Hết biến cố này cư nhiên lại đến biến cố khác. Mới vừa xử lý xong đám cương thi kia thì lại tới thêm đám xương khô. Tôi thấy tình huống như vậy, rốt cuộc cũng chịu không được liền nhảy xuống, bất chấp tất cả đánh ra một cái huyết chú, sau đó chỉ nghe một trận rầm rầm, cùng với đó là tiếng bẻ gãy và nghiền nát, những bộ xương khô kia liền rơi rụng đầy đất, không đứng dậy được nữa.
Những bộ xương khô đó thật ra rất dễ vỡ, lòng tôi tạm thở ra nhưng lúc tôi đang muốn động tay thì thấy trong đám xương cốt vỡ nát trên mặt đất kia đột nhiên có một con trùng nhỏ màu trắng bay ra, thanh âm của Mã Cửu lại truyền đến lần nữa.
- Ha ha, các chàng trai, đây mới là liên hoàn sát chiêu. Nếu như không sợ chết thì cứ thử đánh nát những bộ xương đó đi. Những con trùng nhỏ bám trên đó sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt. Các ngươi đánh chúng vỡ càng nhỏ thì sẽ càng có nhiều trùng. Đúng rồi, Hàn tiểu tử, niệm giao tình của chúng ta, ta nhắc ngươi một câu, loại trùng này chính là càng giết càng nhiều……
Lòng tôi kinh ngạc, cái gì mà loại trùng này càng giết sẽ càng nhiều?
Nhưng mà lúc này muốn suy nghĩ đã không còn kịp, một lớp trùng đã xuất hiện. Tôi theo thường lệ phát ra một cái huyết chú, đống sâu kia ngay cả nửa điểm giãy giụa cũng không có, liền biến mất ở trong hồng quang.
Mã Cửu này lại gạt người, tôi đang muốn lên tiếng châm biếm thì thấy đống sâu kia bỗng nhiên hóa thành một đống bột phấn, sau đó lại xuất hiện ở không trung, quả nhiên nhiều gấp đôi so với vừa rồi.
Mã Cửu lại lần nữa cười to:
- Ha ha, thế nào, tiểu tử, những con sâu này sẽ phân chia vô hạn, nếu như ngươi còn dám công kích thì sau vài lần nữa sẽ biến thành mấy đứa bé vô hình vô sắc, đến lúc đó ngươi cũng không biết chính mình chết như thế nào đâu.
Tôi nguyên bản đang muốn muốn tiếp tục công kích nhưng sau khi nghe hắn nói xong liền kinh ngạc thu tay lại. Mắt thấy một đàn phi trùng đang ùn ùn kéo lại đây, tôi vội kéo Tiểu Bạch, nhảy sang sườn núi cao bên cạnh. Lãnh Thanh Dương giơ tay bắn một phát, một mảnh sương mù màu đỏ tản ra, sau đó đám trùng kia lại gia tăng thêm một đống.
- Này con mẹ nó rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi buồn bực nói, Lãnh Thanh Dương đáp:
- Cậu không biết cổ độc rốt cuộc là thứ gì sao? Chính là virus.
- Virus?
Cách nói này thì tôi biết, nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ?
- Virus này hiển nhiên có được năng lực sinh sản và phân chia vô hạn, chịu đả kích càng lớn sẽ phân liệt càng nhiều, hơn nữa một khi tìm được vật thích hợp để bám vào thì cũng sẽ sinh sôi nảy nở, trong phút chốc sẽ sinh ra một mảng lớn. Hiện tại chỉ có thể bắt giặc phải bắt vua, mọi người ở lại chỗ này, tôi đi xử lý cổ vương kia.
Cậu ta nói xong, sau đó duỗi tay với tôi:
- Cho tôi mượn hạt châu kia dùng một chút.
Tôi vội đưa cho cậu ta, nói:
- Cậu cẩn thận một chút……
Tiểu Bạch tiếp câu:
- Cẩn thận đừng làm mất hạt châu của người ta……
Lãnh Thanh Dương trợn mắt, cầm theo súng nhảy xuống, chạy về phía cổ vương. Bên đó sớm đã thành một mảnh sương xám mông lung, thân ảnh của cổ vương cũng đã biến mất trong đó. Tôi biết, phi trùng kia nhất định là do hắn khống chế. Nếu như xử lý được hắn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn. Về phần Mã Cửu, sức chiến đấu của hắn cơ bản là có thể xem nhẹ, nếu hắn ta không còn cách nào thì cũng chỉ có thể chuẩn bị thêm một ít người chết mà thôi.
Thân hình của Lãnh Thanh Dương ở trong sương mù chợt lóe, sau đó liền biến mất không thấy đâu. Tôi âm thầm lo lắng, nhưng trước mắt phi trùng đã bay qua đây. Những con phi trùng này thật sự rất khó chịu, tuy rằng nó sẽ không cắn người, nhưng tôi biết toàn thân nó đều là kịch độc. Nếu như để chúng nó đậu ở trên người, chỉ cần khoảng nửa khắc thôi thì sẽ giống với những cương thi kia, huyết nhục tan ra, trên xương cốt sẽ có một mảng lớn phi trùng bám vào.
Nhưng mà muốn đánh những phi trùng này cũng không được, vừa rồi sử dụng huyết chú cũng không có hiệu quả. Cảm giác này giống như đang dùng chân dẫm kiến, vĩnh viễn không giết được mà ngược lại chúng lại càng ngày càng nhiều.
Ba người chúng tôi dần dần lui về phía sau, thật không có biện pháp để đối phó với những phi trùng nhỏ bé này. Cuối cùng chúng tôi chậm rãi thối lui đến vách núi, phía sau đã không còn đường lui. Tiểu Bạch dậm chân, ôm Thiên sư cốt vọt lên trước, từng đợt hắc khí lại lần nữa xuất hiện, cậu ta lẩm bẩm:
- Đến đây đi, đến đây đi. Ta không tin là không đối phó được các ngươi, xem ông nội Thiên sư của các ngươi phát uy đây, diệt hết các ngươi!
Hắc khí giống như vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, bọc ấy đám phi trùng kia, khiến chúng đột nhiên trở nên ngang tàng. Những phi trùng đó nhất thời bị hắc khí làm chậm, nhưng lại không bị tiêu diệt, không ngừng giãy giụa, đồng thời phát ra một mảnh ong ong.
Tiểu Bạch không ngừng khoa tay múa chân, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm:
- Diệt hết các ngươi, diệt hết các ngươi……
Quan sát kỹ cảnh tượng này, sâu trong lòng tôi bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh.
…… Một bộ xương cao lớn khủng bố, miệng khổng lồ, đánh về phía này. Ông nội đưa ngón giữa ra sau đó nhanh chóng viết những nét chữ cổ xưa vừa quanh co khúc khuỷu lại vừa phức tạp ngay giữa không trung.
- Nhất pháp phá, vạn pháp phá, chư bàn yêu ma, diệt!
Ông nội huy chưởng, nét chữ vốn nằm im trong không khí liền bị một chưởng này đẩy ra, bộ xương khô kia thế nhưng lại không đỡ được đạo khói nhẹ này, bị đánh trúng rồi bay ngược trở lại, chia năm xẻ bảy, không ngừng vỡ nát……
Mã Cửu sợ hãi kêu lớn:
- Tại sao lại như vậy…… Ngươi, ngươi không phải người, ngươi là yêu nghiệt......
Ông nội lắc đầu:
- Là do ngươi xúc phạm cấm kỵ……
……
Những ký tự cổ xưa kia chợt lóe qua trong đầu tôi, tôi bỗng nhiên nghĩ tới.
Diệt!
Mấy năm trước, ở trong cổ động, một bộ xương khô đã bị ông nội tôi sử dụng diệt tự, nhẹ nhàng đánh tan thành bột phấn.
Mã Cửu chỉ chịu phải dư uy của diệt tự thôi mà cả người đã đứt thành từng khúc, ngã vào trong lò luyện thi. Tuy rằng sau đó không chết, nhưng cũng đã chứng minh uy lực của diệt tự tuyệt đối đủ cường đại.
Chẳng lẽ đây là cấm pháp tầng thứ hai, cảnh giới đánh giết bằng văn tự.
Sát tự quyết hẳn là không có tác dụng đối với những phi trùng này. Bởi vì chúng cũng không đơn giản là một sinh mệnh, mà là một đám virus, sinh mệnh có thể giết chết, nhưng virus thì chỉ có thể áp dụng diệt tự.
Tôi liều mình nhớ lại cách sử dụng phương pháp diệt tự kia. Nhưng mà đó đã là chuyện của mấy năm trước, cảnh tượng trong ký ức tuy rằng vẫn còn mới mẻ, tôi lại không thể nhớ rõ những văn tự kia. Rốt cuộc là do lúc ấy quá hung hiểm, cũng có thể do lúc ấy tôi căn bản hoàn toàn không biết gì về cấm pháp cả, vậy thì làm sao có thể nhớ rõ nhiều như thế.
- Tiểu Bạch, cậu kiên trì thêm một lúc.
Tôi kêu lên một tiếng, sau đó liền cuống quít lấy ra tấm da dê từ trong túi Càn Khôn. Lúc mở ra, trên mặt vẫn là một mảnh trống không. Tôi hít một hơi thật sâu, đâm thủng ngón tay, một giọt máu tươi từ trong Huyết Ngọc Ban Chỉ nhỏ xuống, thẩm thấu vào tấm da dê, đồng thời tôi cố gắng tập trung tinh thần lực để nhớ lại mọi chuyện năm đó……
Tôi từ từ tiến vào trong một cảnh giới kỳ diệu, xung quanh sương khói lượn lờ, thời gian phảng phất như đọng lại tại giây phút này. Ngược dòng thời gian, trong đầu tôi huyễn hóa ra một cảnh tượng……
Trên một tòa tế đàn trên đỉnh núi, có một ông lão mặc áo đen, làm ra đủ loại thủ thế quái dị, nhìn trời cầu khẩn, xung quanh là một đám người đông nghìn nghịt, tất cả đều quỳ gối trên mặt đất, theo động tác của ông lão mà không ngừng cúi đầu lễ bái, lớn tiếng cầu khẩn.
Phía trên tế đàn, sương khói mê mang, mây đen tầng tầng lớp lớp che kín không trung, trong tầng mây ẩn chứ điện quang, từng trận gió mạnh xẹt qua, giống như là điềm báo sắp có bão táp đến.
Ông lão áo đen kia đối mặt với gió lớn, đôi tay hướng lên trời. Trên một cái bàn trước mặt ông có để một tấm da dê cổ xưa, mặc gió gào thét nhưng nó lại chỉ hơi gợi lên một chút ở phía góc, rung nhẹ trong gió.
Ngay sau đó, ông lão kia vươn tay phải ra, trên ngón cái chợt lóe lên một ánh sáng đỏ, lòng tôi liền giật mình, trong nháy mắt, tôi thấy rõ vật trên ngón tay cái của ông lão kia lại chính là Huyết Ngọc Ban Chỉ.
Một giọt máu tươi chảy ra từ ngón tay ông lão, vừa vặn nhỏ xuống trên tấm da dê kia. Máu tươi chậm rãi lan ra rồi thẩm thấu vào tấm da dê, một văn tự ngoằn nghèo cổ xưa dần xuất hiện giữa không trung……
Diệt!
…… Ông lão cầm tấm da dê trong tay rồi lại quỳ gối nhìn trời. Ngay sau đó, duỗi tay, hình ảnh diệt tự đỏ như máu liền xuất hiện ở trên không trung, không ngừng phóng đại, phóng đại……
Ông lão khom người bái lạy đối với diệt tự kia, sau đó chỉ tay vào đỉnh núi đối diện. Diệt tự kia liền chợt lóe, bay ra không trung, một chùm ánh sáng đỏ lóe lên giống như sao băng sau đó rơi xuống, mang theo một năng lượng cường đại kéo theo những vệt sáng đỏ khổng lồ, cắt ngang qua chân trời. Sau một tiếng ầm vang kinh thiên động địa, ngọn núi cao kia thế nhưng đã bị diệt tự này đánh vỡ, vô số đá vụn hòa với một mảnh sương khói đen đặc bắn ra không trung.
Trời đất xảy ra biến đổi lớn, giống như là tận thế vậy. Trong màn sương khói màu đen kia thế nhưng lại bay ra một con Cự Ma Thông Thiên. Nó rít gào phóng lên cao, ông lão lớn tiếng hô quát, liên tiếp viết ra ba đạo diệt tự, từng cái bay ra hóa thành một mảnh lưới lớn bao phủ trời đất, hướng về phía con Cự Ma kia.
Cự Ma không sợ hãi chút nào, thân hình bạo trướng, chỉ trong phút chốc đã phá tan ba đạo diệt tự. Ông lão duỗi tay muốn lấy máu viết tiếp, nhưng thân thể lại run rẩy. Hồng quang trên Huyết Ngọc Ban Chỉ bạo trướng, trong chớp mắt dường như đã rút cạn máu trên người ông lão, một cái diệt tự to lớn không gì so sánh được hình thành, mang theo một mảnh dị khiếu. Cuối cùng cũng áp chế được con Cự Ma kia. Nó gắt gao chống lại, gây ra oanh kích trên mặt đất, bỗng một tiếng nổ thật lớn khiến toàn bộ tan thành mây khói. Hồng quang quấn quanh hắc khí, hệt như nấm mây sau khi bom nguyên tử nổ mạnh vậy, hừng hực xông lên tận trời.
Nhưng ông lão lại cơ hồ đã bị rút cạn tinh huyết, ngã xuống trên tế đàn phía, trong tay vẫn cầm chặt tấm da dê, Huyết Ngọc Ban Chỉ trên ngón cái tản ra sắc đỏ yêu dị……
Bỗng nhiên vô tận sương mù từ bốn phương tám hướng bao phủ lại cảnh tượng này. Tôi liền cấp tốc lui về phía sau, hốt hoảng trong phút chốc, sau đó thì mở mắt ra, thấy bản thân mình vẫn đang ở bên trong sơn cốc, xung quanh vẫn là đám cương thi và xương cốt kia. Sương mù bốc lên từ phía xa, trước mặt là một đống phi trùng, chúng đã sắp phá được gông cùm xiềng xích mà Tiểu Bạch tạo ra từ hắc khí, che trời lấp đất chuẩn bị vọt lại đây.
- Tiểu Bạch, thu pháp rồi lui sang một bên!
Tôi hét lớn một tiếng, giậm chân, Huyết Ngọc Ban Chỉ trên tay khẽ động, hồng quang chợt lóe.
Lần đầu tiên có một tia khác thường xẹt qua lòng tôi, nhưng mà tôi không quan tâm lắm.
Tôi duỗi tay viết ra, hồng quang bùng lên.
Diệt!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo