Khi đó A Nam vẫn là một thiếu niên, ở bên trong khách điếm hoàng tuyền đem những gì bản thân mình trải qua nói cho Long bà bà nghe.
Ông ta nói, ông ta vốn là đệ tử của Phương gia Xuyên Tây Quỷ Y, năm nay vừa mới mười lăm tuổi, tên là Phương Viễn Nam.
Xuyên Tây Quỷ Y, là một cái gia tộc thần bí lánh đời, tuy rằng rất ít khi hành tẩu ở giang hồ, nhưng đều là cao thủ vu thuật cùng y thuật, bọn họ chỉ hành nghề y ở bên trong các ngọn núi lớn của Xuyên Tây, tu hành vu thuật, cũng không cùng các môn phái Trung Nguyên tiếp xúc, cuộc chiến giữa hai giới Huyền Linh đã trải dài ngàn năm kia lại càng không liên quan gì tới nhà bọn họ.
Nhưng người nếu nổi danh cho dù ở núi sâu đại trạch, thì cũng sẽ có người tìm được.
Một ngày, có người tìm được trưởng tử Phương Vân Thiên của tộc trưởng Phương gia, cầu ông ta vì một cái người bệnh mà hành y trị bệnh. Nhưng Phương gia có quy củ, ngoại trừ cư dân bản xứ, cùng với những người sinh sống trong núi lớn, những người khác tìm thầy trị bệnh, vậy thì không tiếp, như thế nên Phương Vân Thiên tự nhiên là cự tuyệt tại chỗ, cũng không có vì người này trị liệu.
Nhưng người nọ lại không buông tay, đau khổ cầu xin, càng khai ra giá vạn kim để mời thầy chữa bệnh, lại nói chứng bệnh người bệnh này trừ bỏ Phương gia, thiên hạ không người nào có thể chữa được.
Lúc ấy vị Phương Vân Thiên một là vì bị một khoản tiền chẩn bệnh to kếch xù như thế làm kinh sợ, hai là đối với chứng bệnh của người bệnh đột nhiên rất tò mò, vì thế liền đáp ứng vì người này xem xét thương thế, nhưng có không trị liệu, còn phải xin chỉ thị trưởng bối trong tộc mới có thể định đoạt.
Lúc ấy Phương Vân Thiên thi triển quỷ y chi thuật, sau một phen xem xét, phát hiện người nọ căn bản không phải là người sống, bởi vì hồn phách người nọ đã ly thể vượt qua bảy ngày, nghiêm khắc mà nói thì là đã chết không thể chết lại.
Nhưng điều làm ông ta rất kỳ quái chính là, hồn phách người này sớm đã không ở trong cơ thể nữa, lại trước sau có một hơi treo, ngực có độ ấm, trong Nê Hoàn Cung lại có thêm một đoàn khí đục không ngừng nhảy lên, muốn thoát thể rời đi, nhưng lại tựa hồ bị thứ gì phong bế, không thể nào chạy thoát được.
Sau khi ông ta cẩn thận nghiệm xem, rốt cuộc biết được nguyên nhân, đoàn khí đục kia vốn là một phách của người nọ, ngay lúc nó chuẩn bị ly thẻ thì bị người dùng pháp thuật cao thâm phong ở Nê Hoàn Cung, thế cho nên tử vong vượt qua bảy ngày, hồn phách sớm đã tới hoàng tuyền báo danh, người lại còn chưa có chết.
Nhưng là chỉ còn một phách là không thể nào chiêu hồn về được, người có ba hồn bảy phách, hiện tại cơ hồ tất cả đều chạy trốn, nếu muốn cứu người này sống lại chỉ có một biện pháp, đó chính là thi triển Phương gia độc hữu Lạc m Thuật, hạ đến Cửu U hoàng tuyền, mang hồn phách người nọ đi lên.
Đương nhiên, loại pháp thuật thần kỳ này, bởi vì vi thiên đạo, sớm đã ở thật lâu thật lâu trước kia đã bị liệt vào cấm thuật, Phương gia tuy rằng có pháp thuật này, nhưng trước nay không dám thi triển, hơn nữa Phương gia ẩn cư bên trong núi lớn, không dám tiếp xúc cùng ngoại giới cũng là vì nguyên nhân này.
Phải biết, thất phu vô tội, hoài bích có tội, tuy rằng pháp thuật Phương gia thần kỳ huyền diệu, nhưng cũng là đối tượng luôn bị rất nhiều người mơ ước, bởi vì vô luận ai có được năng lực đặc thù của Phương gia, chẳng khác nào trở nên bất tử, thử nghĩ chỉ cần đã chết, liền có thể đi âm phủ đem hồn phách kéo trở về, người như vậy ai còn dám cùng đánh nhau?
Cho nên lúc này đây, sau khi Phương Vân Thiên điều tra ra thương thế của người này liền quả quyết cự tuyệt thù lao vạn lượng hoàng kim, ông ta nói, Phương gia Lạc m Thuật sớm đã thất truyền, lại nói cái kia căn bản là là tung tin vịt, đừng nói là cứu trị người khác, ngay cả người một nhà Phương gia cũng phải tuân theo Thiên Đạo tuần hoàn, đã chết chính là đã chết, thiên hạ nơi nào có cái gì là thuật khởi tử hồi sinh.
Phương Vân Thiên cũng không có cứu trị người này, sau khi về đến nhà cũng không dám nói chuyện này ra, bởi vì ông ta không có làm theo gia quy tổ huấn, vì người ngoài tra bệnh, bản thân cũng đã phạm vào lỗi lớn.
Không ngờ, ở ban đêm một tháng sau, một đám người bịt mặt đột nhiên đột nhập Phương gia, Phương gia đột nhiên không kịp phòng ngừa, hơn nữa nhiều năm qua vẫn luôn làm nghề y, vốn là sơ sót tu hành những vu thuật khác, trong lúc hấp tấp căn bản không kịp phản kháng, cả nhà trên dưới tổng cộng 26 mạng người, liền bị giết tám chín phần mười, ngay lúc đó cảnh tượng thê thảm vô cùng, thật là thây nằm khắp nơi, máu đổ khắp phòng.
Sau lại chỉ còn một mạch dòng chính Phương gia là Phương Vân Thiên này đau khổ chống đỡ, lúc này đây người trước kia đi tìm Phương Vân Thiên khám bệnh hiện thân, thì ra đúng là ông ta dẫn người đêm khuya diệt toàn bộ người Phương gia, chỉ vì Phương Vân Thiên không có cứu trị người kia, mà người đó lại là Nhị đương gia phái Vô Ưu Lâm Cốc của Huyền Giới.
Bởi vì Phương Vân Thiên cự tuyệt cho nên vị Nhị đương gia này chống không quá bảy ngày liền hoàn toàn nuốt khí, một phách còn sót lại cũng phá tan Nê Hoàn Cung, bay thẳng đến Cửu U hoàng tuyền, đi đoàn tụ cùng với mấy huynh đệ của nó.
Cho nên lúc này đây đúng là Vô Ưu Lâm Cốc tiến đến trả thù, bọn họ cho rằng là Phương Vân Thiên cố ý không cứu trị, mới đưa đến Nhị đương gia bỏ mạng, cái món nợ này nên tính ở trên đầu Phương gia, huống chi tuy rằng Phương gia cũng không thuộc về một phương nào trong hái giới Huyền Linh, nhưng danh hào bọn người này là Xuyên Tây Quỷ Y, nếu mang cái chữ Quỷ, vậy xem như Linh giới, càng nên giết!
Phương Vân Thiên trăm triệu không nghĩ tới, chỉ bởi vì ông ta nghĩ sai thì hỏng hết, vì cả nhà đưa tới đại họa diệt tộc như thế, tộc trưởng Phương gia tức giận không chịu được, đương trường đem Phương Vân Thiên trục xuất ra khỏi Phương gia, chính mình cùng những người bên Vô Ưu Lâm Cốc chiến đấu tới chết.
Phương Vân Thiên hiểu rõ đây là lão phụ thân vì bảo tồn huyết mạch Phương gia, bất đắc dĩ mà làm kế sách tạm thời, càng thêm hổ thẹn không thôi, bất đắc dĩ chỉ phải mang theo vợ con chật vật trốn vào núi lớn, nhưng người Vô Ưu Lâm Cốc chung quy không chịu buông tha ông ta, hơn nữa trong lòng còn nghĩ bắt được Phương Vân Thiên phải để cho ông ta giao ra phương pháp tu luyện Lạc m Thuật thần bí kia, cho nên liên tiếp mấy ngày đuổi giết, Phương Vân Thiên vết thương chồng chất, sức cùng lực kiệt, lại vẫn bảo tồn được một hơi.
Nhưng ông ta chung quy vẫn không thể chạy thoát, mấy ngày sau vẫn bị người bao quanh ở phía trên một vách núi, sau một phen khổ chiến hai người phu thê Phương Vân Thiên thấy không thể nào thoát khỏi vòng vây, vì giữ được một mạng của con trai, cho nên ném nó xuống dưới vách núi sâu này (vl ông bà), mong có thể có được kỳ ngộ gì khác, nếu may mắn có thể giữ được một mạng, cũng có thể báo thù rửa hận cho Phương gia.
Mà đứa bé kia đúng là Phương Viễn Nam, ở phút cuối cùng trước khi ông ta rơi xuống vực sâu, vừa vặn nhìn thấy cương đao thù địch song song đâm vào trước ngực cha mẹ, ông ta bi phẫn không thôi, trong mắt cơ hồ đổ máu, nhưng lại không thể nề hà, cứ như vậy lăn xuống khỏi vách núi.
Mà khác với những tiểu thuyết võ hiệp giang hồ khác, Phương Viễn Nam không có gặp được bất luận cái kỳ ngộ nào, trên vách núi cũng không có cây cỏ mọc ra, cũng không có hồ nước cổ động, không có tuyệt thế cao nhân, không có dị thú hiếm quý, không có trái cây ăn là có thể tăng trưởng trăm năm công lực, càng không có bí tịch học là có thể độc bá giang hồ.
Phương Viễn Nam rơi vào vực sâu, đầu đập vào núi đá, chết đến không thể chết lại.
Vì thế, ông ta cứ như vậy đi tới Minh giới, nhưng bởi vì ông ta trước khi chết oán khí tận trời, lòng tràn đầy không cam lòng, cho nên, sau khi chết không có đến quỷ môn quan báo danh, cũng không có quỷ sai tiếp dẫn, mà là trời xui đất khiến đi tới Ba Ngã Rẽ.
Ba Ngã Rẽ, danh như ý nghĩa, vốn là một chỗ ngã rẽ, ý tứ chính là nói phàm là quỷ hồn không có đi đường ngay đi về Hoàng Tuyền Lộ, đều phải đến nơi đây, mà quỷ hồn có thể đi vào Ba Ngã Rẽ, cũng đều là chết thiên kỳ bách quái, chết cực kỳ không cam lòng người, chấp niệm trong lòng bọn họ quá nhiều, oán khí quá nồng, cho dù có thể đi âm tào địa phủ, Diêm La Điện, cũng khó được đầu thai.
Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân Long bà bà ở chỗ này mở một nhà khách điếm hoàng tuyền, miễn phí cung ứng Vong Ưu Trà, bà ta muốn cho những người đi lưu lạc qua nơi này, đều có thể buông hết thảy chấp niệm cùng ưu sầu, phiền não, phẫn nộ, tơ vương, thật tốt bước lên con đường luân hồi.
Phương Viễn Nam là người Xuyên Tây Quỷ Y Phương gia, tuy rằng tuổi nhỏ, lại khác với những âm hồn bình thường, cho nên ông ta uống xong Vong Ưu Trà, không những không có quên hết ưu sầu phiền não, ngược lại bị Thanh Minh Quả trong Vong Ưu Trà kích phát tiềm năng, hơn nữa trong lòng oán giận tận trời, trực tiếp có được năng lực linh quỷ.
Linh quỷ này chính là bước đầu tiên khi quỷ loại tu luyện, cứ thế hướng lên trên là có thể tu đến cảnh giới quỷ tiên, nhưng người vừa đến Minh giới trực tiếp liền thăng cấp thành linh quỷ, ngay cả Long bà bà đều là bình sinh không thấy, không chỉ có rất là kinh ngạc.
Kỳ thật đối với Long bà bà mà nói, cừu hận của Phương Viễn Nam căn bản là là bé nhỏ không đáng kể, đối với một cái âm hồn tới nói, đời trước vô luận có oanh oanh liệt liệt như thế nào, có nhiều huy hoàng hoặc là tiếc nuối như thế cũng chỉ là chuyện của đời trước, cho dù Phương Viễn Nam muốn báo thù, Long bà bà cũng chỉ sẽ cười cho qua.
Nhưng mà loại năng lực đặc thù này của Phương Viễn Nam, lại làm nàng thực cảm thấy hứng thú, hơn nữa Phương Viễn Nam uống Vong Ưu Trà xong cũng không có thể quên hết ưu sầu, chấp niệm quá nặng cho dù là đi tới địa phủ, cũng không có khả năng chuyển thế, ngược lại muốn chịu nhiều khổ đau tra tấn.
Vì thế, Long bà bà liền nói với Phương Viễn Nam rằng muốn thu ông ta làm đồ đệ, muốn Phương Viễn Nam đi theo chính mình, cùng nhau sinh hoạt tại khách điếm hoàng tuyền, một bên tu hành, một bên vì những hồn phách bơ vơ không nơi nương tựa đưa tới Vong Ưu Trà, đây cũng là một chuyện tích công đức, đối với chuyện về sau ông ta có thể tiến nhập luân hồi có lợi thật lớn.
Long bà bà vốn là có ý tốt, một là tâm lý yêu mến người tài, hai là không đành lòng để Phương Viễn Nam vào địa phủ sau chịu khổ, ba là bà ta tịch mịch hồi lâu, cũng muốn tìm cá nhân làm bạn nói chuyện, hơn nữa, bà ta luôn luôn thích nhất chính là người thiếu niên.
Cứ như vậy mà giữ lại Phương Viễn Nam, như Long bà bà suy nghĩ, mỗi ngày trừ bỏ dạy dỗ ông ta tu luyện, chính là thủ ở khách điếm hoàng tuyền này, chậm rì rì trôi qua từng năm tháng.
Nhưng mà đối với Phương Viễn Nam mà nói, kỳ ngộ lúc này đây, chỉ là bước đầu tiên để ông ta báo thù, tuy rằng được người khác giữ lại, trong lòng lại mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ tới chuyện báo thù, nghĩ tới cha mẹ cùng tộc nhân chết thảm.
Dưới Cửu U, vốn không có khái niệm thời gian, cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Viễn Nam bỗng nhiên nói với Long bà bà nói, ông ta muốn trở lại nhân gian, đi bái tế phụ mẫu cùng thân nhân của chính mình.
Lúc ấy Long bà bà nghĩ đã qua thời gian thật lâu rồi, thế gian tang thương biến hóa, cho dù ông ta còn có tâm niệm báo thù, chỉ sợ kẻ thù của ông ta cũng sớm chết không còn một mống, lại nói, ông ta ở Minh giới sinh hoạt, thân thể chốn nhân gian sớm đã hủ bại thành một đống xương trắng, ông ta cũng không có khả năng một đi không quay lại.
Huống chi, Long bà bà rất có tin tưởng đối với sự dạy dỗ của chính mình, bà ta cảm thấy, lần này sau khi Phương Viễn Nam trở về, hẳn là sẽ hoàn toàn buông bỏ chấp niệm, rồi sẽ trở về ở bên cạnh mình tiếp.
Vì thế, Long bà bà liền đáp ứng yêu cầu của Phương Viễn Nam, hơn nữa lấy ba ngày làm hạn định, để ông ta đi sớm về sớm.
Nhưng Long bà bà lại không nghĩ rằng, Phương Viễn Nam vẫn luôn rất nghe lời, vừa đi liền không có quay đầu lại.
Mà lúc này trên nhân gian, đã trôi qua ba mươi năm năm tháng lưu chuyển, sớm đã là một cảnh tượng khác.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo