Tân Nhã nói tôi có nghe qua, màu đen đại biểu bất hạnh, mà màu đỏ đại biểu cát tường hay chưa.

Tôi bừng tỉnh, thì ra là nàng muốn dùng phương thức này để thay đổi chính mình, thay đổi bất hạnh, nhưng mà như thế có thể được hay không?

Nàng nói, mặc kệ có thể hay không, nàng đều muốn thử xem, nàng tin tưởng, không có người trời sinh đã xui xẻo, cũng không có người trời sinh đã là Ô Nha Nữ, nhất định là nàng đã chịu lời nguyền rủa đáng sợ nào đó, cho nên, nàng muốn dùng phương thức mặc đồ đỏ này tới đấu tranh cùng với vận mệnh bất hạnh của nàng.

Tôi trầm mặc, đồng thời cũng thật cao hứng, rốt cuộc Tân Nhã đã lấy hết can đảm, tới đấu tranh cùng vận mệnh, tuy rằng chỉ là thay đổi màu sắc quần áo chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi, có lẽ căn bản cũng không có tác dụng gì lắm, nhưng, nhưng mà ít nhất nó đã thuyết minh nàng muốn đấu tranh tới cùng.

- Tân Nhã, lúc này đây, chị đã dự kiến được chuyện gì? Em hy vọng chị có thể nói toàn bộ cho em biết, cái đám người kia toàn là hướng về phía em, nói không chừng khi nào đó sẽ lại xuất hiện lần nữa, cho nên chúng ta phải làm chuẩn bị từ trước.

Nàng nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày, nói.

- Những chuyện lần này chị thấy được, toàn bộ đều đã xảy ra, buổi tối ngày hôm đó chị ngủ trằn trọc không yên, nhìn trần nhà phát ngốc, sau đó lúc hơi mơ màng rồi, bỗng nhiên, nhìn được hai người chạy vào ký túc xá nam...

Ban đêm ngày hôm đó, không biết Tân Nhã là tư duy xuyên qua thời không, hay là năng lực dự kiến thần kỳ phát huy được tác dụng, cư nhiên nhìn thấy hai người lặng lẽ tiềm nhập vào ký túc xá nam, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái cho nên vẫn luôn đi theo ở phía sau, nhìn hai người kia, cứ đi lên lầu ba kí túc xá, đi tới bên ngoài phòng tôi ở, đột nhiên mở miệng gọi tên của tôi.

Mà những chuyện nàng thấy sau đó cơ hồ là giống như đúc những chuyện đã xảy ra, trong tay hai người kia lóe lên một ánh sáng vàng, làm bị thương A Long, sau đó xoay người đào tẩu, sau khi A Long hô một tiếng Tiểu Thiên thì ngã vào bên trong vũng máu, thống khổ run rẩy.

Tức khắc tâm thần nàng đại loạn, tất cả chuyện trước mắt đều biến mất, sau đó lại nhìn thấy một đám cảnh sát đi vào trường học, tra hỏi khắp nơi, mà tôi đột nhiên xông vào, bị những cảnh sát bắt lại, còng tay lạnh băng còng vào trên đôi tay tôi, nàng ở bên cạnh trơ mắt nhìn, đang muốn xông lên ngăn cản, người lại đột nhiên tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại Tân Nhã biết không tốt, nàng đem toàn bộ sự kiện hồi tưởng lại một lần nữa, càng thêm sợ hãi, vì thế lập tức suốt đêm chạy đến trong thành phố, tìm được Nam Cung Phi Yến, thỉnh cầu nàng ra mặt, ngăn cản chuyện này phát sinh.

Nam Cung Phi Yến thống khoái đáp ứng, lúc ấy tôi vừa lúc rời đi khỏi thành phố Bình Sơn, đi về nhà Dương Thần, cho nên cũng không có cho tôi biết, sau đó vào ban đêm mỗi ngày đều một mình canh giữ ở trong trường học, liên tiếp hai ngày, quả nhiên, chuyện này thật sự đã xảy ra.

Nhưng mà, Nam Cung Phi Yến vẫn chạy tới chậm một chút, nếu nàng có thể tới sớm chút, A Long liền không cần bị thương, cũng may nàng kịp thời cứu A Long, lại đánh thức tiểu Hồ tử, dùng tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho cấp cứu, lúc này mới xem như bảo vệ được tính mệnh A Long.

Toàn bộ sự kiện, không sai biệt lắm chính là như vậy, sau khi Tân Nhã nói hết mọi chuyện cho tôi nghe, tôi hơi suy tư, lại có cái nghi vấn nổi lên trong lòng, nếu Nam Cung Phi Yến cố tình giữ ở trong trường học hai ngày, làm sao lại chậm một bước ngay thời khắc mấu chốt nhất, để cho hai tên sát thủ kia thực hiện được chứ?

Còn có, Tân Nhã nói lúc ấy hai sát thủ kia cũng không dùng đao, chỉ là một đạo kim quang chợt lóe, A Long liền ngã xuống, nhưng mà sau đó lại phát hiện, rõ ràng hẳn là vết thương do đao, tình huống này, lại nói lên điều gì đây…

Mấy cái điểm đáng ngờ đứng ở bên nhau, trong lòng tôi bỗng nhiên nhớ tới hai chữ, Kim Đao!

Không sai, kim sắc ánh đao, cái Kim Đao môn của Long lão đại kia, chẳng phải liền đúng là dùng Kim Đao hay sao?

Đúng rồi, rất có thể chính là cái tên đó làm, tôi âm thầm nắm chặt nắm tay, gia hỏa này, theo lý thuyết cũng không có gì thù hận với tôi, chẳng qua ngày đó tôi phế bỏ tám người thủ hạ của hắn ta, từ đây liền tính là kết thù, vậy mà tên này lại nón nóng không chờ kịp, nhanh như vậy liền phái người tới xử lý tôi, nhưng là tuy rằng ông ta tra ra được thân phận của tôi, lại không biết tôi sớm đã không ở trong trường học, cho nên mới sẽ ngộ thương đến A Long.

Không sai biệt lắm chính là như vậy, trong đầu tôi hiện lên mấy chữ Công ty kiến trúc Long Đằng, hơi hơi nheo lại mắt, được rồi, nếu các người muốn đối phó tôi, cũng đừng trách tôi trả đũa, hiện tại tôi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, tôi không nhà không nghề nghiệp, đầu đội trời chân đạp đất, đi đến đâu thì nơi đó là nhà, ông là Long lão đại, tốt xấu còn có một chút cơ nghiệp chứ đúng không?

Ngay lúc tôi thầm hạ quyết tâm, phải đối phó Long lão đại thì di động bỗng nhiên vang lên.

Tôi lấy ra di động nhìn thử, thì ra là một cái tin nhắn, mở ra vừa thấy, trên đó chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi

- Phố tây phía nam thành phố, cao ốc bỏ hoang, mau tới đây.

Người gửi, Nam Cung Phi Yến.

Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, nhất thời liền nhảy dựng lên, đang êm đẹp, nàng chạy đến chỗ đó làm gì?

Một ý niệm hiện lên dưới đáy lòng, không tốt, nhất định là đã xảy ra chuyện, vừa rồi nàng đi ra ngoài tìm Thiệu Bồi Nhất, đã qua nửa ngày mà còn chưa tìm được Thiệu Bồi Nhất, vậy mà lại chạy đến phía nam thành phố, hay là, là Thiệu Bồi Nhất xảy ra tình huống gì đó?

- Tân Nhã, chị ở chỗ này chờ em, không được đi đâu lung tung biết chưa.

Tôi nói chuyện rồi lập tức phải đi ra ngoài, Tân Nhã thấy sắc mặt tôi không đúng, vội ngăn lại tôi nói.

- Em muốn đi đâu, có chuyện gì xảy ra hay sao?

Tôi lắc đầu nói.

- Em cũng không biết, bất quá khẳng định đã xảy ra chuyện, chị Nam Cung nói em đi qua đó một chút, yên tâm đi, mấy người chúng em ở với nhau thì có phát sinh chuyện gì cũng có thể ứng phó được

Nàng kiên trì nói.

- Em chờ một chút.

Tôi không biết nàng muốn làm cái gì, chỉ thấy Tân Nhã một tay lôi kéo tôi, một tay hơi hơi nhắm hai mắt lại, nhíu lại mi, dường như đang nỗ lực suy tư cái gì đó.

Một lát sau, nàng mở to hai mắt, biểu tình có điểm hoảng loạn nói.

- Bây giờ chị không thể nào tiến vào trạng thái được, cái gì đều nhìn không thấy, nếu không, chị với em đi cùng nhau.

- Không được, em không thể dẫn chị theo được.

Tôi cự tuyệt nói.

- Em còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại nói nếu chị đi cùng em thì em còn phải phân tâm bảo vệ chị nữa.

- Vậy…

Tân Nhã không nói, sự thật đích xác như thế, tuy rằng nàng có được năng lực dự kiến những điều không may, nhưng cũng chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi, tôi không thể để nàng đi theo tôi mạo hiểm được.

- Nghe lời, chị ngoan ngoãn ở chỗ này đi, chị Nam Cung đã an bài mọi thứ rồi, chỉ cần chị không ra khỏi căn hộ này thì sẽ không có chuyện gì hết.

Tôi an ủi nàng vài câu, liền xoay người vội vã mà đi ra chung cư.

Thật là không nghĩ tới, Thiệu Bồi Nhất đi mua cơm thôi mà còn xảy ra tình huống gì đó, xem ra đúng là chúng tôi đã bị người theo dõi, cái này đúng là tiết tấu muốn tiêu diệt hết chúng tôi mà.

Tôi đi ra cửa, phất tay gọi một chiếc xe, đi thẳng đến chỗ Nam Cung Phi Yến đã nói.

Phố tây phía nam thành phố, cao ốc bỏ hoang, cụ thể cái chỗ này là chỗ nào thì tôi không biết được, nhưng mà tôi cũng đã nghe qua phố tây phía nam thành phố, là một con đường giao nhau giữa phía tây và phía nam thành phố, vị trí hẻo lánh, khắp nơi đều là những nhà xưởng cỡ vừa và nhỏ, còn có một ít đất hoang chưa khai phá.

Người lái xe là một tài xế già, từ trong miệng ông ta tôi đại khái hiểu biết này cao ốc bỏ hoang là cái địa phương nào. Ông ta nói, nơi đó là một khu chung cư được xây dựng vào ba năm trước đây, nhưng lúc còn chưa xây xong một nửa thì nơi này liền phát sinh việc lạ liên miên, nghe nói còn chết vài người, sau đó công trình này được chuyển nhượng hai lần, nhưng mà đều giống với lúc trước, việc lạ liên tục, vì thế không ai hỏi thăm tới cái công trình này nữa, từ từ đội phá bỏ tới đội kiến trúc, không ai nguyện ý chạm vào mảnh đất này nữa, vì thế liền thành một mảnh cao ốc bỏ hoang, vẫn luôn ở chỗ này.

Xe chạy rất nhanh đã tới nơi, lúc này còn không đến ba giờ chiều, tôi xuống xe vừa thấy, trước mặt quả nhiên là một mảnh cao ốc bỏ hoang, ước chừng có bốn tòa nhà, đều là vừa mới xây lên cao được mấy tầng, bên ngoài dùng lưới phòng hộ vây lại, trên mặt đất tràn đầy bê tông cốt thép cùng một số tài liệu lung tung rối loạn, chung quanh im ắng, trừ bỏ gió hơi lớn chút, một bóng người cũng không hề thấy.

Mà ở chung quanh mảnh cao ốc bỏ hoang, còn lại là một mảnh đất hoang, không có một dấu chân người, tôi lấy ra di động nhìn nhìn, nhìn chữ phố tây phía nam thành phố, cao ốc bỏ hoang rõ ràng trên đó.

Không sai, hẳn là chính là nơi này.

Tôi lấy lại bình tĩnh, đi vào.

Đây là lần đầu tiên tôi đi vào trong một công trình, hơn nữa còn là một cái công trường vứt hỗn loạn những thứ đồ vật khác nhau, tất cả đồ vật dường như rất là lộn xộn, thép vứt nơi nơi đều có, giàn giáo ngã trái ngã phải, gạch khối cát đá thì lại có ở khắp nơi.

Tôi cẩn thận đi vào trong, trong lòng có điểm kỳ quái, nơi này nhìn qua như thế nào cũng là một cái công trường không lớn lắm, làm sao mà có chút giống như cái chiến trường, cho dù là vứt bỏ hết thì cũng nên chỉnh lý một chút chứ?

Nơi này là một chỗ trống trải, sau khi tôi đi vào công trường, gió càng thổi mạnh hơn nữa, tôi ngẩng đầu nhìn mấy đống xà bần này, chỉ cảm thấy một luồng áp lực không nói rõ được đập thẳng vào mặt

 

0.10037 sec| 2432.164 kb