Đầu choáng váng nặng nề, cả người cũng không còn sức lực, trong lúc hoảng hốt, trước mặt hình như có mấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, hình như còn có người không ngừng gọi tên tôi.

Được rồi, tôi nói với chính mình nhất định phải tỉnh lại, ngủ yên và ngủ say không thuộc về tôi, mặc kệ như thế nào tôi cũng phải cắn răng đứng dậy.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu của tôi, lúc này tôi giống như là bị bóng đè, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được, trong lòng tuy là đã dồn hết sức lực, nhưng mà trên thực tế, vẫn cứ nằm yên tại chỗ như một con cá chết.

Tôi ở trong tiềm thức liều mạng kêu to, hi vọng làm cho bản thân có thể phát ra một chút âm thanh, nhưng mà hình như cũng không xài được, lòng của tôi lạnh băng, tôi nghĩ, không lẽ tôi lại chết rồi sao?

Ặc, tại sao phải dùng từ lại chứ?

Tôi đang mơ hồ, bên cạnh hình như có thứ gì đó duỗi lại đây, không ngừng chọc vào ngực của tôi, nhòn nhọn, còn rất đau, nhưng mà tôi hoàn toàn không mở mắt ra nổi, cũng nhìn không rõ là thứ gì, đột nhiên, một cái thứ gì đó ướt nhẹp mềm mềm bò lên trên mặt của tôi...

Từ nhỏ tôi đã rất sợ mấy thứ mềm mềm như này, chẳng hạn như là rắn với mấy con sâu lông mập mạp, lúc này đột nhiên có thứ gì đó bò lên trên mặt tôi, lập tức hoảng sợ, một tiếng hét hoảng sợ vọt khỏi miệng, người cũng lăn lộn bò dậy.

Trước mặt tôi xuất hiện một cái đầu của quái vật, đang nhe răng trừng mắt đối diện với tôi.

Da gà da vịt của tôi đều dựng đứng hết cả lên, lăn lê bò lết đứng dậy, trên người lại chẳng có sức lực, bên cạnh đột nhiên có người kêu:

- Công tử, anh không sao chứ...

Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi mới từ từ hồi phục tinh thần lại, phát hiện mình vẫn đứng ở chỗ đó, Lam Ninh đang đứng phía trước tôi không xa, vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi, mà cái đầu quái vật cực lớn lúc này...

Mẹ bà nó, thì ra là Giải Trĩ quân, thấy tôi tỉnh lại, không ngừng lúc lắc cái đầu, thè lưỡi với tôi.

Tôi nhìn cái đầu lưỡi cực lớn của nó tôi lại buồn nôn, nhưng mà nghĩ đến lúc nãy chắc là nó đã cứu tôi đi.

Nhưng mà, bây giờ tại sao lại yên tĩnh như vậy, con dạ ma kia đâu rồi?

Tôi hất hất đầu, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức nhìn thấy Lam Ninh và Giải Trĩ quân đứng ở bên cạnh tôi, ông già nhặt hồn thì đứng ở một bên khác, Miêu Nô Khả Khả... là quỳ một bên gối dưới đất, thở hổn hển, tình trạng rất đau đớn khổ sở.

Cái này, cái này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lam Ninh chạy đến, thấy tôi không có việc gì, vẻ mặt cũng dịu lại, trong giọng nói có chút giận hờn:

- Công tử thật là quá mạo hiểm rồi, Thần Quân nói anh không có việc gì, nếu như không phải... nhưng mà may là công tử người tốt gặp được việc tốt, còn có cái này... cũng may là còn có cô ta đó...

Vừa nói, cô ấy lại chỉ Khả Khả, tôi ngơ ngác, Lam Ninh lại giải thích lại cho tôi nghe một lần, lúc này mới rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.

Thì ra vừa rồi ngay lúc tôi và dạ ma liều mạng với nhau, Lam Ninh và Giải Trĩ không ngờ vẫn luôn ở trong túi càn khôn hóng chuyện, một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, có mấy lần Lam Ninh gấp muốn chết, muốn năn nỉ Giải Trĩ giúp đỡ, nhưng mà Giải Trĩ lại nói, một con ma quái bé xíu còn trị không được, vậy còn làm cấm kị sư khỉ gì chứ.

Sau đó ngay thời khắc mấu chốt tôi ném mạnh hàm răng của con dạ ma đi, quả nhiên đã hấp dẫn được lực chú ý của dạ ma, ngay lúc tôi sắp sửa bị dạ ma đâm trúng, dạ ma dán sát mặt đất lướt đi, đuổi theo cái răng kia.

Nhưng mà đến giây cuối cùng nó cũng không có quên mất tôi, đôi cánh khổng lồ thuận thế quẹt ngang, lập tức đập lên đỉnh đầu của tôi, lúc đó tôi đã chóng mặt mơ hồ, nếu như bị đôi cánh kia đập trúng, cho dù không thành thịt nát, cũng sẽ biến thành bánh nhân thịt.

Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Miêu Nô kêu to một tiếng, đột nhiên vọt lại đây, dùng hết sức lực của cơ thể, mạnh mẽ đánh lên trên cánh của dạ ma, lần này có lẽ là cô ta đã liều mạng, dạ ma bị cô ta đâm đến nghiêng ngã, cái cánh lớn kia cũng xẹt qua đầu tôi, lúc đó tôi cũng không đứng vững nổi nữa, cứ vậy mà ngã xuống ngất đi.

Mà lúc này, Giải Trĩ cuối cùng cũng xông ra ngoài nhưng vẫn chậm hơn Miêu Nô một chút, lúc đó dạ ma đã cướp đi, tôi té xỉu trên mặt đất, Giải Trĩ đâm sừng ra, đúng lúc dạ ma bắt được cái răng kia, vừa khéo đâm vào mông của nó, dạ ma nhanh chóng nhảy ra xa ôm mông đau đớn rống to, đột nhiên phóng lên trên trời, muốn chạy trốn.

Nhưng mà nó vừa mới bay lên trên trời, hồng quang trong cơ thể của nó đột nhiên bùng nổ, khí đen tuôn trào, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn, dạ ma gầm gừ, hồng quang chợt lóe, nổ tung ở trên bầu trời.

Sau đó, sương mù âm u và hồng quang trên không trung lan tỏa, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, Lam Ninh lại vội vàng chạy lại đây xem xét tình hình của tôi, Giải Trĩ ngẩng đầu nhìn trời, trong chốc lát, sương mù âm u tản ra, bầu trời đã trống không, không còn bóng dáng của dạ ma nữa.

Lại sau nữa... Lam Ninh đánh thức tôi, trên thực tế tôi cũng chẳng hôn mê bao lâu cả, tôi ngơ ngác nhìn bầu trời đêm đen tối, quả nhiên đã không còn nhìn thấy bóng dáng của dạ ma đâu nữa.

Không lẽ, nó đã chết?

Hay là, chạy rồi?

Tôi nghi ngờ nhìn Lam Ninh, lại nhìn Giải Trĩ, Lam Ninh lắc đầu, Giải Trĩ lắc lắc đầu, hiển nhiên bọn họ cũng không biết.

Được rồi, tôi chỉ đành đi đến trước mặt Miêu Nô Khả Khả ngồi xổm xuống, bộ đồ đen của cô ta gần như đã bị máu tươi làm ướt sủng, trên gương mặt tái nhợt cũng có rất nhiều vết máu đỏ tươi, sự sắc bén trong ánh mắt kia cũng đã yếu đi rất nhiều, lại vẫn cứ cứng đầu không chịu ngã xuống, nhưng mà tôi biết, một khi cô ta ngã xuống rồi, rất có khả năng sẽ không thể đứng lên nổi nữa, cho dù trong cơ thể của cô ta có hồn phách của mèo, nhưng mà cơ thể dù sao vẫn còn là con người.

- Khả Khả, cô không sao chứ, cố kiên trì một chút, tôi lập tức dẫn cô đi tìm Tư Đồ tiên sinh...

Tôi kéo cánh tay của cô ấy, chuẩn bị cõng cô ta lên, vẻ mặt Khả Khả kì quái nhìn tôi, hình như đang định từ chối, nhưng mà vừa mới nhúc nhích đã phun ra một ngụm máu tươi.

Tôi cũng không thèm để ý dạ ma gì nữa cả, tuy là lúc trước Khả Khả cũng coi như là kẻ thù của tôi, nhưng mà hôm nay, cô ta đã cứu tôi vài lần, hơn nữa lần này còn vì cứu tôi mà chỉ còn thở thoi thóp, mặc kệ như thế nào, tôi cũng không thể nhìn cô ấy chết đi được.

Tuy là, hiện tại cả người tôi cũng không có sức lực gì.

Khả Khả cũng không từ chối và cản trở nữa, tôi cúi người xuống cõng cô ấy lên, nhẹ thật, tôi cắn chặt răng, nhìn Giải Trĩ đang phát ngốc ở bên cạnh, nói:

- Lão huynh, không tính chở chúng tôi một đoạn đường sao?

Sắc mặt Giải Trĩ lộ ra vẻ không mấy tình nguyện, trong mũi phun ra một hơi, nhưng mà vẫn đi đến, đầu tiên tôi đặt Khả Khả lên trên lưng của Giải Trĩ, cơ thể Lam Ninh bay lên, mặt mày quan tâm đi theo bên cạnh tôi.

Tôi cuối cùng liếc mắt nhìn ông già nhặt hồn một cái, cười khổ nói:

- Ông ơi, con còn chưa nói hôm nay còn tìm ông làm gì đâu, con có một người bạn, tên là Tân Nhã, mấy hôm trước vô tình làm thất lạc hồn phách, tìm rất nhiều cách vẫn không thể thu hồn lại được, cho nên chỉ đành làm phiền ông để ý giúp một chút, nếu như có phát hiện ra cô ấy thì xin giúp đỡ một chút, mệnh của cô ấy không nên tuyệt, làm ơn.

Trong toàn bộ quá trình, ông già nhặt hồn gần như đều đứng ở bên cạnh không hề làm gì, tôi thật sự không rõ ông ta đang nghĩ cái gì, nhưng mà lúc này đang có việc nhờ người, cũng chỉ đành xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần ông ta có thể giúp tôi tìm lại được hồn phách rải rác của Tân Nhã, tôi đã vô cùng biết ơn rồi.

Ông già nhặt hồn chậm rãi gật đầu, lại kêu một tiếng:

- Từ từ.

Sau đó đi đến, cẩn thận quan sát Khả Khả một chút, vươn tay ra, đột nhiên túm một cái trên đỉnh đầu cô ấy rồi gật đầu nói:

- Được rồi, mạng của đứa nhỏ này, chắc là không có gì đáng lo nữa, cậu dẫn cô ta đi về, lại củng cố lại một chút là được.

Tôi nghe hơi mơ hồ, nhưng mà nếu ông ta đã nói như vậy, đương nhiên là đã ra tay giúp đỡ, tôi gật đầu cảm ơn:

- Cảm ơn ông, nếu như có được tin tức của Tân Nhã, hy vọng ông có thể nói cho con biết, con ở...

Vì thế tôi đưa địa chỉ hiện tại của mình nói cho ông già nhặt hồn nghe, ông ta cũng đồng ý rất mau lẹ, tôi quay đầu lại lần nữa, nhìn bầu trời đêm bị mây đen bao phủ, trong lòng hơi rùng mình, cắn răng nhảy lên lưng của Giải Trĩ, Giải Trĩ ngửa đầu lên trời thét dài, sau đó bốn vó bay lên trời, bay về phía bầu trời đêm xa xa.

Đây là lần thứ hai tôi ngồi trên lưng của Giải Trĩ, nhưng tâm cảnh và tình huống của hai lần hoàn toàn khác nhau, lần này trong lòng của tôi vô cùng phức tạp, vừa rồi cái con dạ ma kia, ngay lúc tôi té xỉu đột nhiên nổ mạnh ở trên trời, không lẽ là bởi vì cắn nuốt huyết chú chữ Phá, cuối cùng mới dẫn đến chuyện này? Hay là do sau khi nó thừa nhận nhiều đòn tấn công của tôi như vậy, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi?

Hoặc là... do một sừng kia của Giải Trĩ, phát huy tác dụng?

Trong lòng tôi loạn một mớ, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần dạ ma không chết, đây chắc chắn là một mầm tai họa, nó ngay cả một cái răng cũng nhất định phải lấy về cho bằng được, sau này, sợ là sẽ cùng tôi không chết không ngừng.

Cấm Pháp nhà họ Hàn, Cấm Pháp nhà họ Hàn, tầng thứ hai, tầng thứ hai...

Chỉ khi tu hành đến tầng thứ hai, mới có được thực lực đối kháng được với dạ ma, nhưng mà hiện tại, tôi...

Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến bóng dáng của ông nội, không biết sao, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nhớ đến những lời mà ông nội đã từng nói, nhớ đến chỉ dẫn cuối cùng cho tôi ở trong lá thư kia của ông nội...

- Cháu ngoan, nếu như con nhìn thấy hàng chữ này, vậy có nghĩa là con đã đi đến bên cạnh ông, hơn nữa tinh thần lực của con cũng đã đủ mạnh mẽ, hoàn toàn có thể tu hành Cấp Pháp tầng thứ nhất trong bút kí cấm kị, nhưng mà cũng chỉ là tầng thứ nhất. Bởi vì Cấm Pháp nhà họ Hàn chia làm ba cuốn sách, năng lực của con không đủ, tạm thời chỉ có thể học được cuốn sách đầu tiên, chờ đến khi nào con hiểu rõ hết đạo lí của tầng thứ nhất Cấm Pháp rồi, vậy trở lại chỗ của ông nội, đến lúc đó, có thể tìm được bút kí thứ hai hay không, có thể gặp lại ông nội hay không, vậy phải xem tạo hóa của con rồi...

Trong ngực tôi đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt huyết, nếu như ông nội đã nói qua, đến lúc tôi thông hiểu đạo lí của tầng thứ nhất Cấm Pháp là tôi có thể trở về tìm kiếm tầng thứ hai Cấm Pháp, như vậy, bây giờ tôi có thể trở về hay không, còn có thể, còn có thể nhìn thấy ông nội hay không?

Tôi thầm nắm chặt quyền, tuy rằng hiện tại tôi còn chưa biết, chính mình rốt cuộc đã học xong hoàn toàn tầng thứ nhất hay chưa, nhưng mà tôi nghĩ, chắc là cũng đã đến lúc phải trở về rồi.

Có lẽ, tất cả đáp án, ông nội đã chuẩn bị tốt cho tôi rồi.

Bao gồm, tầng thứ hai Cấm Pháp!

Nghĩ đến đây, tôi lại kích động, cúi đầu nhìn Khả Khả đã hôn mê, trong lòng nói thầm, lần này, nếu như tôi có thể thành công học được Cấm Pháp tầng thứ hai, nhất định phải diệt trừ hết tất cả những yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian.

Gió đêm lạnh lẽo thê lương, toàn thân lạnh lẽo, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lúc này đã vào rạng sáng, tôi biết, lại thêm một lúc nữa, hướng đông sẽ dần dần sáng lên, một ngày mới, cuối cùng cũng sẽ đến, tất cả những ác mộng này, cũng sẽ trở thành chuyện xưa.

Nhưng, dạ ma rốt cuộc còn sống hay đã chết, tôi vẫn không biết như cũ.

Tôi lại cúi đầu xuống lần nữa, có lẽ, chỉ có đôi mắt mèo, mới có thể nhìn thấy rõ, trong khoảnh khắc đêm đen đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi...

 

0.09304 sec| 2442.211 kb