Hóa ra, khoảng thời gian mà tôi ở thế giới này, đã là hai ngày ở nhân gian.

Tôi nghe được thông tin này, nhất thời sợ hết hồn, có điều cũng tốt, Lam Ninh nói với tôi, tôi cũng không bị hỏa táng, bây giờ đang ngoan ngoãn nằm ở nhà của Nam Cung Phi Yến, một đám người trông chừng tôi.

Ngày đó, tôi ở phía Nam thành phố Tây Lạn Vĩ, một thân một mình đi vào trong đám mây đen kia, nhưng trong thực tế, chính là tôi không hay không biết hồn phách đã rời thân thể, thân xác lúc này té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Lam Ninh bị dọa sợ, gọi thế nào tôi cũng không có phản ứng, đang muốn lao vào cứu tôi, nhưng ngay sau đó đám sương dày đặc kia đóng kín để lại một viên đá hình thù kỳ lạ rơi trên mặt đất.

Lam Ninh đang không biết làm sao, nhưng vào lúc này, Lãnh Thanh Dương đúng lúc chạy tới, Lam Ninh cũng không nhận ra Lãnh Thanh Dương, không nghĩ tới Lãnh Thanh Dương lại có thể nhìn thấy cô ấy, thấy cô ấy đứng ở bên cạnh tôi, còn tôi thì hôn mê bất tỉnh, liền lầm tưởng lam Ninh có ác ý, lúc này giơ súng bắn, lại bị quỷ cơ trí ngăn lại.

Sau một phen giải thích, Lãnh Thanh Dương mới làm rõ mọi chuyện, vì vậy thu lại viên đá kia trước, sau đó gọi tới một đội cảnh sát, đem tất cả súng ống mang về đồn cảnh sát, sau đó một mình ở lại, cùng Lam Ninh nghĩ biện pháp.

Nhưng mà nghiên cứu một hồi lâu, cũng không biết rõ viên đá kia rốt cuộc là thứ gì, lúc này trời đã tối, Lãnh Thanh Dương có lòng muốn mang tôi đi trước, nhưng lại sợ hồn phách của tôi lưu lại chỗ này, sau khi trở lại không tìm được thân xác, đang lúc vô cùng hoang mang, Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất, Hướng Vũ, bỗng nhiên đồng thời xuất hiện.

Ba người vừa thấy cảnh tượng này, lập tức truy hỏi nguyên nhân, khi biết được cuối cùng là do tôi bị lừa gạt tới nơi này, lại vì tìm cô ấy cùng Thiệu Bồi Nhất mới gặp phải bất trắc, dùng rất nhiều phương pháp cũng không có hiệu quả, không biết làm sao chỉ đành phải đem tôi mang tới nhà Nam Cung Phi Yến trước, sau đó bọn họ cùng nhau nghiên cứu đối sách, Thiệu Bồi Nhất thậm chí dùng cách chiêu hồn, nhưng mà tất cả đều không có hiệu quả.

Đảo mắt đã qua đã hết một ngày, tôi vẫn ngủ mê man ở trên giường, không có chút dấu hiệu tỉnh dậy, Nam Cung Phi Yến không nhịn được, cô ấy nhất định phải về nhà, đi mời người tới, có điều lúc này Lam Ninh lấy từ bên hông trong túi càn khôn của tôi ra, nói cô ấy đã có chủ ý.

Trước mắt nói qua, Giải Trĩ Thần Quân đang bế quan, sau khi Lam Ninh trở về, năn nỉ suốt một đêm, mới mời được Giải Trĩ Thần Quân xuất quan trước thời hạn, Giải Trĩ vừa thấy viên đá kia, liền lập tức nói, đây không phải là vật ở nhân gian, nó chính là một khối ngoan thạch của Minh Giới, có năng lực đặc thù liên kết hai giới, chỉ cần pháp lực đủ, liền có thể mở lối đi, đến Minh Giới cứu tôi.

Lập tức mọi người vui mừng, nhưng việc khai thông lối đi đến Minh Giới không nhiều người có thể làm được, Nam Cung Phi Yến cũng không được, cuối cùng vẫn là Giải Trĩ Thần Quân lợi hại một chút, nhưng cũng mất không ít khí lực, rốt cuộc mở ra lối đi, trong đá tuôn ra sương dày đặc, một thế giới kỳ dị mới phơi bày ở trước mặt mọi người.

Nhưng vì lý do an toàn, cuối cùng vẫn chỉ có Giải Trĩ Thần Quân mang Lam Ninh cùng nhau tiến vào Minh Giới, mọi người lưu lại bảo vệ thân xác của tôi, để phòng ngừa kẻ khác tập kích.

Vậy là, Giải Trĩ Thần Quân cùng Lam Ninh đi tới Minh Giới, cũng chính là Tam Xá Khẩu, nhưng trong địa vực sâu rộng này, hàng năm âm sương mù tràn ngập, nếu muốn tìm được tôi cũng không dễ dàng. Hai người tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy tung tích của tôi, nhưng sau đó bất ngờ gặp được hiện tượng lạ trên trời, đó chính là do Long bà bà thi triển pháp lực, thời điểm truy kích A Nam.

Sau đó A Nam hóa thành một luồng ánh sáng đen, bay thẳng đến chân trời, Giải Trĩ Thần Quân từ trong ánh sáng nhìn ra tà thuật, lúc này bay lên chặn lại, tốc độ A Nam cho dù nhanh hơn nữa, làm thế nào so được với thượng cổ thần thú, trong chớp mắt liền bị đuổi kịp, nhất thời bị buộc rơi xuống, chờ sau khi rơi xuống đất, liền gặp được chúng tôi.

Đây chính là toàn bộ những chuyện Lam Ninh đã trãi qua, tôi nghe mà trố mắt nghẹn họng, vừa xúc động chuyện ly kỳ này, lại vui vẻ yên tâm Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất bọn họ từ đầu cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng đồng thời cũng rất là tức giận, A Nam đáng chết, còn có Long lão đại đó, nếu không phải tôi phúc lớn mạng lớn, liên tiếp gặp phải quý nhân, chỉ sợ sớm đã chết tại Minh Giới này rồi.

Tôi trợn mắt nhìn A Nam, hừ một tiếng nói:

- Chính là cậu, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, hết thảy đều là cậu cố ý hãm hại tôi, nói đi, cậu rốt cuộc đã làm cái gì, đem Nam Cung Phi Yến bọn họ dẫn đi, lừa gạt tôi đi qua?

A Nam nằm trên đất, nhưng không nói tiếng nào, toàn thân cũng rúc lại trong áo choàng màu đen, giống như một tù nhân nhận tội.

Tôi thấy hắn không nói lời nào, trong lòng vô cùng tức giận, chỉ vào hắn nói:

- Cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào là được rồi, lần trước ở vực sâu trong cổ mộ, để cho cậu chạy, lần này sẽ không dễ dàng như vậy, con người cậu tội ác vô cùng lớn, cái đó...

Tôi bỗng nhiên im lặng, bất luận tôi nói gì, tà thuật sư A Nam vẫn nằm ở đó, không nói lời nào, tôi không khỏi gãi đầu một cái, phải nói người này có lẽ là thích mềm không thích cứng, hắn thật thật giả giả, tôi ngược lại không biết nên làm gì bây giờ.

Thật ra thì, tôi cũng biết, loại người gieo họa này tuyệt đối không sống được, bất quá nếu là đang bực bội, tôi có lẽ còn có thể giết chết hắn, bây giờ cũng hết giận, tâm tình cũng khá, nhìn tên ghê tởm này nằm dưới đất, không thể xuống tay được rồi.

Thật giống như, trừ việc hắn cùng tôi đối nghịch ra, cũng không có nghe nói hắn có làm chuyện hại người nào khác? Tội danh này cũng đã vô cùng lớn rồi...

Tôi đang sửng sờ, Giải Trĩ Thần Quân không nhịn được, mắng:

- Người xấu chính là người xấu, tôi nhìn một cái cũng biết, khẳng định tiểu tử này trước kia làm không ít chuyện xấu, cậu không cần do dự, đúng lúc nơi này là Minh Giới, tôi thấy hắn cũng không cần trở về, vậy thì ở lại đi, không chừng còn có thể giúp Long Nữ bà bà bán nước trà...

Long bà bà cười thất thanh, khoát tay nói:

- Tôi cũng cần không dùng hắn, nếu là...

Bà ta vừa nói bỗng nhiên liếc tôi một cái, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười, tôi không khỏi hoảng nhiên, bà ta hóa ra đã chọn trúng tôi a, có điều việc bán nước trà này, tôi có thể không làm được...

Con ngươi Giải Trĩ Thần Quân di chuyển một cái, cười hắc hắc, ngay sau đó chỉ A Nam kêu lên:

- Này, để cho ngươi ở lại bán nước trà, có làm hay không? Đây chính là chuyện tốt, có cơ hội lấy công chuộc tội... Nói chuyện đi, nếu ngươi không đồng ý, ta trực tiếp đưa ngươi đến địa ngục trình diện.

Cậu ta nói hồi lâu cũng không thấy A Nam đáp lời, thậm chí ngay cả động cũng không động, giận dữ đi lên trước, nhấc chân một cước đá tới:

- Ta để cho ngươi bán nước trà... A?

Cậu ta một cước đá A Nam lộn mèo, lại nhất thời ngây dại, mấy người chúng tôi nhìn một cái, cũng quá thất kinh, cậu ta đá một cước này không phải trúng A Nam, mà rõ ràng chỉ là một cái áo choàng rỗng, còn A Nam thật sự không biết đã đi đâu.

Người này lại dùng thuật Kim Thiền Thoát Xác đối phó với chúng tôi!

- Khốn kiếp... Đi ra, ngươi đi ra ngay cho ta!

Giải Trĩ bị chọc tức, lúc này lại hóa thành nguyên dạng, sừng độc hút liên tục về phía chiếc áo, chớp mắt đã xé nát bấy, rống giận nhảy lên giữa không trung, chạy ngang dọc khắp nơi, tìm tung tích của tên A Nam.

Long bà bà cũng mặt đầy vẻ kinh sợ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường:

- Được rồi được rồi, nếu cậu ta đã chạy, cũng là cậu ta có bản lãnh, thậm chí ngay cả ta cũng không phát hiện, hừ, đây là do cậu ta làm sai, không biết nắm chặt cơ hội, nếu nói như vậy, sau này ngay cả bán nước trà cũng không có phần của cậu ta rồi, mau đi thôi, chúng tôi cùng nhau, đưa học trò ngoan của ta trở về nhân gian!

Tôi lúng túng nói:

- Bà bà, tôi, tôi thật không có bản lĩnh gì, bà thu tôi làm đồ đệ, tôi lại không thể lưu lại, chuyện này sợ rằng không hay lắm đâu...

Long bà bà cười híp mắt nói:

- Không sao không sao, lão thái bà nhìn trúng cậu là một đứa bé ngoan, chẳng những tâm địa hiền lành, căn cốt lại tốt như vậy, ta liền...

Bà nói tới đây bỗng nhiên thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nói:

- Không dối gạt cậu, cái người xấu xa này, năm đó, cũng là học trò của ta...

Bà nói lời này ra, trừ Giải Trĩ Thần Quân không phản ứng gì, chúng tôi mấy người đều thất kinh, sững sờ nhìn bà, lại là tên Tà Thuật Sư A Nam kia, thật là khó mà tin được, hai người này, lại là thầy trò?

Long bà bà nhìn phương xa, trên mặt lộ ra một chút buồn bã, phảng phất đối với những năm tháng đau thương đã qua, hình như là nhớ lại chuyện cũ, chậm rãi tự nói ra...

Bà nói, đó là ước chừng khoảng 150 năm trước, khi đó A Nam vẫn là một người thiếu niên.

Ngày hôm đó, Long bà bà cũng như thường ngày, ngồi một mình ở trước cửa khách sạn hoàng tuyền, trông coi Tam Xá Khẩu vắng lặng cô độc này, chờ đợi người hữu duyên trên hoàng tuyền lộ.

Ngay lúc này, thiếu niên A Nam, từ đàng xa tập tễnh đi tới, trông giống như một âm hồn, ánh mắt hắn đờ đẫn, bước chân lảo đảo, nhìn âm sương mù tràn ngập trong dị giới, trong mắt tràn đầy mê mang.

Theo thông lệ, Long bà bà cũng cho A Nam uống một chén trà vong ưu, vốn cho là hắn cũng giống như người khác, sau khi uống trà vong ưu, thì sẽ bước lên hoàng tuyền lộ, đi luân hồi thành người khác, nhưng lại không nghĩ rằng, sau khi A Nam uống trà vong ưu, nhưng cũng không quên ưu sầu phiền não trên thế gian, ngược lại khóc rất bi thương.

Long bà bà rất kinh ngạc, tò mò, liền hỏi A Nam vì sao lại khóc, chẳng lẽ ở nhân gian lại có chuyện gì ngay cả trà vong ưu cũng không xóa bỏ được.

A Nam thấy vị bà bà này nhân từ ái gần gũi, không khỏi bi thương trong lòng, sau khi khóc lớn một trận, kể chuyện mình đã trải qua với Long bà bà.

Long bà bà nói tới đây, lại khẽ thở dài một cái, giọng nói trầm thấp, tựa hồ đối với A Nam tràn đầy thương xót, cùng với tiếc nuối sâu đậm.

Thời gian, tựa như vào thời khắc này trôi qua chậm rãi, quay lại 150 năm trước...

 

7.39800 sec| 2430.211 kb