Mười phút sau, tôi và Tiểu Bạch đi dọc theo đường lớn trong thôn, nghênh ngang đi đến chỗ ở của Chung Lương Thần.
Dọc theo một đường đi này, trong những chỗ ẩn nấp nơi góc tường, đầu ngõ, nóc nhà, đại khái có hơn mười mấy người mai phục, nhưng mà tất cả mọi người đều có mắt như mù, ngay cả một chút trắc trở cũng không có, không hề có một người nào phát hiện ra chúng tôi cả.
Nhưng mà, sau khi chúng tôi đi đến nơi rồi cũng không dám quá khinh thường, Chung Lương Thần không phá được Cấm Pháp của tôi, nhưng mà tôi cũng không thể xác định được, pháp thuật ẩn thân này có thể dấu giếm được ông ta không nữa.
Lấy an toàn làm đầu, sau khi tôi và Tiểu Bạch bước vào đại trạch viên nhà họ Chung rồi bắt đầu trở nên cẩn thận hơn, nhưng mà từ cửa trước đi thẳng đến giữa nhà, lại đi đến phòng sau, ở ven đường không hề nhìn thấy bất cứ một người nào cả, trừ bỏ một căn nhà còn sáng đèn, toàn bộ trong đại viện đều đen như mực.
Vào lúc ban ngày, tôi cũng đã đến nơi này rồi, biết ở bên trong căn nhà này, chỉ có một nhà của Chung Lương Thần và ông nội nằm liệt giường của Tiểu Bạch, nhưng mà năm đó ông nội của Tiểu Bạch bị kích thích quá lớn, trúng gió liệt nửa người, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa, trên cơ bản đã mất đi năng lực tự gánh vác rồi, là một ông lão gần đất xa trời cô đơn, mãi đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng gặp mặt ông lão lần nào cả.
Căn nhà còn sáng đèn này, chính là phòng sách của Chung Lương Thần, tôi và Tiểu Bạch lặng lẽ bước sang đó, cửa phòng đóng chặt, muốn đi vào là chuyện không thể, chúng tôi chỉ làm pháp thuật ẩn thân, không phải xài pháp thuật xuyên tường, vì vậy, tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Bạch, hai người dán sát vào cửa sổ sáng đèn kia, cẩn thận mà nhìn vào bên trong.
Nhưng mà thật sự là tức giận muốn chết, bên trong phòng sách này còn có thêm một tấm rèm che, tôi mở to hai mắt nhìn, cũng không có cách nào nhìn xuyên thấu qua bức màn để nhìn thấy người ở trong, chỉ có thể nhìn đến ở trong đó hình như có bóng người mông lung đang đi lại, hình như còn có người nói chuyện nữa, nhưng mà lại không nghe rõ được.
Tiểu Bạch đương nhiên cũng không có cách nào nhìn thấy được, cậu ta ra dấu với tôi, ý bảo tôi lặng lẽ đi vào, tôi lắc lắc đầu, tuy rằng bây giờ còn đang ở trong trạng thái ẩn thận, nhưng nếu như muốn lẻn vào bên trong phòng mà không phát ra bất cứ tiếng động nào thì cũng là một chuyện không có khả năng, đặc biệt là ở trong thời kì mẫn cảm như thế này, làm bất cứ chuyện gì cũng phải càng cẩn thận hơn, nếu không một khi bị Chung Lương Thần bắt được nhược điểm, vậy thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Tôi đỡ vách tường, bắt đầu suy nghĩ, bây giờ thật ra có một cái ý tưởng, kêu Lam Ninh lẻn vào trong phòng, chỉ cần kéo bức màn này ra một chút xíu là chúng tôi có thể nhìn thấy được tình hình ở bên trong. Nhưng mà ở trong địa bàn của một gia tộc thiên sư, lại để cho nữ quỷ xuất hiện thì rõ ràng là một hành vi vô cùng ngu xuẩn, thiên sư là làm cái gì chứ? Chính là đi bắt quỷ đó, tuy là bây giờ đạo hạnh của Lam Ninh tiến bộ rất nhanh, nhưng mà tôi vẫn cứ cảm thấy, nếu như Lam Ninh vừa mới xuất hiện thì Chung Lương Thần tuyệt đối sẽ là người đầu tiên phát hiện ra cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến cái ý nghĩ lúc nãy.
Nếu như ở bên ngoài không có cách nào thám thính được, vậy tại sao tôi lại không thử, xuyên tường xem sao?
Tôi có hơi hưng phấn, đây chính là một cái công việc yêu cầu kĩ thuật rất cao, vào lúc trước thì tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà bây giờ ngay cả ẩn thân cũng đã trở thành hiện thực, vậy thì còn có chuyện gì mà không có khả năng nữa chứ.
Nhưng mà cái xuyên tường này lại không giống như là viết phù, tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy cái vấn đề chủ yếu nhất vẫn là ý niệm, giống như những gì Lam Ninh nói, nếu như ở trong mắt tôi, cái bức tường này không có tồn tại, như vậy, nếu như ý niệm của tôi đủ mạnh, thì cái bức tường này sẽ có khả năng thật sự không còn tồn tại nữa!
Tôi tự cổ vũ mình, đặt đôi tay lên trên vách tường, tập trung toàn bộ tinh thần và ý niệm, cứ lặp đi lặp lại bốn chữ ở trong đầu: Tường không tồn tại, tường không tồn tại, tường không tồn tại.....
Tôi cảm thấy bản thân mình bây giờ chắc chắn giống hệt như một thằng ngu, nhưng mà dù sao bây giờ cũng chẳng có ai nhìn thấy tôi cả, Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh hoàn toàn không biết tôi đang làm cái gì, vì thế tôi cứ trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng làm cho mình tưởng tượng ra, thấy được ánh đèn ở sau bức tường, sau đó cứ tiếp tục lặp lại: Tường không tồn tại, tường không tồn tại, tường không tồn tại.....
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, vách tường trước mặt và bóng đêm hình như bị phóng đại lên vô hạn, tôi cũng đã hoàn toàn không còn khái niệm về thời gian và không gian nữa, cả người đều dung nhập vào trong một cảnh giới kì diệu, từ từ, tôi đột nhiên phát hiện, tôi hình như phát hiện ra được con đường trải qua trong nội tâm của một tên bệnh thần kinh rồi.
Đột nhiên, trước mắt tôi mơ hồ xuất hiện một tia sáng, lại còn đang không ngừng mở rộng ra, gần như là cùng lúc đó, tay của tôi hình như đã xuất hiện một chút thứ kì lạ, hình như là... từ từ lún vào trong vách tường!
Trong lòng tôi vô cùng mừng rỡ, vội vàng ổn định tinh thần lại, không để cho chính mình phân tâm, trong chớp mắt, trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, tôi đã mông lung thấy được hai người đang ngồi trước bàn trong phòng sách, một người chính là Chung Lương Thần, một người khác thì đang đưa lưng về phía tôi, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng mà hình như có hơi quen mắt thì phải?
Hai người đang khe khẽ nói chuyện với nhau cái gì đó, tôi đang định tập trung lắng nghe, cũng cố làm bản thân có thể nhìn rõ được một chút, lại đúng lúc này, người đang ngồi xoay lưng với tôi kia lại đột nhiên xoay người lại, nhìn thoáng qua chỗ của tôi.
Trong nháy mắt này tôi đã lập tức nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, không ngờ lại chính là người thanh niên tôi từng quen ở trong khách sạn lúc ở huyện, kk.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, trước mắt đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, là một con quỷ mặc đồ đen mặt trắng nhướng mày, đang nhìn chằm chằm tôi. Trong lòng tôi đột nhiên vô cùng hoảng sợ, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trong tầm mắt trong nháy mắt đã cách rất xa, trước mắt tối sầm lại, đến lúc mở mắt ra lần nữa, tất cả những thứ lúc nãy đều đã biến mất, trước mặt tôi vẫn cứ là một bức tường.
Tôi nói thầm không xong rồi, nhất định là đã bị người phát hiện, vội vàng kéo Tiểu Bạch định chạy ra ngoài, sau lưng đột nhiên lại xuất hiện cơn ngứa ngáy kì quái khó chịu đựng kia, tôi theo bản năng định duỗi tay đi gãi, lại bị người ta chụp lấy cổ tay, trong lòng tôi trầm xuống, đang định quay đầu lại, lập tức nghe thấy một giọng nói nói khẽ bên tai tôi:
- Đừng nói chuyện, đi theo tôi lại đây.
Sức lực của người nọ rất lớn, kéo tôi và Tiểu Bạch chạy về phía bên cạnh, trong bóng tối, có thể nhìn ra được đây hình như là một người thiếu niên, suy nghĩ trong lòng tôi xoay chuyển nhanh chóng, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, cậu ta lại tỏ ý tôi đừng có lên tiếng, cứ đi theo người nọ đi.
Thiếu niên kia kéo chúng tôi đi đến một căn phòng ven tường, cửa phòng sách của Chung Lương Thần ở phía sau lập tức mở ra, thiếu niên lập tức dựng thẳng ngón tay đặt ở bên miệng, lập tức có người đi ra, đi lại vài bước ở trong sân, giống như là đang quan sát cái gì, một lát sau, mới cộp một tiếng đóng cửa lại, ánh đèn ở bên trong ngay sau đó cũng bị tắt đi.
Xung quanh lập tức tối thùi, không biết vì sao, lúc này tim tôi mới bắt đầu đập nhanh thình thịch lên, lại một lát sau, trong viện không có chút động tĩnh nào nữa, thiếu niên kia mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt thả lỏng, vỗ vỗ Tiểu Bạch, ý bảo chúng tôi đi theo cậu ta.
Trong lòng tôi càng thêm khó hiểu, thiếu niên này rốt cuộc là người nào chứ? Tôi nhìn về phía Tiểu Bạch, nhưng mà cậu ta hình như cũng không để ý lắm, vẫy vẫy tay với tôi.
Được rồi, xem ra tình huống nhà họ Chung quả nhiên là rất phức tạp, nếu đã như vậy, tôi cũng đi vào cùng với thiếu niên thần bí này, nhìn xem cậu ta rốt cuộc là người nào, đang làm cái quỷ gì.
Thiếu niên kia đi ở phía trước dẫn đường, đi đến trước cửa của một gian phòng, mở cửa ra, lại tiếp tục đi vào bên trong, tôi và Tiểu Bạch cũng đi sát theo sau, sau khi liên tục đi vào ba căn phòng, thiếu niên mới ngừng lại trước một tấm bình phòng, duỗi tay đốt lên một cây đèn dầu ở ven tường, cầm trong tay, thấp giọng nói với phía sau cái bình phong kia:
- Ông nội, bọn họ đến rồi ạ.
Ông nội? Tôi lập tức ngạc nhiên, quay đầu qua liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, thiếu niên này lại dẫn chúng tôi đi đến trong phòng của ông nội cậu ta sao?
Tiểu Bạch cũng mặt mày vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước, chúng tôi đợi một lúc lâu, đằng sau bình phong không hề có chút tiếng động nào cả, tôi lúc này mới đột nhiên nhớ ra, không phải chúng tôi đã ẩn thân rồi sao, thiếu niên này làm sao có thế nhìn thấy chúng tôi được chứ?
Đang nghĩ đến chỗ này, sau lưng đột nhiên lại cảm giác được một cơn ngứa ngáy kì lạ, tôi đang định duỗi tay đi gãi, cũng đúng vào lúc này, ở phía sau bình phong bỗng nhiên có tiếng người nói chuyện.
- Đừng cử động, bây giờ ở phía sau lưng của con rất ngứa đúng không?
Đây quả nhiên là một giọng nói vô cùng già nua, tay của tôi lập tức dừng lại tại chỗ, cố chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, gật đầu nói:
- Dạ vâng, rất ngứa, giống như là có vô số con sâu đang bò vậy.
Giọng nói kia lại nói:
- Bây giờ con lập tức cởi quần áo ra, tiểu Ngũ, con cầm đèn dầu đi xem thử đi.
Thiếu niên kia lên tiếng trả lời, bưng đèn đầu đi qua chỗ của tôi đang đứng, trong lòng tôi vô cùng khó hiểu, nhưng mà chỉ chần chờ một lát, vẫn chậm rãi cởi quần áo xuống, nếu như người này thật sự là ông nội của Tiểu Bạch, tôi đây vẫn phải nên tin tưởng ông.
Tôi cởi áo ra, lộ ra phía sau lưng, cảm giác lập tức xông đến, thiếu niên kia bưng đèn dầu đến gần, Tiểu Bạch cũng vô cùng tò mò chạy lại xem, vừa nhìn tới phía sau của tôi, Tiểu Bạch lập tức ai da một tiếng, hoảng sợ hô to:
- Anh ơi, sau lưng của anh có người kia...
- Cái gì? !
Tôi đột nhiên hoảng sợ, sau lưng của tôi có người? Giỡn chơi cái gì vậy, đang yên đang lành, tôi làm sao lại...
Thiếu niên nhìn thoáng qua, cũng gật đầu nói:
- Anh Tiểu Bạch quá khoa trương rồi, sau lưng của anh ta không phải là một người, mà là một khuôn mặt.
Mặt? Tôi cảm giác mặt của tôi soạt một cái đã trắng bệch luôn rồi.
ngày 17/06/20
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo