Lúc trên đường về, Mặc Tiểu Bạch liền gọi điện thoại về nhà cậu ta, hỏi chuyện về Xương Chung Quỳ.

Mặc Tiểu Bạch nói với chúng tôi, nhà cậu ta có ba người chú bác, cha cậu ta vốn là lão đại, nhưng mấy năm trước mất tích một cách ly kỳ, đến bây giờ vẫn không có tin tức, chịu đả kích này nên ông nội cậu ta mấy năm nay vẫn luôn bệnh nặng nằm trên giường. Mà chú hai cậu ta trời sinh là một người câm, không có địa vị gì trong gia tộc, vẫn luôn một mình ở tại từ đường, quét tước đình viện, là một người rảnh rỗi.

Cho nên, hiện tại nhà cậu ta là do chú ba quản lý, người trong gia tộc bọn họ cũng không có ít, nhưng phần lớn đều là dòng thứ, chỉ có một mạch nhà bọn họ mới là đích truyền, hơn nữa chấp hành chính là trưởng giả vi tôn, theo lý thuyết ông nội cậu ta bệnh nặng nằm trên giường, không để ý tới chuyện nhà, theo lý thuyết thì nên để cha cậu ta tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, nhưng mà cha cậu ta thời trẻ mất tích, chú hai lại là người câm, vì thế trách nhiệm gánh vác chức vụ tộc trưởng liền do chú ba tới gánh.

Cú điện thoại này, đúng là Mặc Tiểu Bạch gọi cho chú ba cậu ta, tôi vốn tưởng rằng cậu ta muốn hỏi mẹ cậu ta, Mặc Tiểu Bạch lại nói, từ sau khi cha cậu ta mất tích, không tới mấy năm thì mẹ cậu ta liền trở về nhà mẹ đẻ, lui tới rất ít, mấy năm nay cậu ta vẫn lớn lên cùng với cậu ba.

Có điều ở trong điện thoại, Mặc Tiểu Bạch cũng không trực tiếp hỏi về vấn đề Xương Chung Quỳ, mà là lải nhải lẩm bẩm trao đổi việc nhà cùng chú ba cậu ta, một hồi hỏi một chút người chú họ nào đó, một hồi hỏi một chút em họ, ngay cả con chó trong nhà ba mẹ vợ của chú ba cũng đã ân cần hỏi qua một lần, cơ hồ đem tất cả mọi người trong nhà đã hỏi xong, cuối cùng vòng một vòng lớn, cậu ta mới chậm rì rì hỏi tới chú hai cậu ta.

Bên kia đầu dây điện thoại có nói gì đó, chúng tôi không thể hiểu hết, nhưng mà sau khi Mặc Tiểu Bạch ân ân a a rồi gật đầu một trận, liền tắt điện thoại, ngẩng đầu nói với chúng tôi, xong rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện, buổi tối một tháng trước chú hai cậu ta bị tập kích, hiện tại còn chưa được xuất viện nữa.

Thiệu Bồi Nhất buột miệng thốt ra.

- Khẳng định là ở buổi tối ngày đó Xương Chung Quỳ bị cướp đi, sao mà người nhà cậu vẫn không nói cho cậu biết vậy?

Mặc Tiểu Bạch liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi nói.

- Cậu ngốc hả, Xương Chung Quỳ ở nhà lão thái thái kia đã hơn một năm, chú hai tôi gặp tập kích mới hơn một tháng, sao có thể là một chuyện.

Thiệu Bồi Nhất “A” một tiếng, ngượng ngùng nói.

- Tôi thật đúng là đã quên việc này…

Tôi nghĩ nghĩ, hỏi Mặc Tiểu Bạch.

- Vậy sao cậu không hỏi về chuyện Xương Chung Quỳ, hỏi nhiều người như vậy, một câu đứng đắn cũng chưa nói.

Mặc Tiểu Bạch hít hít cái mũi nói.

- Tôi tâm cơ nhiều á, cậu nghĩ thử xem, tôi ra ngoài ở mới gần được một năm, Xương Chung Quỳ đã bị mất hơn một năm, mà tôi ngay cả một chút tin tức cũng không biết, cái này nói lên điều gì? Rõ ràng là người nhà tôi đã sớm biết được chuyện này, cho nên tôi mới hỏi từng cái, chính là muốn biết, trong một năm tôi rời nhà đi này, trong nhà mỗi người đều ra sao, có xảy ra chuyện gì hay không, như vậy mới phán đoán được có phải nhà của chúng tôi có nội gián ở bên trong đó hay không, cuối cùng mới hỏi tới chú hai, tôi làm như thế là để giảm bớt tính cảnh giác của chú ba, để tránh chú ấy hoài nghi cái gì đó.

Mặc Tiểu Bạch đắc ý mà cười cười, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có điểm kinh ngạc, lâu như thế mà vẫn không biết được, hóa ra cái tên Mặc Tiểu Bạch mơ màng hồ đồ này còn có mặt lanh lợi tới như thế, nhưng mà cậu ta nói chuyện với chú ba của mình mà cần phải lòng vòng quanh co như thế nữa sao?

Mặc Tiểu Bạch thấy chúng tôi kỳ quái, liền giải thích.

- Các cậu không biết tình huống nhà tôi thôi, đừng nhìn tôi là trưởng tôn của ông nội, nhưng mà chuyện trong nhà vẫn do chú ba quản lý, chú ấy luôn luôn không thích tôi, tôi biết, chú ấy vẫn luôn muốn để cho con của chú, chính là em họ của tôi kế thừa gia nghiệp này, kỳ thật tôi không để bụng, nhưng mà chú ấy vẫn luôn đề phòng tôi, có chuyện gì đều không nói cho tôi biết, cho nên, vừa rồi tôi mới cố ý vòng một cái vòng lớn, hơn nữa thật ra quan hệ giữa tôi cùng chú hai tôi là tốt nhất, nhưng mà mặt ngoài tôi vẫn luôn xa cách chú hai, vừa rồi cuối cùng mới hỏi tới chú hai là vì nguyên nhân này.

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất lộ ra biểu tình ngạc nhiên lần nữa, ai nói Mặc Tiểu Bạch là ngu ngốc? Tiểu tử này một chút cũng không ngốc a, bề ngoài mơ hồ, trong lòng lại càng rõ ràng hơn người khác nhiều.

Thiệu Bồi Nhất gật đầu một cái nói.

- Tôi hiểu được, thật ra mục đích của cậu là muốn hỏi về chú hai của mình, bởi vì chú hai cậu là người trông coi từ đường, nhưng lại sợ trực tiếp hỏi khiến cho chú ba cậu hoài nghi, cho nên mới quanh co lòng vòng, được nha Tiểu Bạch, đủ thông minh.

Mặc Tiểu Bạch cười hắc hắc.

- Đây cũng không tính là gì, là khi mẹ tôi đi khỏi nhà thì lặng lẽ dặn dò tôi, nếu không, tôi nào biết được.

Tôi trầm mặc xuống, xem ra tình huống trong nhà Mặc Tiểu Bạch còn rất phức tạp, nhưng mà cuộc điện thoại vừa rồi của cậu ta có thể nói rõ được điều gì không?

Không đợi tôi đặt câu hỏi, Mặc Tiểu Bạch đã thở dài nói.

- Lần này thật là nội bộ mâu thuẫn, các cậu không biết, chú hai tôi tuy rằng không nói được, nhưng bản lĩnh của chú ấy trong mấy thế hệ người nhà chúng tôi, đó là tuyệt đối xếp hạng mấy hàng đầu tiên, có thể đánh lén đả thương chú ấy, hơn nữa chú lại nằm một tháng ở bệnh viện, cái này nói rõ thương thế chú ấy khẳng định không nhẹ, đồng thời gián tiếp thuyết minh, cái người tới tập kích chú rất là lợi hại.

Mặc Tiểu Bạch lại nói, chú hai cậu ta vẫn luôn ở tại từ đường, đã vài thập niên không hành tẩu ở trên giang hồ, muốn nói chú ấy có kẻ thù gì trên cơ bản là không có khả năng, duy nhất có thể giải thích, đó chính là đối phương là hướng về phía từ đường Chung thị mà tới.

Nhưng mà trong từ đường Chung thị, trừ bỏ bài vị tổ tiên ra, cũng không có cái đồ vật cùng bảo bối đáng giá nào khác, muốn nói có, cũng cũng chỉ có cái Xương Chung Quỳ tương đối đặc thù. Có điều nguyên nhân chính là vì đây chính là xương cốt của Chung Quỳ năm đó, tuy rằng có các loại linh nghiệm, nhưng mà tộc nhân Chung thị chưa bao giờ dám động tới Xương Chung Quỳ mảy may, thử hỏi, ai dám lấy đầu lão tổ tông đi khoe khoang ở ngoài đường bao giờ?

Cứ phân tích một phen như thế là có thể đại khái đưa ra được kết luận, có người mơ ước Xương Chung Quỳ, muốn cưỡng chế cướp đoạt, nhưng đáng tiếc chính là, Xương Chung Quỳ sớm đã không ở từ đường Chung thị, lại được cất giấu ở trong một hộ gia đình bình thường trong thành phố Bình Sơn cách xa đây ngàn dặm, người âm thầm muốn cướp đoạt Xương Chung Quỳ, tự nhiên là không thu hoạch được gì.

Mặc Tiểu Bạch càng nói càng hoảng loạn, cuối cùng xe dừng tại bến, cậu ta liền vội vã muốn xuống xe, nói là muốn lập tức chạy về nhà, người khác cậu ta có thể mặc kệ không để bụng, nhưng mà chú hai cậu ta bị thương, lại bởi vì Xương Chung Quỳ, cậu ta làm trưởng tôn nhà họ Chung, cần phải lập tức trở về.

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất dùng mọi cách cũng không thể khuyên nổi cậu ta, ngẫm lại thì đây cũng là một chuyện quan trọng, vì thế chỉ phải đáp ứng cậu ta, nhưng ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói cậu ta nhất định phải lưu ý nhiều hơn, trước phải bảo vệ tốt chính mình, mới có thể đi nghĩ chuyện khác, hơn nữa, tốt nhất là lặng lẽ trở về, không cần lộ ra, trước tiên phải liên hệ được với chú hai cậu ta, thăm dò rõ ràng trình huống rồi mới nói tiếp.

Mặc Tiểu Bạch đem lời chúng tôi nói nhất nhất nhớ kỹ, sau đó xuống xe giữa đường, đổi xe đi về quê, quê quán cậu ta còn xa hơn nhà Dương Thần, từ đây trở về nhà ngồi khoảng hơn mười giờ xe.

Hai chúng tôi nhìn bóng dáng Mặc Tiểu Bạch dần dần biến mất trong đám người chen lên xe, không biết vì sao, một cái nghi hoặc lặng lẽ nổi lên trong lòng.

Nếu quê quán Mặc Tiểu Bạch xa như vậy, cậu ta êm đẹp không muốn lại chạy đến thành phố Bình Sơn làm gì?

Tôi nhìn thoáng qua Thiệu Bồi Nhất, cậu ta cũng vừa vặn quay đầu lại, từ trong ánh mắt cậu ta tôi cũng nhìn ra một tia nghi hoặc như thế, hơn nữa từ năng lực thám thính phân tích vừa rồi Mặc Tiểu Bạch biểu hiện ra, căn bản cùng với bộ dáng ngây ngốc bình thường của cậu ta rõ ràng là như hai người khác biệt.

Chẳng lẽ, tên Mặc Tiểu Bạch này lại là một người thâm tàng bất lộ sao?

Thiệu Bồi Nhất cười vỗ vỗ bả vai tôi rồi nói.

- Đứa nhỏ này bản tính khá tốt, đừng nghĩ nhiều.

Tôi hiểu cậu ta muốn nói gì, đúng vậy, những người chúng tôi, mỗi người đều lưng đeo bí mật gia tộc cùng sứ mệnh, cho dù có thời điểm trước mặt người khác phải che giấu một chút, nhưng đó cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi, tôi tin tưởng, Mặc Tiểu Bạch tuyệt đối không phải là một người tâm cơ thâm trầm, bởi vì người thiên tính là che dấu không được.

Giờ này khắc này, tôi cũng chỉ có thể yên lặng cầu chúc, hy vọng sau khi Tiểu Bạch về đến nhà, có thể thuận lợi tra ra được hết chân tướng phía sau.

……

Thật là không khéo thật sự, xe lửa chúng tôi ngồi gặp sự cố bị lún đường ray, nên đường về phải kéo dài thêm vài tiếng nữa, mãi cho đến ban đêm tiếp cận rạng sáng ngày hôm đó, rốt cuộc xe lửa mới tới thành phố Bình Sơn, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất vội vàng xuống xe, chạy về chung cư.

Hiện tại chúng tôi phải làm hai việc, Xương Chung Quỳ, cứ tính là giao cho Mặc Tiểu Bạch xử lý. Nhưng mà cái Luân Hồi Kính kia lại còn phải nhờ Thiệu Bồi Nhất ra mặt, tuy rằng bây giờ tôi còn chưa biết tác dụng chân chính của thứ đồ vật kia, nhưng mà nếu đã có người bắt đầu cướp đoạt, vậy nhất định là đồ vật rất quan trọng, sớm bảo vệ còn tốt hơn là xảy ra chuyện rồi mới bù đắp

Chúng tôi vốn định trực tiếp đi tìm Nam Cung Phi Yến, cùng nhau thương lượng biện pháp, nhưng mà Nam Cung Phi Yến lại không ở đó, cũng không biết hơn nửa đêm rồi mà còn đi đâu. Vì thế chúng tôi đành phải nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày hôm sau binh chia hai đường, cậu ta đi trường học tìm Nam Cung Phi Yến, tôi đi Luân Hồi Các tìm Tư Đồ tiên sinh, bởi vì bây giờ trong bụng tôi có một đống nghi vấn, muốn tìm ông ta hỏi cho rõ ràng.

Thiệu Bồi Nhất rời đi một mình, tôi thì lại ngồi trên xe thẳng đến Luân Hồi Các, tới nơi đó rồi mới thấy vẫn là tạm dừng buôn bán, vì thế tôi vòng tới cửa sau, duỗi tay gõ cửa, qua nửa ngày mới có người ra, lại đúng là tên tiểu nhị kia, vừa hỏi mới biết được, thì ra Tư Đồ tiên sinh lại đi ra ngoài, hơn nữa tiểu nhị này là một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, khi nào đi không biết, khi nào trở về không biết, ngay cả đi làm gì cũng không biết.

Lòng tôi biết đây là không muốn nói, nhưng tôi cũng không có biện pháp, vì thế chỉ phải xoay người cáo từ, ra cửa ngẫm lại rồi mới thấy không còn chỗ nào đi, dứt khoát tôi chọn đi về trường học nhìn xem thế nào

Nói cũng kỳ quái, cùng Nam Cung Phi Yến tách ra cũng không bao lâu, nhưng mà từ sau khi trở về, trong lòng tôi lại luôn có điểm không yên ổn, tâm thần không yên, luôn cảm thấy giống như có đại sự gì đó muốn phát sinh, nhưng tôi lại không có loại năng lực dự kiến giống như Tân Nhã, cũng không biết cái này là làm sao vậy.

Nhớ tới Tân Nhã, trong lòng tôi lại hiện lên một luồng cảm giác đặc thù, từ cái đêm trăng tròn lần trước ngoài ý muốn nhìn thấy nàng, đã thật lâu chưa gặp qua nữa, lần này, cũng nên trở về nhìn xem nàng, thuận tiện, hỏi nàng một ít việc.

Bất quá, coi như tôi mang đầy bụng tâm tư chạy về trường học, ngay lúc vừa tới thì thấy ở ven đường đứng một người con gái dáng cao gầy, nàng ăn mặc một bộ quần áo màu đỏ, mang khăn quàng cổ màu trắng, dưới ánh mặt trời rạng sáng như thế này, nhìn qua là biết bao nhiêu cô độc, xa xa nhìn lại, làm người không tự chủ được sinh ra cảm giác yêu thương.

Tôi xuống xe, liếc mắt một cái, tức khắc liền nhảy dựng, bởi vì người con gái này lại đúng là Tân Nhã đã lâu không gặp.

Cùng lúc đó, nàng cũng đã thấy tôi, hai chúng tôi cách xa nhau mười mấy mét, ngốc ngốc nhìn đối phương, trong ánh mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng vào giờ phút này hóa thành không nói gì chỉ đối diện nhìn nhau.

Thật vất vả tôi mới phục hồi tinh thần lại, đang muốn mở miệng nói, nàng lại bước nhanh đi tới, giọng nói có chút hoảng loạn mà nói với tôi.

- Nghe chị, lập tức rời khỏi nơi này ngay, ngàn vạn không cần trở về…

 

0.83001 sec| 2443.75 kb