Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tôi cùng Y Thắng đứng đối diện nhau, cậu ta vẫn cứ mang cái vẻ mặt bễ nghễ tà khí kia, nhưng ánh mắt nhìn tôi tuy mang đầy khinh thường, lại cũng thoáng mang theo một tia nghi hoặc, hình như cậu ta cũng đang buồn bực, là ai cứu đi Long lão đại, nhưng cẩn thận quan sát, vẻ mặt của cậu ta giống như còn có một ít giận dữ, có chút không cao hứng.

Đây là lần đầu tiên biểu tình trên mặt tên này phong phú như thế, nhưng mà thông qua ánh mắt của cậu ta, tôi có thể nhìn ra được được, cậu ta hẳn là không có nói sai.

- Hừ, cho dù không phải là cậu cứu đi thì cũng là người bên phe cậu, nói cho tôi biết người đó là ai?

Tôi lạnh lùng nói.

- A, tùy tiện cậu nghĩ như thế nào, dù sao không phải tôi, tôi cũng không biết là ai, cậu không phải rất lợi hại sao, làm gì còn phải đi hỏi tôi nữa?

Y Thắng cười ha ha, không có ý định nói ra.

Tôi nhìn cậu ta, chậm rãi nói.

- Y Thắng, tôi không rõ cậu đến tột cùng muốn làm gì, trong cuộc tranh đấu giữa hai giới Huyền, Linh, Yếm Thắng Sư vẫn luôn là phe trung lập, cậu chỉ cần đi lo cuộc săn giết lớn, chỉ cần không đề cập đến tôi cùng với bạn bè của tôi nữa, tôi cũng mặc kệ cậu, nhưng mà cậu cùng với người của Linh giới lại có quan hệ với nhau, chẳng lẽ là Yếm Thắng Sư cũng không chịu cô đơn, muốn lên đài bộc lộ quan điểm sao?

Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt cậu ta hỏi, Y Thắng lại như không sao cả mà cười.

- Cái này cũng chẳng có liên quan gì tới cậu, nhưng mà cậu cũng rất là thông minh, cái con quỷ nhỏ không biết tìm tới từ nơi nào kia của cậu vậy mà có thể mang theo tôi đi lòng vòng nửa ngày, nếu không phải nơi này có tiếng súng, tôi còn không biết cậu đã vào được, không tồi không tồi, bản lĩnh của cậu cũng tăng trưởng không ít.

- Ít nói nhảm, tôi hỏi cậu, hai người bạn của tôi bị các người đem đi nơi nào?

Tôi tiến lên một bước truy vấn, cậu ta lại mang vẻ mặt lơ đãng, nhìn qua nhìn lại xung quanh, bỗng nhiên duỗi tay, một cái di động trên mặt đất tự động bay vào trong tay của cậu ta, tôi tập trung nhìn vào, lại đúng là cái điện thoại của Nam Cung Phi Yến.

- Thật là ngu ngốc, chỉ cần một cái tin nhắn là có thể đem cậu lừa tới, cậu cũng không nghĩ thử xem cái hồ ly tinh kia có thể dễ dàng bị bắt như thế sao? Nói cho cậu cũng không sao, bọn họ đều bị truyền tống tới một chỗ khác rồi, cách nơi này cũng không phải rất xa, nhưng mà có thể tìm được bọn họ hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi.

Cậu ta nói xong thì giơ tay chỉ về đoàn khí đen ở đằng trước kia, tôi ngạc nhiên nói.

- Thứ kia rốt cuộc là cái gì?

Cậu ta nhún vai.

- Thông đạo đi thông một thế giới khác, là cái gia hỏa gọi là gì A Nam làm ra, hừ, lần này Long lão đại cũng là váng đầu, vậy mà lại đi hợp tác cùng tên đó, chỉ sợ đến lúc đó ông ta còn không biết mình chết như thế nào, được, cậu có bản lĩnh thì tự mình đi tìm đi, bổn thiếu gia còn có việc vội, gặp lại sau.

Trên mặt cậu ta bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười quỷ dị, chậm rãi lui về phía sau hai bước, phía sau liền dần dần xuất hiện hắc động, tôi thấy tình huống không tốt, kêu lên.

- Cậu đừng đi, tôi còn không có tính sổ với cậu, Dương lão tiên sinh, cậu…

Tôi nhớ tới nguyên nhân Dương lão tiên sinh chết, còn có chuyện Y Thắng muốn cướp đoạt Luân Hồi Kính, hiện tại tuyệt không có thể dễ dàng thả cậu ta đi, nếu không hậu hoạn vô cùng. Nhưng mà tôi đang muốn ra tay, Y Thắng đã lui vào bên trong hắc động, cười tà mà nhìn tôi, lắc lắc đầu, đột nhiên nói câu.

- Cậu cái tên này, vừa rồi nếu không phải tôi ra tay ngăn cản, chỉ sợ đầu của cậu đã sớm bị nổ tung, hừ, không biết tốt xấu…

Lời còn chưa dứt, thân hình cậu ta đã dung nhập vào hết bên trong hắc động, bỗng nhiên chợt lóe, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Mà lúc này hồng mang trong tay tôi mới vừa bốc lên, còn không có kịp vẽ bùa, trước mặt liền rỗng tuếch, đưa mắt nhìn chung quanh, trong không gian to lớn như thế này đã chỉ còn tôi cùng Lam Ninh, còn có một con quỷ ngốc đầu to đứng ở một bên, còn có nhưng tay súng nằm hôn mê trên mặt đất, cứ vẫn nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất

Mụ nội nó, cư nhiên tất cả đều chạy trốn, tôi hung hăng vung nắm đấm, quay đầu nhìn lại đoàn khí đen kia, nhíu mày nói.

- Lam Ninh, cô có thể nhìn ra đó là thứ gì không?

Lam Ninh lắc lắc đầu.

- Nhìn không ra được, nhưng dường như bên trong có một luồng lực lượng đặc biệt, làm tôi có chút không dám tiếp cận, thật giống như, giống như muốn đem tôi hút vào trong đó.

Ngốc quỷ ở bên cạnh ô ô quái kêu, cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên nó cũng có cái cảm giác này, tôi đang buồn bực, chợt có một bóng đèn lóe lên trên nóc nhà, lại có một người nhảy xuống, tôi nhìn thử đúng là đứa bé lanh lợi.

Vừa rồi nó dẫn dắt Y Thắng rời đi, công lao không nhỏ, hơn nữa có thể đem Y Thắng vòng quanh nửa ngày, không hổ là đứa bé lanh lợi, sau khi nó xuất hiện thì chạy tới trước mặt tôi nói.

- Đại tiên, người dưới lầu cũng đều bị tôi thu thập, còn có, tôi thấy có ba người hướng nơi xa chạy, vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng là có một người ném đem Kim Đao lại đây, tôi thiếu chút nữa trúng chiêu, cho nên nhanh chóng chạy về đây báo tin.

Tôi vội hỏi nó bộ dáng ba người này như thế nào, đứa bé lanh lợi nói, một người ăn mặc áo khoác màu đen, rất to, một người khoác áo choàng màu đen, không thấy rõ bộ dáng, một người khác, mặc một bộ đồ màu xám tro, râu ria xồm xoàm, ba người cùng nhau leo lên một chiếc xe, đã chạy đi mất rồi.

Tôi nhăn mi, theo như lời đứa bé lanh lợi thì hai người trước không hề nghi ngờ, áo khoác màu đen chính là Long lão đại, áo choàng màu đen chính là A Nam, mà cái người mặc quần áo màu xám tro, còn râu ria xồm xoàm thì là ai?

Đây hắn là một cái nhân vật xa lạ, ít nhất ở trong những người mà tôi đã từng gặp qua, không ai có loại hình tượng như thế này, như vậy, người này có thể là nhân vật thần bí vừa rồi cứu đi hai người Long lão đại hay không?

Tôi hồi tưởng lại những lời vừa rồi Y Thắng nói, người cứu đi Long lão đại không phải cậu ta, nhưng cậu ta lại nói không biết là ai, chính là mấy người bọn họ đã cấu kết ở bên nhau, cậu ta có khả năng sẽ không biết người đó là ai sao?

Như vậy chỉ sợ chỉ có một đáp án, rất rõ ràng Y Thắng biết người nọ là ai, lại chỉ là không chịu nói mà thôi, hơn nữa từ trong ánh mắt hơi mang kinh ngạc của cậu ta, tôi cũng có thể nhìn ra được, cậu ta hẳn là cũng không nghĩ tới, người kia sẽ ra tay cứu người.

Hơn nữa, cậu ta chắc chắn có quen biết với người nọ.

Đây lại đúng là một nhân vật thần bí khó bề mà phân biệt được, còn có, vừa rồi lúc mà Y Thắng rời đi, câu nói mà cậu ta bỏ lại sau cùng lại có ý gì? Không có cậu ta, đầu tôi đã sớm nổ tung rồi?

Này cùng cậu ta có quan hệ gì với cậu ta?

Tôi suy nghĩ nửa ngày, nghĩ không ra cái manh mối tới, chỉ phải tạm thời buông tha những ý niệm này, ngẩng đầu nói.

- Trong các cậu ai có thể trước hết đem những người này xử lý một chút?

Đứa bé lanh lợi chuyển động tròng mắt, cúi đầu khom lưng hỏi.

- Đại tiên, ngài là muốn cho bọn họ vĩnh viễn đừng tỉnh lại, hay là…

Tôi gõ đầu nó một chút, nói.

- Nói bậy, tôi là cái loại người này sao? Ý tôi muốn nói là, có thể đem bọn họ quẳng tới chỗ khác hay không, hoặc là làm cho bọn họ ngủ một ngày hai ngày, đừng chậm trễ chúng tôi làm việc.

Đứa bé lanh lợi vỗ ngực.

- Cái này dễ làm, cũng không biết Lam tỷ tỷ……

Lam Ninh cười nói.

- Tính cậu tâm nhãn nhiều, mau đi đi, nhớ kỹ, làm cho bọn họ ngủ một ngày một đêm thì tốt rồi, đừng làm ra chuyện mất mạng người đấy.

Đứa bé lanh lợi đáp ứng một tiếng, thân hình lập tức biến mất, theo sau chỉ thấy một trận gió xoáy nổi lên ở trong đại sảnh, kề sát mặt đất, xẹt qua trên người những người đang nằm hôn mê bất tỉnh ở đây, liền thấy những người đó bỗng dưng đứng thẳng lên trong gió lốc, liên tiếp đều bay đến góc tường, giống như cánh bướm mà từng đôi một đứng sát ở bên nhau, sau đó gió xoáy lại vòng một vòng vọt tới dưới lầu, chỉ trong chốc lát đã trở lại, xoay một vòng tròn rồi dừng lại ở trước mặt tôi, đứa bé lanh lợi liền xuất hiện một lần nữa.

- Hắc hắc, phụng mệnh lệnh của đại tiên, tất cả mọi người ở lầu trên lầu dưới thu phục, ngài yên tâm, từ giờ trở đi đến ngày mai tầm giờ này, chỉ cần không ai cứu bọn họ, một cái đều chưa tỉnh lại.

Tôi vừa lòng gật gật đầu.

- Được, cho dù có người muốn cứu bọn họ, phỏng chừng cũng không có khả năng.

Tôi lấy di động, gọi tới cục hình cảnh thành phố, trực tiếp điểm danh tìm Lãnh Thanh Dương, sau đó nói với cậu ta.

- Tôi là Hàn Thanh Thiên, hiện tại tôi có một cái công lớn lao muốn tặng cho cậu đây, ở cao ốc bỏ hoang phố Tây phía nam thành phố, có một đám phần tử xã hội đen cầm súng sống mái với nhau, bị tôi đánh ngất hết rồi, nếu cậu có rảnh thì liền dẫn người tới một chút đi, nếu tới chậm tôi không cam đoan bọn họ có còn sống hay không đâu.

Nói xong tôi liền cắt đứt điện thoại, lúc này mới an tâm, bước đi đến phía trước đoàn khí đen kia, quay đầu hỏi Lam Ninh.

- Vừa rồi cái tên Y Thắng kia có nói, đây là một cái thông đạo gì đấy, có nói thử xem đây có phải là đang muốn lừa gạt để chúng ta mắc mưu không?

Lam Ninh dùng ngữ khí khẳng định nói.

- Cậu ta nói hẳn là không sai, đây đích xác như là cái thông đạo, nhưng là thông hướng nơi nào thì không được biết rồi, công tử, tôi kiến nghị cậu vẫn không nên dễ dàng mạo hiểm, bởi vì có chút chỗ đã đi vào rồi thì chưa chắc đã có thể trở ra.

Tôi hiểu Lam Ninh muốn nói gì, nhưng bây giờ tất cả manh mối đều đã bị gián đoạn, căn bản tôi đã không thể nào biết được Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất đã bị đưa đến đâu, cho dù bây giờ có chạy đến trước cửa nhà Long lão đại, đến lúc đó tình thế địch ta thay đổi, tôi đơn thương độc mã chạy đến địa bàn của người ta, chưa chắc sẽ lại có ưu thế trùng hợp như vừa rồi, nếu là vạn nhất tôi đánh không lại người ta, chẳng phải là chui đầu vô lưới?

Lại nói, bọn họ nếu đem tôi lừa đến nơi đây tới, nói vậy luôn là phải có điểm nguyên nhân, tục ngữ nói câu cá còn phải dùng mồi đâu, liền tính Nam Cung Phi Yến không ở nơi này, cũng tổng hội cùng nơi này có điều liên hệ.

Tôi đi vòng quanh đoàn hắc khí nhìn một chút, cẩn thận quan sát, có lẽ, đây là manh mối mấu chốt nhất.

Hắc khí lăn qua lộn lại không ngừng biến ảo hình dạng, phảng phất một con ma quái, lại giống như, một cái hắc động khủng bố tùy thời chuẩn bị chọn người mà nuốt.

Trong chỗ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?

 

0.08787 sec| 2435.586 kb