Trong phòng bảo vệ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Cái người vọt vào kia thật đúng là ngoài khỏi dự đoán của tôi, người đó chính là Lãnh Thanh Dương.
Nhưng mà, bao gồm cậu ta, tất cả mọi người như không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt nhìn, so với vừa rồi cái còng tay bị nổ đứt, lúc này đây, hiển nhiên càng làm người ta giật mình hơn nữa.
Tay Tiểu Vương nắm chặt súng, mặt đầy kinh hãi nhắm ngay chỗ chúng tôi vừa đứng, nhưng mà đôi tay phát run, ánh mắt do dự, miệng há to tới mức có thể nhét được hai quả trứng gà.
Tôi biết, bọn họ đã hoàn toàn nhìn không thấy tôi cùng Thiệu Bồi Nhất.
Mà thật ra hai người chúng tôi đang còn đứng tại chỗ, kỳ quái chính là, tôi lại có thể nhìn được Thiệu Bồi Nhất đứng ở bên cạnh tôi, tôi vội lôi kéo cậu ta muốn lặng lẽ rời đi, mà cái người Mã đội trưởng ánh mắt như ưng liếc nhìn chỗ chúng tôi biến mất, đột nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng giơ súng lên…
- Chết tiệt…
Lãnh Thanh Dương tay mắt lanh lẹ, giơ tay chính là một súng, phịch một tiếng, cánh tay Mã đội trưởng run lên, ngay sau đó súng lục rơi xuống đất, xoay người giận dữ nói.
- Lãnh Thanh Dương, mày muốn tạo phản!
- Hừ, một gian phòng bé tí teo như thế này, mà người nhiều như vậy, ông không sợ mình bắn không chuẩn sẽ làm tổn thương tới người khác hay sao?
Lãnh Thanh Dương lạnh giọng nói, ngay sau đó lắc mình ngăn ở phía trước Mã đội trưởng.
Tôi nhân cơ hội vội cùng Thiệu Bồi Nhất nhảy đi ra ngoài cửa sổ, không ngờ Thiệu Bồi Nhất quần áo lại không cẩn thận mắc trúng một cái đinh sắt ở cửa, phát ra một tiếng xoẹt rất nhỏ, vạn hạnh chính là, tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ, nhìn Mã đội trưởng cùng Lãnh Thanh Dương giằng co, giống như chẳng có ai nghe được thứ âm thanh quần áo rách ra kia.
Nhưng mà trong lòng tôi lại cả kinh, hai chúng tôi đã ở trạng thái ẩn thân, như thế nào mà cái đinh sắt kia có thể mắc vào trên quần áo được?
Nhưng mà thời gian lúc này không để cho tôi nghĩ nhiều, lôi kéo Thiệu Bồi Nhất chạy ra bên ngoài, muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, lúc chạy đến ngoài cửa lớn, tôi nhìn thấy một người đứng ở cửa, mặc một bộ đồ màu đen, tóc dài xõa trên vai, đôi tay ôm cánh tay, nghiêng đầu, cười như không cười nhìn chúng tôi.
Hô……
Tôi nhẹ nhàng thở ra, người này tuy rằng rõ ràng có thể nhìn thấy chúng tôi, nhưng mà cũng không có gì đáng lo, bởi vì người này chính là Nam Cung Phi Yến.
Nàng nhìn chúng tôi, cười một cái, vẫy tay ý bảo đi theo sau nàng, liền xoay người đi về phía cổng trường học.
Tôi biết nàng nói chúng tôi cùng nàng đi, vì thế vội cùng Thiệu Bồi Nhất đi theo. Rất nhanh đã đi đến chỗ cổng trường, lại nhìn thấy Nam Cung Phi Yến cùng Tân Nhã đứng ở nơi đó, tôi bước nhanh đi qua đó, mở miệng nói.
- Ai có thể nói cho em biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? A Long hiện tại thế nào?
Tân Nhã lại hoảng sợ, nhìn xung quanh khắp nơi.
- Hàn Thanh Thiên, là em sao, em ở đâu…
Tôi lúc này mới nhớ tới chúng tôi vẫn đang ở trạng thái ẩn thân, đang muốn duỗi tay gỡ Ẩn Tự Quyết xuống, Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên trừng mắt một cái, lôi kéo Tân Nhã nói.
- Đừng làm ồn, hiện tại bọn họ ở ngay bên cạnh chúng ta, bất quá em nhìn không thấy, nghe tôi, hiện tại chúng ta lập tức đi bệnh viện, tìm cho được A Long, cho dù bọn họ có đuổi theo, cũng không sợ, chỉ cần đối chất nhau, tất cả chân tướng đều sẽ làm rõ ràng.
Nói tới đây, nàng lại bổ sung một câu.
- Chỉ mong hiện tại tên kia có thể tỉnh lại.
Lòng tôi vừa động, nghe ý tứ của nàng hình như bây giờ A Long cũng không có gì nguy kịch lắm?
Nam Cung Phi Yến phất tay gọi một chiếc xe, quăng cho chúng tôi một cái ánh mắt, vì thế hai chúng tôi đều ngậm miệng, hiện tại trong lòng tôi rất rõ ràng, tuy rằng chúng tôi ẩn thân, nhưng chỉ là người khác nhìn không thấy mà thôi, cũng không thể chân chính giấu đi, quần áo Thiệu Bồi Nhất có thể bị đinh sắt móc vào là có thể chứng minh được, nếu lúc ấy những tên cảnh sát kia nổ súng, hai chúng tôi ai cũng chạy không được.
Nam Cung Phi Yến đã lên xe, Tân Nhã đứng ở cửa xe, mặt mũi vẫn cứ tràn đầy nghi hoặc mà nhìn khắp nơi, tôi thấp giọng nói ở bên tai nàng.
- Đừng sợ, em ở đây.
Tân Nhã giật mình nhìn thoáng qua vị trí của tôi, tôi nhẹ nhàng nắm tay nàng, cả người nàng hơi hơi run lên, lại lộ ra vẻ tươi cười, liền xoay người lên xe, ngồi ở trên ghế sau.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất cũng theo sát phía sau mà lên xe, Nam Cung Phi Yến phân phó tài xế, dùng tốc độ nhanh nhất, lập tức đi tới bệnh viện số một của thành phố Bình Sơn.
Dọc theo đường đi, tôi gấp đến không chịu được, vừa rồi Nam Cung Phi Yến nói không rõ ràng, cũng không biết A Long hiện tại rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà tôi không thể nào mở miệng hỏi được, hiện tại ở trong mắt tài xế, trên xe chỉ có hai người Nam Cung Phi Yến cùng Tân Nhã, nếu bây giờ tôi mà lên tiếng nói một câu, chỉ sợ lập tức sẽ xảy ra tai nạn xe cộ mất.
Ngồi ở sau xe, trong lúc vô ý nhấc đầu nhìn vào kính chiếu hậu chỗ tài xế, chỉ có Tân Nhã một người ngồi ở chỗ kia, hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng hai chúng tôi.
Đây thật đúng là kỳ quái, tôi nỗ lực suy tư, lục lại những kiến thức về phương diện vật lý tôi đã được học một lần, muốn ý đồ dùng quan điểm khoa học đến giải thích cho hiện tượng này, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, tôi không thể không từ bỏ, việc này, thật đúng là rất không khoa học.
Từ nơi này đến bệnh viện cũng không tính quá xa, ước chừng hơn hai mươi phút sau, chúng tôi rốt cuộc cũng đã chạy tới, nhưng mà khi xe vừa dừng lại, tôi đang muốn xuống xe, lại thấy Tân Nhã ở bên cạnh hô nhỏ một tiếng, kinh ngạc nhìn tôi, từ trong ánh mắt nàng thì tôi có thể thấy được, nàng có thể thấy tôi rồi!
Lòng tôi vừa động, vội vàng nhìn lại kính chiếu hậu một lần nữa, tức khắc chính là cả kinh, vậy mà tôi còn có thể nhìn thấy hai người chúng tôi
Nam Cung Phi Yến nghe thấy Tân Nhã hô nhỏ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thử, sắc mặt cũng thay đổi, nhưng nàng phản ứng rất nhanh nhẹn, vội cúi đầu chỉ vào máy tính cước nói.
- Ây tài xế, máy tính cước này của ông hình như có vấn đề nha.
Tài xế sửng sốt, cũng cúi đầu nhìn lại.
- Không có vấn đề, từ chỗ các người lên xe chạy đến tận đây, cũng phải tốn nhiều tiền như thế đó.
Tôi vừa thấy Nam Cung Phi Yến hấp dẫn lực chú ý của tài xế, tôi vội vàng mở cửa xe cùng Thiệu Bồi Nhất trước sau đi xuống, Tân Nhã cũng đi theo xuống xe, sau đó tùy tay đóng cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa khiến cho tài xế thấy rồi.
Nam Cung Phi Yến thấy chúng tôi đều xuống xe, lúc này mới nở cười xinh đẹp với tài xế một cái, nói.
- Ông hiểu lầm rồi, ý tôi muốn nói là, giống như so với lần trước chúng tôi tới nơi này, còn tiện nghi hai đồng tiền đấy.
Kia tài xế sờ sờ đầu, hắc hắc cười nói.
- Đúng rồi, đó là do tôi chạy đường tắt đó, xem các người vội vội vàng vàng tới bệnh viện chắc chắn là có chuyện quan trọng, tôi sao có thể vòng xa được chứ.
Lúc này Nam Cung Phi Yến mới thanh toán tiền, xuống xe, đứng ở bên cạnh chúng tôi, sắc mặt lập tức liền khôi phục nghiêm túc, nói.
- Đi, nhìn xem A Long có tỉnh lại chưa
Chúng tôi cùng nhau đi về phía bệnh viện, tôi lúc này mới có cơ hội hỏi Nam Cung Phi Yến.
- Rốt cuộc A Long sao lại thế này, cậu ta có qua khỏi cơn nguy kịch chưa, chị đã tới bệnh viện thăm rồi hả?
Nam Cung Phi Yến bước nhanh đi phía trước, cũng không quay đầu lại nói.
- Vô nghĩa, chị mà không đi tới bệnh viện thì còn có thể biết được những việc này sao, đêm qua, là chị làm vết thương của cậu ta ngừng chảy máu, bằng không, cậu ta đã mất mạng từ sớm rồi, vừa rồi cậu ta tỉnh một lần, nói đại khái sự việc lại một chút, sau đó liền ngất xỉu, chị cùng Lãnh Thanh Dương mới lập tức chạy đến trường học, vừa vặn gặp được em.
Tôi không khỏi bừng tỉnh, thì ra là nàng ra tay hỗ trợ, khó trách A Long bị người ta cắt đứt cổ, vậy mà còn chưa có chết, nhưng mà nghe ý nàng nói, cũng là cứu giúp suốt một đêm, hôm nay mới tỉnh lại một lát, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Chúng tôi vội vã vào bệnh viện, A Long đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, hai cảnh sát canh giữ ở cửa, thấy chúng tôi đi qua đó, vội đứng lên ngăn ở cửa, hô.
- Đứng lại, không được vào bên trong.
Nam Cung Phi Yến đi ở phía trước, nghe vậy ngừng lại mở miệng hỏi.
- Thế nào, người trong đó có tỉnh hay chưa?
Hai cảnh sát chần chờ một chút rồi một người trong đó mới đáp lại.
- Vừa mới tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói, không thể quấy rầy người bị thương nghỉ ngơi, cho nên, cô cũng đừng đi vào
Nam Cung Phi Yến cười.
- Cậu nói sai rồi, lần này không phải tôi đi vào, mà là…… Chúng tôi đều phải đi vào.
Người cảnh sát kia khẩn trương nói.
- Cô Nam Cung à, cô đừng làm khó dễ chúng tôi, tuy rằng Lãnh đội trưởng có nói qua, nhưng mà…
Nam Cung Phi Yến trầm xuống, lạnh giọng quát.
- Tránh ra, đừng nói các người, ngay cả Lãnh Thanh Dương cũng không dám cản trở tôi, đứng qua một bên mà nhìn đi!
Giọng nói nàng mang theo một luồng sức mạnh làm người ta khó mà chống cự được, chỉ thấy hai cảnh sát tức khắc sửng sốt, theo bản năng tránh ra khỏi cửa, Nam Cung Phi Yến hừ một tiếng, dẫn theo chúng tôi nối đuôi nhau đi vào trong, hai cảnh sát ngây ngốc đứng ở cửa, không ai dám cản chúng tôi lại.
Tôi cười thầm, Nam Cung Phi Yến là hồ ly tinh, trời sinh mị hoặc, nàng mặc dù là xụ mặt giáo huấn người khác, cũng đủ để cho người ta thần hồn điên đảo, khó có thể làm chủ mình, nhớ rõ lần trước lúc lên lớp Nam Cung Phi Yến có mắng một lần, khiến cho toàn bộ đồng học si si ngốc ngốc đến mất đi thần trí.
Trong phòng bệnh trắng tinh, tản ra mùi vị đặc thù, A Long đang nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống, chỗ cổ quấn một tầng băng vải thật dày, nhắm mắt lại, cũng không biết thế nào.
Lòng tôi kích động, vội đi qua, ngồi xổm trước giường bệnh, thấp giọng kêu.
- A Long, A Long? Tôi là Tiểu Thiên, nếu cậu tỉnh rồi thì mở mắt nhìn tôi đi.
Tôi gọi liên tiếp vài tiếng, rốt cuộc A Long mới chậm rãi mở mắt ra, vô thần chớp động vài cái, dường như muốn nghiêng đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình thống khổ.
Tôi biết cậu ta động đến miệng vết thương, vội nhẹ nhàng đè lại nói.
- Cậu đừng cử động, bây giờ cậu cảm thấy thế nào, nếu không có việc gì, thì chớp mắt một cái.
A Long lẳng lặng nhìn tôi, không tiếng động mà nở nụ cười, cậu ta vô lực chớp đôi mắt một cái, cố sức mở miệng ra, giọng nói mong manh.
- Tiểu Thiên, cậu chạy mau, cậu…
Tôi tức khắc ngạc nhiên, A Long tỉnh lại mở mắt ra, câu nói đầu tiên lại muốn tôi chạy mau, cậu ta, vì cái gì mà cậu ta phải nói những lời này?
Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
- Đúng rồi, đêm qua A Long muốn kêu lên rất có thể chính là những lời này, lại chưa nói xong, đã ngã xuống rồi.
Hình như cậu ta nói thế cũng đúng, tôi mở to hai mắt nhìn, vội hỏi A Long.
- Là như thế này sao? Đêm qua, rốt cuộc là cậu gặp được ai?
A Long cố sức nói.
- Tôi, tôi không quen biết, hắn ta ở bên ngoài, kêu tên của cậu, tôi liền đi ra ngoài xem, kết quả liền…… Bọn họ có hai người, lúc mà tôi ngã xuống, nghe được một người nói, sai rồi, người này không phải họ Hàn…… Tôi liền muốn kêu cậu chạy mau, sau lại, sau lại cái gì cũng không biết nữa……
A Long nói còn không có nói xong, tôi cũng đã hiểu, thì ra những sát thủ ngày hôm qua tới đây là hướng về phía tôi!
Bọn họ là ai, vì cái gì muốn tới giết tôi?
Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của A Long, gắt gao nắm chặt nắm tay.
Xem ra, đã bắt đầu rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo