Cái đầu kia, vạch ra một đường parabol trong bầu trời đêm, vậy mà lại không sai không lệch bay thẳng về phía tôi!

Tôi hơi lui về phía sau nửa bước, nhìn thấy rõ, cái đầu này đúng là của con quái vật lúc nãy, chỉ là đầu bay đến, cũng không rơi xuống đất, mà là đột nhiên lơ lửng giữa không trung, đôi mắt lóe lên hồng quang kia, tràn đầy địch ý và tức giận, vừa lúc đối diện với tôi.

Trong lòng tôi hoảng sợ, ngay đúng vào lúc này, đột nhiên tôi nhận ra con quái vật này.

Trong trí nhớ, một cảnh tượng khủng bố hiện lên, đêm hôm khuya khoắc, sân trường đổ nát, xác mèo máu me bê bết, một gương mặt xấu xí... Đúng rồi, đó chính là một con khỉ có vẻ ngoài xấu xí, phía sau còn có một cái đuôi ngắn, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng tham lam tàn bạo, nhìn chằm chằm vào tôi, trên hai cái răng sắt bén, còn có chất lỏng đặc sệt màu xanh lục chậm rãi nhỏ xuống...

Con của dạ ma!

Người của tôi kiềm không được rùng mình, nhiều năm như vậy rồi, cảnh tượng đáng sợ kia vẫn còn in trong đầu tôi, khó mà quên được, giống như là cơn ác mộng kinh khủng nhất thời thiếu niên, tuy là cũng sẽ không thường nhớ đến, nhưng mà, vẫn luôn ở chỗ sâu nhất trong kí ức, bao phủ một tầng bóng ma không thể nào vứt đi được.

Mà cái đầu kinh khủng trước mặt lúc này, nhìn lướt qua, giống như đúc đứa con của dạ ma kia, chẳng qua là trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa ở trong ánh mắt kia bắn ra, trừ bỏ đi hung ác và thô bạo, còn có cả, thù hận nữa.

Tôi đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, theo bản năng lui về phía sau hai bước, thò tay vào trước ngực, tôi nhớ rõ, cái hàm răng của đứa con của dạ ma, tôi vẫn luôn đặt ở trước ngực.

Lúc trước Lam Ninh từng nói qua, thứ này sẽ dẫn đến những linh hồn tà ác, cái tên bùa chú sư lấy đi hồn phách của con mèo chết thảm kia cũng từng nói, tôi đã giết chết đứa con của dạ ma, đợi đến lúc dạ ma xuống báo thù, chính là ngày giỗ của tôi...

Như vậy, con quái vật trong ánh mắt tràn ngập tà ác và thù hận này, chắc là dạ ma trong truyền thuyết rồi!

Cách mấy năm, đến lúc tôi gần như sắp quên mất chuyện dạ ma báo thù này, không ngờ nó lại đột nhiên nhảy ra.

Nó cứ như vậy treo trước mặt của tôi, cái đầu cực lớn, lơ lơ lửng lửng ở trong sương mù âm u, nỗi sợ hãi kiềm chế bao nhiêu năm đột nhiên xông lên đầu tôi, trái tim tôi hoảng sợ nhảy lên thình thịch, nhưng mà Miêu Nô ở bên cạnh lập tức xoay người nhảy đến, lớn tiếng kêu meo meo, tôi mới đột nhiên phản ứng lại, dạ ma này, nó chắc là đã tiêu đời rồi, nó bị Miêu Nô Khả Khả, dùng chín đạo tàn ảnh tấn công, một móng vuốt bẻ gãy đầu của nó, vậy thì, tôi còn sợ cái cọng lông gì nữa chứ?

Nhưng mà một tiếng kêu to lúc nãy của Miêu Nô, rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, trong đầu của tôi lập tức có hơi loạn, trong khoảng thời gian tôi đang ngây người ra, đã thấy cái đầu của dạ ma đột nhiên mở to miệng, phát ra tiếng cười ha ha hô hô quái dị, nửa người dưới ở đằng xa đột nhiên nhảy lại đây, cái đầu người này bay vèo qua đó, trong tiếng cười quái dị và sương mù âm u tàn ác, đầu và thân hình của dạ ma lại ghép với nhau, không ngờ chỉ rắc một cái, đã không chút sức mẻ gắn lên trên cổ.

Ngay sau đó, dạ ma mở to miệng, hồng hộc hút sương mù ở xung quanh, sương mù âm u đã bị nó hút sạch sẽ trong chớp mắt, cuối cùng cũng lộ ra thân hình thật sự của nó.

Tôi nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, chân thân của dạ ma, thân cao chừng hai mét, vô cùng to lớn, quanh thân đều là cơ bắp màu đỏ sậm, trần truồng, một đôi cánh thịt duỗi ra từ phía sau lưng, bao lấy nửa người trên, cái đầu cực lớn kia có hơi giống người, lại có chút giống khỉ, nhìn kĩ, còn có cả cái mỏ nhọn giống như mấy con cú đêm.

Nói như thế, vẻ ngoài của con dạ ma này, giống như là Tôn Ngộ Không đang trần truồng mọc cánh vậy.

Lúc này mới thật sự là một con quái vật chân chính, ông già nhặt hồn đi đến trầm giọng nói:

- Ma quái này, chắc là dạ ma, là linh hồn tà ác trong bóng đêm, chuyên môn đi ăn hồn phách.

Tôi từ từ gật đầu:

- Đúng vậy, con biết nó là dạ ma, con biết nó.

Ông già nhặt hồn kinh ngạc:

- Cậu biết nó, không lẽ cậu từng gặp dạ ma rồi à?

Tôi cười khổ:

- Con không quen nó, nhưng mà con từng thấy qua thằng con nhà nó, hai chúng con, lúc trước ở cùng một trường...

Sắc mặt của ông già nhặt hồn ngưng trọng, nhìn tôi một cái, lui về phía sau vài bước, nói:

- Vậy cậu cẩn thận một chút, thứ này có hơi khó đối phó.

- Ặc, ông, ông không định giúp con hả?

Tôi ngạc nhiên, thời khắc quan trọng như thế này, sao ông ta còn lui về phía sau nữa chứ?

Ông lão nhặt hồn cười cười, nói:

- Phân tranh của thế gian, vốn có liên quan gì đến ta đâu, ai đúng ai sai, ta cũng chưa bao giờ đi nhận xét, mọi người đều là vì sự sống, nó cũng là vì sự sống, mà ta chỉ phụ trách đi nhặt hồn phách...

Tôi lập tức cạn lời, ông ngon lắm, hóa ra ông là một ông già tốt bụng, không muốn giúp bên nào hết à?

Được rồi, ông ta không giúp cũng chẳng sao cả, còn không phải là một tên dạ ma thôi sao, lần trước chính tôi còn có thể làm thịt thằng con nhà nó, lúc này là tôi cùng với Khả Khả hai người, không lẽ còn đánh không lại nó sao? !

Tôi hăng hái tinh thần, vẫy vẫy tay với Khả Khả:

- Cô lên trước, tôi yểm hộ...

Thật ra ý của tôi là kêu Khả Khả tấn công cận chiến, tôi đứng ở đằng xa tấn công từ xa, phối hợp một chút, Khả Khả lại rất nghe lời, meo một tiếng to, lập tức búng người nhảy lên. Dạ ma đứng yên tại chỗ, không hề tránh né, phát ra tiếng cười khặc khặc kì quái, giống như là một bức tượng ma quỷ, Khả Khả búng người nhảy lên, hai móng vuốt vồ lên ngực dạ ma, không ngờ lại phát ra tiếng đánh vào sắt đá.

Một chiêu của Khả Khả thất bại, hồng quang trong hai mắt dạ ma bùng nổ, cười khặc khặc quái di, đột nhiên giang hai cánh ta, cứng rắn đón đầu Khả Khả.

Kinh nghiệm chiến đấu của Khả Khả cũng rất phong phú, cô ta cũng không có đánh bừa với dạ ma, thân mình xoay nhẹ, móng vuốt trái cào lên cánh của dạ ma, phát ra tiếng động như cào lên miếng sắt, thân hình mượn lực nhảy lên, lộn đến bên người của dạ ma, một vuốt đánh qua, chỗ hàn quang lóe lên, chính là đánh về phía đầu của dạ ma.

Chắc là cô ta cũng đã nhìn ra được, nhược điểm của dạ ma này, chỉ có phần cổ, cho nên đòn tấn công chín đạo tàn ảnh lúc này, mới có thể đánh rớt đầu của dạ ma, chỉ là ngay đến cô ta cũng không ngờ được, cái đầu của dạ ma không ngờ đã rớt ra rồi còn có thể tự mình bay trở về được, bây giờ chắc là vẫn còn không phục, muốn dùng lại chiêu cũ, để xem xem đầu của nó rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Dạ ma quả nhiên không dám đỡ, hai móng vuốt dấu ở dưới cánh cuối cùng cũng dò ra, giơ lên phía trước đón đỡ, tốc độ của nó cũng rất nhanh, nhưng mà vẫn còn chậm hơn Miêu Nô một chút, tôi ở bên cạnh nhìn đến hoa cả mắt, không biết cuối cùng là như thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, hai bóng người lại tách ra lần nữa, Khả Khả xoay người rơi xuống đất, sau đó tức giận kêu một tiếng, lại nhảy lên lần nữa!

Lần này, Miêu Nô và Dạ ma cuối cùng của đấu với nhau, tốc độ của Miêu Nô nhanh hơn, thân hình như tia chớp, móng vuốt sắc bén nhanh như gió, mà Dạ ma thì hơi kém hơn cô, nhưng mà sức lực cơ thể lại mạnh mẽ hơn, trừ vị trí ngay gáy ra, trên người cứ như là luyện qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam vậy đó, thỉnh thoảng bị Miêu Nô cào trúng, cũng chẳng có tí việc gì, ngược lại Miêu Nô Khả Khả còn phải chú ý tránh né móng vuốt sắt và hai cánh của nó, chỉ cần hơi không cẩn thận bị đánh trúng một cái, lập tức nghiêng ngã.

Hai người lăn qua lộn lại, trong chớp mắt đã đánh được mấy hiệp, tôi đứng nhìn mà trong lòng nôn nóng, trong tay đã cầm mấy quyết chữ Phá, khoa tay múa chân nửa ngày trời cũng không dám ra tay tùy tiện, tôi vốn là định cho Khả Khả phân tán lực chú ý của Dạ ma, để tôi thành chủ lực chiến đấu, không ngờ là cô ta trực tiếp cuốn lấy dạ ma, hai người đấu với nhau, tốc độ nhanh cực kì, tôi có muốn ra tay cũng hoàn toàn không có cơ hội.

Tôi đang định kêu to, để cho Khả Khả tránh ra một bên trước, cô ta đã la lên một tiếng, thân hình xoay một cái, lập tức để lại tàn ảnh ở giữa không trung, tôi biết, đòn tấn công tàn ảnh của cô ta đã đến nữa.

Nhưng mà cái kĩ năng này của cô ta tuy là có lợi hại, nhưng hình như không thể sử dụng thường xuyên được, tôi rõ ràng đã nhìn ra, lần sử dụng này, động tác hình như đã chậm hơn hơn lần trước một ít, nhưng mà vẫn cực kì nhanh nhẹn như cũ, trong chớp mắt chín đạo tàn ảnh xuất hiện, chín Miêu Nô đồng thời kêu to meo meo, cùng nhau tấn công, đánh về phía Dạ ma.

Ngay cả tôi cũng nhịn không được lo thay cho Dạ ma, tôi thậm chí cũng đã đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng, lần này nếu như đầu của Dạ ma lại bay ra ngoài lần nữa, tôi sẽ lập tức dùng chân sút bay nó, dùng một đạo quyết chữ Phá lam nó nổ nát bét, tuyệt đối không cho nó có cơ hội bay ngược trở về...

Nhưng mà lúc này tôi lại đoán sai rồi, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, đúng là có một bóng đen bay ngược ra, nhưng lại không phải là đầu của dạ ma, mà là Miêu Nô Khả Khả.

Cô ta giương nanh múa vuốt bay ngược ra sau, rơi đùng xuống đất, meo một tiếng thật lớn, đến lúc nhảy bật lên, cái áo bó màu đen đã bị bị xé rách một mảng lớn, lộ ra một khoảng lớn da thịt màu tuyết trắng đầy đặn mượt mà, tôi nhìn thấy giật bắn cả người, ngay sau đó, một đường máu lập tức xuất hiện, Khả Khả lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.

Tôi vội vã đi lên, vừa nhìn thấy vết thương của cô ta, máu thịt bê bết, sâu chừng mười cm, máu tươi tuôn ra như suối, vẻ mặt Khả Khả dữ tợn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến vết thương, nhảy dựng lên định đi liều mạng tiếp.

Tôi vội vàng đè cô ta lại, kêu lên:

- Cô ngoan ngoãn một chút đi, bây giờ hồn phách của cô hơn nửa là mèo, thân thể lại là con người, đổ máu quá nhiều là sẽ chết, đừng có cử động!

Cô ta còn muốn giãy dụa, tôi vội vàng dựa theo trí nhớ, nhớ đến chú cầm máu mà Dương Thần từng sử dụng, ngón tay thành kiếm quyết, thì thầm:

- Thái dương ra đến một giọt dầu, tay cầm kim tiên ngồi cưỡi trâu, ba tiếng thét ra lệnh nước chảy, một lóng tay hồng môn huyết không chảy.

Tôi cũng không biết chú cầm máu này có hiệu lực hay không, vừa niệm xong chú ngữ, ngón tay đặt lên trên miệng vết thương của cô ta, nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì, trong lòng tôi rất sốt ruột, đột nhiên nhớ tới lúc đó hình như Dương Thần còn vẽ một lá bùa, nhưng mà tôi cũng không biết vẽ cái lá bùa giống cậu ta, nghĩ nghĩ, dứt khoát dùng nhẫn huyết ngọc đâm thủng ngón tay, dùng máu của tôi viết ra một chữ ngăn, cũng mặc kệ là có xài được hay không, trực tiếp ấn cái chữ ngăn đó lên.

Lần này, kì tích đã xảy ra, chữ ngăn do tôi dùng máu viết ra, hoàn toàn là trong lúc luống cuống viết đại qua loa mà ra, không ngờ lại thật sự có hiệu quả, huyết chú tỏa ra ánh sáng đỏ, bao bọc lấy miệng vết thương đó, vì thế dòng máu tuôn ào ào kia vậy mà từ từ ngừng lại.

Trong lòng tôi mừng thầm, chú cầm máu trong thiên thư Lỗ Ban tôi không dùng được, phương pháp cầm máu phiên bản cấm kị sư lại cứ tùy tay mà xài, chữ ngăn, ừm, lát nữa tôi đi viết chữ hợp, có khi nào miệng vết thương sẽ tự động khép lại luôn không ta?

Nhưng mà lúc này cũng không có nhiều thời gian mà tự hỏi vấn đề này, tôi đứng dậy, chỉ vào Dạ ma nói:

- Đến đây đi, để cho phụ nữ nghỉ ngơi một lát, bây giờ là cuộc chiến giữa hai người đàn ông chúng ta.

Nhưng mà nói xong câu này rồi, trong đầu tôi lại toát ra một ý nghĩ không mấy bình thường, con Dạ ma này, là giống đực hả?

 

0.25153 sec| 2433.883 kb