nói, nửa ngày trời tôi mới lấy lại được tinh thần, Lãnh Thanh Dương cũng cau mày hỏi:

- Thằng cha này nói gì vậy, sao tôi không hiểu?

Tôi khẽ thở dài:

- Tôi cũng có hiểu gì đâu, có hơi lộn xộn, Tiểu Bạch, vừa rồi hắn nói quân tiếp viện của cậu gặp phải tập kích, đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh nửa ngày trời, vẻ mặt cũng hơi mơ hồ, nghe hỏi thì gãi gãi đầu trả lời:

- Chuyện này, hôm đó em cùng Tiệp Dư đi tìm Tư Đồ tiên sinh. Giữa đường thì bị bọn người Kim Đao Môn đánh úp. Tụi em xử xong hai tên, nhưng mà mấy tên khác đã bị quét sạch bởi một người không biết từ đâu xuất hiện. Lúc đó tụi em nghĩ đó là người của Hồ Cốc đến giúp nên chẳng nghĩ gì nhiều. Theo ý của hắn thì lần đó là hắn ta đã âm thầm giúp mình?

Tôi đưa mắt nhìn về hướng Y Thắng đã biến mất, hai hàng lông mày vắt thành một cục u lớn. Tôi không dám tin những gì hắn nói. Đã từ rất lâu tôi đã ăn không ít “quả” lừa. Tôi thật sự không muốn lại bị hắn lừa gạt lần nữa. Kết cục là tự mình làm khổ mình, tự mình tìm rắc rối.

- Bỏ đi, không nghĩ đến hắn nữa, Lãnh gia, anh đã nhớ hết nguyên liệu giải độc mà Mã Cửu vừa nhắc tới chưa?

Tôi hỏi Lãnh Thanh Dương, cậu ấy gật đầu:

- Nguyên liệu không phức tạp lắm. Mặc dù một số loại thảo dược hiếm thấy, nhưng cũng có thể làm được, chỉ có điều hắn ta đã nói thứ gì đó giống như thế, lại hơi khó xử rồi.

- Là cái gì?

Tôi hỏi lại cậu ta, Lãnh Thanh Dương chau mày:

- Thứ đó là, mật khổng tước.

- Mật khổng tước?

Tôi nhất thời ngạc nhiên:

- Đó chẳng phải là thứ kịch độc sao hả?

- Ừ, là một thứ cực độc, cho nên tôi mới khó hiểu, nhưng nếu xem xét từ góc độ lấy độc trị độc thì cũng có khả năng. Tuy nhiên, mật khổng tước này rất hiếm. Từ trước đến giờ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hiện giờ muốn tìm trong vòng một ngày, e là.....

Tiểu Bạch chen ngang:

- Mật khổng tước không phải khó lấy đâu. Đến sở thú hoặc trong công viên trò chơi cũng có khổng tước. Đút cho quản lý ít tiền bảo anh ta lấy mật con khổng tước ra, còn không thì....

Lãnh Thanh Dương lườm cậu ta một cái rồi bảo:

- Mật khổng tước không đơn giản như cậu tưởng. Cũng không hẳn là mật của con khổng tước. Đó chỉ là một loại độc trùng độc hiếm thấy mà thôi, với lại ở phương bắc chúng ta căn bản không có. Tôi sợ là…

Khi cậu ấy nói đến đây thì ánh mắt bỗng lóe sáng lên rồi nói:

- Đúng rồi, có lẽ, chúng ta có thể nhờ cô ấy giúp một tay...

 

0.11830 sec| 2442.211 kb