Dù sao vừa vặn tôi cũng muốn đem chuyện trải qua mấy ngày nay nói ra, vì thế nâng cao tinh thần, một năm một mười đem toàn bộ quá trình tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đi tới nhà Dương Thần đều nói một lần, Nam Cung Phi Yến có vẻ rất là ngạc nhiên, nghe đến mê mẩn, mà trước khi tôi nói về chuyện của Luân Hồi Kính, tôi lại đưa ra một vấn đề quan trọng nhất ẩn sâu trong lòng tôi.

Đó chính là, rốt cuộc Tư Đồ tiên sinh là người như thế nào, vì cái gì Dương lão tiên sinh vừa thấy liền nhận ra được Xương Chung Quỳ, cùng rất nhiều bí mật, Tư Đồ tiên sinh lại tỏ vẻ không biết, chuyện gì đều giữ kín như bưng, lúc trước ông ta không phải được gọi là Thiên Cơ tiên sinh hay sao, nếu cái gì cũng không biết, vậy còn tính cái gì thiên cơ tiên sinh nữa?

Nam Cung Phi Yến lại nở nụ cười, nàng nhìn tôi thật lâu, nói.

- Em trai ngốc này, em có biết vì cái gì mà truyền nhân Thiên Thư Lỗ Ban, họ Dương kia có thể thống thống khoái khoái mà nói cho em biết những việc này không?

Tôi hơi hơi sửng sốt, lắc đầu nói.

- Em không biết, nhưng mà Dương lão tiên sinh vẫn luôn làm người rất tốt, nhưng gì mà ông ấy biết hẳn là sẽ không cố ý dấu diếm không nói đâu.

Nam Cung Phi Yến thở dài, nói.

- Ngu ngốc, em cho rằng ba chữ Xương Chung Quỳ này, là có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy sao? Cái xương cốt nhìn như bình thường kia thật ra chính là một kỳ bảo hiếm có trên thế gian, một khi nó hiện thế, sẽ xảy ra một hồi tranh đoạt tinh phong huyết vũ, trăm ngàn năm qua ngay cả gia tộc Thiên Sư, cũng trước sau đem giấu Xương Chung Quỳ ở trong nhà, cũng không lộ ra ngoài, người chân chính biết bí mật này nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có mấy người. Thiên cơ, em biết cái gì gọi là thiên cơ sao? Đó chính là bí mật không thể tiết lộ, Tư Đồ tiên sinh hiểu rõ thiên cơ, cho nên mới không thể nói thẳng ra, mới cho em đi tìm người họ Dương kia, chính là biết người đó đã qua đời, mà làm một quỷ hồn ở âm phủ, tự nhiên liền không có cách nói là tiết lộ thiên cơ được.

- A…

Tôi bỗng chốc như hiểu được gì đó.

- Ý của chị nói là, Tư Đồ tiên sinh chính mình không dám nói, cố ý để em đi tìm Dương lão tiên sinh, mà Dương lão tiên sinh cũng hiểu được ông ấy muốn gì, chính ông ta đã là một cái âm hồn, đã không có cố kỵ, cho nên mới sẽ nói cho em biết, là như thế này sao?

Nam Cung Phi Yến gật gật đầu.

- Chị chỉ là suy đoán như vậy, nói vậy thì cũng hơn nửa là như thế rồi, năm đó Tư Đồ tiên sinh đã chịu trừng phạt khi tiết lộ thiên cơ, ẩn cư gần trăm năm mới xuất thế một lần nữa, tự nhiên lời nói việc làm cẩn thận, hơn nữa sắp tới người năm đó đối đầu với ông ấy cũng sắp tới rồi, càng không thể không cẩn thận chặt chẽ hơn nữa, miễn cho bị người nọ bắt lấy nhược điểm.

Lời nàng nói hoàn toàn giải thích được hết nghi hoặc của tôi, thì ra đúng là Tư Đồ tiên sinh không cố ý dấu diếm với tôi, mà là có nỗi khổ khác, tôi hưng phấn nói.

- Nói như vậy, nếu chờ người đối đầu với Tư Đồ tiên sinh tới, chúng ta cùng nhau đánh bại người này, hoặc là lừa gạt người này đi chỗ khác, vậy là Tư Đồ tiên sinh có thể nói cho em biết tất cả những bí mật về gia tộc Cấm Kỵ Sư có đúng không?

Lúc này đây, Nam Cung Phi Yến lại không có trực tiếp trả lời tôi, nàng dùng biểu tình cổ quái mà nhìn tôi một cái, nói.

- Như thế nào, chẳng lẽ em thật sự cho rằng, ông ta nhất định biết bí mật của nhà em hay sao?

Tôi sửng sốt, nói.

- Đúng vậy, ông ta không phải thiên cơ tiên sinh sao, tự nhiên biết rất nhiều bí mật, lại nói, ông nội của em gửi cho em bức thư cuối cùng có nói rồi, chỉ cần tìm được Tư Đồ tiên sinh, ông ta có thể trợ giúp em, gỡ bỏ bí mật nguyền rủa của gia tộc…

Nam Cung Phi Yến khẽ cười, lắc đầu nói.

- Em quá ngây thơ rồi, nếu thật sự Tư Đồ tiên sinh có thể trợ giúp được em, cởi bỏ được nan đề nguyền rủa của gia tộc Cấm Kỵ Sư, như vậy trong hơn một trăm năm nay ông ta đã sớm làm rồi? Nếu ông ta đã sớm quen biết ông nội nhà em, vì cái gì không trực tiếp trợ giúp ông nội em chứ, lại một hai phải chờ đến khi em tới tìm mới được?

- Cái này…

Tôi há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không nói ra được, ngây ngẩn cả người.

Nam Cung Phi Yến thấy tôi không nói gì, nói với tôi.

- Theo chị thấy, chẳng qua là ông nội của em chỉ cho em một hướng đi mà thôi, ông ta cố ý để em tới nơi này tìm Tư Đồ tiên sinh, trên thực tế, rất có thể chỉ là muốn cho em đi vào thành phố Bình Sơn trong thời kỳ này mà thôi.

- Vì cái gì, vì cái gì muốn em đi vào thành phố Bình Sơn vào lúc này?

Tôi khó có thể lý giải hàm nghĩa những lời này, nếu nói chiến tranh giữa hai giới Huyền, Linh sắp nổ ra, thiên hạ sắp sửa đại loạn, như vậy thiên hạ to lớn như thế, tôi đi nơi nào đều có thể phát huy được tác dụng của bản thân, vì cái gì một hai phải tới thành phố Bình Sơn?

Nam Cung Phi Yến bình tĩnh nhìn tôi, bỗng nhiên thở dài.

- Xem ra thật là cái gì em cũng không biết, ông nội em…… Vẫn chưa nói cho em biết gì cả, chị vẫn luôn cho rằng trong lòng em đã biết hết, thế mà cái gì em cũng không rõ.

Tôi nghe xong càng thêm hồ đồ, nàng sâu kín nói với tôi.

- Kỳ thật, hẳn là em có thể nghĩ đến, thành phố Bình Sơn, chính là chỗ khởi nguyên đại chiến hai giới Huyền, Linh lần đầu tiên, khi đó, nơi này còn không có thành thị, không có nhiều nhân loại như bây giờ, ở chỗ này, có đồ vật mà cộng đồng hai giới Huyền, Linh muốn tranh đoạt, kia, mới chính là nguyên nhân chân chính của đại chiến hai giới.

Cả người tôi run lên, những lời này cộng thêm cả những lời trước đó nàng nói nữa, đều càng làm tôi khiếp sợ, tôi cả kinh nói.

- Chị, làm sao mà chị lại biết nhiều như vậy…

Nàng lại lần nữa gõ tôi một chút, nhẹ giọng nói.

- Ngốc à, em đã quên mẹ chị là ai rồi hả?

Tôi vỗ trán, đúng đúng đúng, như thế nào tôi lại quên chuyện này, tôi vội khẩn trương hỏi Nam Cung Phi Yến, thành phố Bình Sơn, rốt cuộc là có đồ vật gì mà có thể làm hai giới Huyền, Linh vì thứ này mà tranh đấu nhiều năm như vậy?

Nàng lại lắc lắc đầu nói, nàng cũng không biết, chuyện này, mẹ nàng cũng không nói kỹ càng cho lắm, đại khái, chỉ có Tư Đồ tiên sinh, cùng ông chủ Phúc Duyên Trai, người có cấp bậc như bọn họ mới có thể biết được, tuy rằng nàng có 500 năm đạo hạnh, nhưng là luôn ở núi sâu tu luyện, chuyện bên ngoài cũng không biết được nhiều lắm

Nàng thở dài nói, ai, vẫn là quá trẻ tuổi mà……

Tôi câm nín, 500 tuổi còn tính trẻ tuổi nữa hả, tôi đây ngay cả cái trẻ con cũng không được tính luôn quá.

Nam Cung Phi Yến nói một phen này tuy có thể giải thích được nỗi hoang mang của tôi, nhưng trên thực tế, tôi lại càng hoang mang hơn nữa, ngửa đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không bắt được trọng điểm, cuối cùng chỉ phải trở về hiện thực, hỏi Nam Cung Phi Yến, rốt cuộc là người nào, hơn nửa đêm rồi còn chạy đến trường học đi ám sát tôi.

Nàng không nói gì, liếc mắt nhìn Tân Nhã một cái, nói.

- Vấn đề này, tốt nhất em nên tự mình hỏi em ấy đi, chị nghĩ chắc có lẽ em ấy sẽ biết được, có điều tính cách đứa nhỏ này quá trầm tĩnh, lời nói quá ít, trong thế giới nội tâm của em ấy khả năng đã sớm biết được rất nhiều chuyện, nhưng nếu em ấy không muốn nói ra, ai cũng không có biện pháp làm em ấy nói được.

Tôi gật đầu đồng ý, Tân Nhã thật là như vậy, khả năng có rất nhiều người không thích Tân Nhã, cảm thấy nàng quá buồn, tính cách quá ủ dột, có lẽ, chỉ có tôi mới có thể hiểu được thế giới nội tâm của nàng, nhớ rõ ở cái lần đi núi vẽ thực vật đó, đêm khuya, trước dòng suối trong thôn nhỏ, đó là lần duy nhất nàng thổ lộ tiếng lòng của mình, kể lại chuyện xưa của mình, làm cho lòng tôi chịu chấn động không nhỏ, mượn một câu nói, có lẽ chỉ có người cô độc, mới có thể lý giải được một người cô độc khác.

Thiệu Bồi Nhất đã đi mua cơm lâu rồi, Nam Cung Phi Yến nhìn nhìn thời gian, nhíu mày nói.

- Cái tên này đi mua cơm thôi mà sao lâu dữ vậy, các em ở đây chờ trước đi, chị ra ngoài xem thế nào.

Nói xong Nam Cung Phi Yến liền đứng dậy đi ra ngoài, vì thế trong phòng chỉ còn hai người tôi cùng Tân Nhã, phịch một tiếng, cửa phòng đóng lại, trong phòng tức khắc an tĩnh, tôi quay đầu nhìn bộ dáng khi ngủ của Tân Nhã, không biết như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.

Tôi biết là Nam Cung Phi Yến cố ý đi ra ngoài, nàng trong lòng rất rõ ràng, có những lời, Tân Nhã chỉ có thể nói cho một mình tôi biết mà thôi.

Lúc này Tân Nhã đã cởi chiếc áo ngoài màu đỏ ra, nhưng cái áo lông mỏng bên trong, lại cũng là màu đỏ, nàng cuộn người nằm ở trên giường, áo lông màu đỏ như lửa ôm sát dáng người của nàng, lả lướt thướt tha, nhìn mà không ai không cảm thấy tim đập nhanh, nhưng lòng tôi lại cảm thấy rất kỳ quái, Tân Nhã trước đây luôn mặc quần áo màu đen, như thế nào đột nhiên lại thích màu đỏ?

Hơn nữa, vẫn là loại đỏ rực tươi đẹp, vui mừng, màu đỏ giống như áo cưới của những cô dâu mới

Tôi hơi hơi hé miệng, muốn kêu nàng, lại không nhẫn tâm, bất quá cúi người nhìn thử, hàng lông mi thật dài của Tân Nhã nhấp nháy nhấp nháy run nhè nhẹ, tôi cười, thì ra nàng cũng không ngủ.

- Tân Nhã, cảm ơn chị đã kịp thời thông báo cho cô giáo Nam Cung, để chị ấy đi cứu A Long.

Tôi thấp giọng nói, nàng không có phản ứng, tôi tiếp tục nói.

- Em nghĩ, chắc chị đã sớm dự kiến được chuyện gì đó rồi, hiện tại trong lòng em có chút tò mò, có tất chị đã biết trước hết tất cả hành tung của em? Tựa như lần trước, chị có thể chạy tới nơi phá bỏ và di dời đó tìm em, đến bây giờ em cũng chưa nghĩ ra được chuyện là như thế nào.

Tôi đang tự nói, Tân Nhã bỗng nhiên mở mắt, lại ngóng nhìn hư không trước mặt, chậm rãi nói.

- Lúc ở trước trường học chị có kêu em, kêu em không được đi vào, bên trong có cảnh sát sẽ bắt em, vì cái gì mà em không nghe lời chị?

Tôi hơi hơi sửng sốt, nàng có kêu như thế sao sao? Như thế nào tôi không chú ý?

- Ách, ngại quá, khả năng lúc ấy em quá xúc động, vừa nghe A Long xảy ra chuyện, cái gì cũng đều bất chấp, có thể là không nghe thấy chị kêu cái gì…… Nhưng mà cho dù em nghe thấy được, cũng sẽ không quay đầu liền bỏ đi, đó không phải tính cách của em.

Tân Nhã than nhẹ.

- Ai, chị biết sẽ là như thế này, cho nên, lúc ấy vốn là muốn cùng em trực tiếp đi đến bệnh viện, không nghĩ tới, em lại xúc động tới như vậy, mà cũng may là mọi người không có việc gì.

Nói xong câu đó, hai chúng tôi liền trầm mặc, trong không khí có mùi u hương nhàn nhạt, cũng không biết là của Nam Cung Phi Yến hay là của Tân Nhã.

Đầu tôi còn hơi choáng váng, vì thế hít một hơi thật sâu, đánh vỡ trầm mặc, hỏi nàng.

- Em nhớ trước đây chị rất thích mặc đồ màu đen cơ mà, vì cái gì bỗng nhiên bây giờ lại mặc đồ đỏ như thế này vậy, là bởi vì…… Mùa đông tới rồi, ăn mặc màu đỏ tương đối xinh đẹp hơn sao?

Tôi chỉ muốn điều hòa lại không khí một chút, theo ý tôi, mặc quần áo màu gì thì cũng không có quan trọng lắm đúng không?

Nhưng Tân Nhã lại cười, nàng ngẩng đầu nhìn tôi, trong nụ cười kia mang theo một tia chua xót……

 

0.10472 sec| 2433.93 kb