A Cửu gầm lên một tiếng, cả người lập tức bay lên, phóng đi về phía trước, nhưng A Nam cười quái dị một tiếng, trong tay bắn ra một luồng sương đen, A Cửu trốn tránh không kịp, bị sương đen đánh trúng ngực rồi la lên một tiếng, từ không trung ngã xuống dưới.
Tôi chấn động, không nghĩ tới sự tình biến hóa lại nhanh đến như vậy, vội chạy tới tiếp được A Cửu, thật ra thân thể cậu ta rất là nhẹ, nhưng sau khi rơi xuống đất thì trên mặt lại nổi đầy khí đen, đôi mắt trợn trừng vì tức giận mà nhìn A Nam, thân hình lay động một cái, muốn đứng thẳng nhưng không xong.
- Đồ chết tiệt kia, cậu ta chẳng qua là một đứa bé hơn mười tuổi, vậy mà ông còn xuống tay được!
Tôi chỉ vào A Nam giận dữ mắng, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng hừng hực, hận không thể lập tức xông lên chém cái tên đó thành muôn mảnh.
- Hừ, quả thực là vô nghĩa, không thừa dịp lúc nó còn nhỏ mà diệt trừ, chẳng lẽ chờ tới lúc sau khi các người lợi hại rồi, lại đến đối phó tôi sao?
A Nam nói, trong tay đã chậm rãi thu thập tất cả lệ quỷ còn lại, híp mắt nhìn nhìn trong tay, vừa lòng mà nói.
- Lúc này đi một chuyến này đúng là không tệ, thế mà lại thu được nhiều hồn phách đẳng cấp cao như vậy, hắc hắc, xem ra trong huyền linh đại chiến lần này, tôi nhất định phải báo thù rửa hận.
Ông ta nói tới đây thì tạm dừng một chút, ánh mắt đảo qua trên người A Cửu, lại nhìn chăm chú ở trên người tôi, mở miệng nói.
- Tôi đang lo lắng, tiểu tử cậu tới Minh giới rồi sẽ có biện pháp thoát thân, ít nhiều gì cũng có tôi chạy đến, nói cách khác, thật đúng là bị cậu chạy, hắc hắc, chỉ là hiện tại cậu hoàn toàn hết hy vọng rồi, hai anh em các người giờ cùng cảnh ngộ với nhau rồi, hôm nay liền chết cùng một chỗ để làm tài liệu cho tôi đi.
Ông ta quát chói tai một tiếng, trong tay lại lần nữa tuôn ra sương đen, mắt thấy muốn xuống tay với chúng tôi thêm lần nữa, A Cửu ra sức giãy giụa, tựa hồ còn muốn liều mạng, nhưng mà đã suy yếu tới mức không chịu được, bùm một tiếng gục trên mặt đất, cậu ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bắn ra hai luồng lửa giận, cũng đã bất lực.
Tôi ở bên xem đến rõ ràng, chỉ cảm thấy trong thân thể có một lực lượng không thể nói nên lời đang chậm rãi thiêu đốt, cảm giác trống rỗng khi mới lần đầu tới Minh Giới này dường như đang biến mất từng chút một, thay thế là một cổ lực lượng đặc thù tôi chưa từng thể nghiệm đến, đang chậm rãi du tẩu ở toàn thân tôi.
Tôi không biết, lực lượng này là phẫn nộ, hay là dục niệm mãnh liệt cầu sinh, hay là lại đến từ một chỗ thần bí không biết tên nào đó, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm A Nam, để mặc cho lực lượng kia thiêu đốt ở trước ngực, cúi đầu nói với A Cửu.
- A Cửu huynh đệ, là tôi liên luỵ cậu, cậu yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt không để người này dễ dàng thực hiện được ý đồ.
Dứt lời, tôi liền đi nhanh về phía trước, trong ánh mắt cũng bắn ra ngọn lửa phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm A Nam, nhìn chằm chằm khuôn mặt già chọc người chán ghét của ông ta, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
Ánh mắt A Nam nhìn tôi đột nhiên có chút thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn tôi, kinh ngạc nói.
- Cậu, cậu…
Tôi rõ ràng cảm thụ được cổ lực lượng kia càng ngày càng cường đại, cơ hồ đã tràn ngập toàn thân tôi, cười lạnh nói.
- Đừng tưởng rằng tà thuật của ông ở bất luận thời điểm gì đều sẽ dùng được, chớ quên, tuy rằng tôi đang ở trạng thái linh hồn, nhưng tôi là cấm kỵ sư, ông là cấm kỵ giả, trời sinh chú định, chính là ông sẽ bị tôi đạp dưới chân!
Một luồng cảm giác không thể diễn tả nháy mắt tràn ngập thân thể của tôi, tôi bất chấp không suy nghĩ thêm đó là cái gì, bỗng nhiên la lên một tiếng, thân hình lăng không nhảy vọt, tay phải vung một cái, hung hăng đấm về phía mặt ông ta.
Cái gì Cấm Pháp, cái gì phù chú, giờ phút này hết thảy đều không tồn tại, đây là phẫn nộ đến từ sâu trong linh hồn, tôi phải dùng nắm tay này, đập nát nhừ cái tên đê tiện đáng chết này!
A Nam nhìn chằm chằm tôi, trên nét mặt xẹt qua một tia hoảng loạn, tay nâng lên, một đạo sương đen lại lần nữa trào ra, lập tức đánh úp về phía ngực tôi, tôi căn bản mặc kệ nhiều như vậy, nắm tay không ngừng chút nào, đánh tới phía đoàn sương mù kia.
Hiện tại cơ bản trong óc tôi đã tràn ngập loại lực lượng kia, giống như ngọn lửa hừng hực, bỏng cháy tới mức tôi sắp mất đi khống chế với chính cơ thể mình, nhưng một quyền đánh ra theo bản năng này lại nằm ngoài dự kiến của tôi rất, khi đoàn sương đen kia chạm vào nắm tay của tôi lại bị một quyền của tôi làm cho tán loạn, tựa như một luồng khói bếp lượn lờ, bị gió thổi qua liền tức khắc tan đi, thế nhưng không hề có dấu vết lưu lại.
Trong lòng tôi vui vẻ, càng không ngừng mà vung quyền ra, xem chuẩn cái gương mặt kinh ngạc của tên A Nam, gầm lên một tiếng, tiếp tục oanh kích lên đó.
Trên mặt A Nam run rẩy mấy cái, hừ lạnh một tiếng, liên tiếp lui mấy bước, đôi tay liền biến ảo thủ quyết, trong sương đen lại lần nữa trào ra vô số âm hồn, cư nhiên lại phải dùng kỹ xảo cũ tới đối phó tôi.
Tôi lại một chút không để ý tới, tục ngữ nói oan gia ngõ hẹp thì kẻ dũng thắng, tôi vốn dĩ đã mất hết lực lượng, thừa dịp lúc này này có một luồng lực lượng thần bí không biết từ đâu mà đến tràn ngập toàn thân, tốt nhất có thể một quyền đánh cho ông ta hồn phi phách tán, từ đây không bao giờ có thể hại người khác nữa thì mới tốt.
Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, không biết từ chỗ nào đột nhiên truyền đến một tiếng gào to.
- Làm càn, là ai dám can đảm ở chỗ này giương oai, dừng tay!
Tiếng hét này quả thực là như sét đánh giữa trời quang, cả người tôi run run một cái, không tự chủ được liền ngừng lại, A Nam lại càng vội vàng thu hồi âm hồn, sắc mặt âm tình bất định mà nhìn vào chỗ thanh âm kia phát ra.
Tôi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy sương mù nơi đó bị đánh cho xơ xác, từ bên trong chậm rãi đi ra một cái lão thái bà tóc hạc da mồi, phía sau là một cái trung niên đại thúc khoanh tay đi theo, người tới rõ ràng là cái Long bà bà ở khách điếm hoàng tuyền, còn có Nghiêm đại thúc.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, tiếng hô to vừa rồi rõ ràng chỉ có thể là Long bà bà hô lên, Nghiêm đại thúc kỳ thật chỉ là một người bình thường, vừa mới đi vào nơi này không được mấy ngày, theo lý thuyết, hẳn là không có bản lĩnh gì đi.
Trong tay Long bà bà chống một cái quải trượng, mặt âm trầm, đôi mắt híp lại, nhìn nhìn A Cửu đang nằm trên mặt đất, nói với Nghiêm đại thúc.
- Cậu đi nhìn thử tên nhóc kia, có trái cây, cho cậu ta ăn một quả.
Nghiêm đại thúc đáp ứng một tiếng, vội vàng đi qua xem xét thương thế của A Cửu, Long bà bà lại không để ý tới A Nam, mà là nhìn về phía tôi, trên mặt hơi lộ ra vẻ tươi cười, nói.
- Cậu xem, bà bà không cho cậu đi, cậu càng không nghe lời, bây giờ có hại rồi thấy chưa.
Tôi không khỏi không nói gì, nhìn nhìn nàng, lại nhìn A Nam, không biết nói cái gì mới tốt, cắn răng nói.
- Bà bà, cái tên này đáng giận đến cực điểm, trước tiên bà để tôi xử lý ông ta, nói cách khác, ông ta chẳng những còn muốn tiếp tục gây tai họa cho người, lại còn có thể gây tai họa cho quỷ.
Long bà bà cười ha ha nói.
- Đứa nhỏ ngốc, hiện tại cậu cái gì đều không được làm, nếu vừa rồi cậu đánh ra một quyền kia, chỉ sợ hiện tại cậu đã nằm trên mặt đất, loại lực lượng kia, không phải nhanh như vậy là cậu có thể vận dụng tự nhiên. Đương nhiên, tôi quả nhiên cũng không có nhìn lầm cậu, trời sinh linh cốt, chà chà, vậy mà có thể ở trong nháy mắt ngắn ngủn, có thể phát huy ra được lực lượng của Thanh Minh Quả, nhiều năm như vậy, lão thái bà đây cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tôi tức khắc ngạc nhiên, bà ta nói cái gì? Đó là, đó là lực lượng của Thanh Minh Quả? Trong đầu tôi nhanh chóng nhớ lại tình cảnh trong nháy mắt vừa rồi, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lực lượng kia kỳ lạ như vậy, hơn nữa lại từ ngực trào ra, thì ra đó chính là uy lực đặc thù của Thanh Minh Quả, A Cửu nói Thanh Minh Quả có lợi thật lớn đối với tu luyện của quỷ hồn, quả nhiên như thế.
Nhưng là, vì cái gì khi tôi đánh ra một quyền kia thì hiện tại tôi phải nằm trên mặt đất đây, tôi còn vẫn không hiểu, Long bà bà lại không hề nhiều lời, quay đầu nhìn về phía A Nam, dừng quải trượng trong tay một chút, hừ lạnh nói.
- Cái tên chết tiệt này, lần trước đã có một lần cậu chạy tới đây trộm Thanh Minh Quả, đảo mắt đã thật nhiều năm, không nghĩ tới cậu còn sống, hơn nữa còn dám can đảm đến đây lần nữa, lần trước tôi niệm tình cậu tu hành không dễ, đã thả cậu một lần, nhưng cũng đã nói rồi nếu cậu lại đến, tôi khiến cho cậu có đi mà không có về, cậu còn nhớ rõ chứ?
Thì ra bọn họ đã có quen biết nhau từ trước, tôi kinh ngạc nhìn bọn họ, sắc mặt A Nam thay đổi nhanh chóng, lặng yên lui về phía sau hai bước, nói.
- Thì ra là Long bà, không sai, lần trước là bà từng có nói như thế, tuy rằng đã qua trăm năm, nhưng tôi còn là nhớ rõ, nhưng mà chỉ sợ lần này bà đã hiểu lầm, hôm nay tôi tới đây không phải để trộm Thanh Minh Quả, mà là tới tìm kẻ thù tính sổ, hơn nữa lần này tôi tới đây, không những không hề có mơ ước Thanh Minh Quả, hơn nữa cũng không quấy nhiễu âm linh ngầm, tôi nghĩ lão nhân gia ngài là người tốt, cũng không đến mức không cho tôi báo thù đi?
Ông ta nói đạo lý rõ ràng, nói mấy câu giảo biện, nói thiên y vô phùng, nhưng Long bà hừ một tiếng, mắng.
- Cái tên hỗn trướng, nói dễ nghe nhỉ, tôi tới hỏi cậu, vừa rồi là ai thu mấy cái âm linh ở nơi này?
A Nam hắc hắc cười nói.
- Hắc hắc, kia chỉ là bởi vì, vừa rồi cái tiểu huynh đệ kia muốn khó xử tôi nên tôi mới bất đắc dĩ mà ra tay, hoàn toàn là vì tự bảo vệ mình, cho nên mới thu những cái âm linh kia, nếu lão nhân gia không cao hứng, tôi lập tức thả ra là được.
Long bà bà không có tiếp lời ông ta, lại chỉ chỉ tôi, nói.
- Tôi hỏi cậu, cậu vì cái gì khi dễ đồ đệ của tôi?
A Nam sửng sốt, ngẩng đầu nhìn xem tôi một cái, thất thanh nói.
- Đồ đệ của bà?
Long bà bà đắc ý cười nói.
- Không sai, chính là đồ đệ của tôi, tôi mặc kệ tiểu tử cậu nói ba hoa chích choè gì đó, dám khi dễ đồ đệ của tôi, tôi phải đánh chết cậu!
Lúc này đây tôi cũng ngây ngẩn cả người, tôi khi nào thì đáp ứng làm đồ đệ của bà ta vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo