Thì ra cái kính bạc mà chúng tôi tìm được trong trường học lần trước lại chính là Luân Hồi Kính mà Dương lão tiên sinh nói.
Nhưng mà bây giờ cái gương này không còn trong tay chúng tôi nữa, hơn nữa đó cũng không phải là đồ của chúng tôi, vì ngăn chặn tranh chấp giữa Hoàng Thất thái gia cùng Xà tộc, Thiệu Bồi Nhất đã đem vật kia trả lại cho Xà tộc, hiện tại Dương lão tiên sinh đột nhiên nói chúng tôi phải bảo vệ tấm gương kia thật tốt, rồi giờ bảo vệ thế nào?
Còn có, cái thứ quỷ Luân Hồi Kính, rốt cuộc là cái gì đây!
A Cửu nói, Dương lão tiên sinh chỉ nói như thế, những chuyện về sau ông ta cũng không giúp được chúng tôi.
Nói xong, A Cửu liền xoay người đi rồi.
Chúng tôi mấy người hai mặt nhìn nhau, đối với chuyện cái gương này xuất thế, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, còn có Dương Thần, đều là những người biết chuyện, tuy nói đã từng nhìn thấy chỗ thần kỳ của chiếc gương này, nhưng rốt cuộc không phải rất rõ ràng, theo như những gì Dương lão tiên sinh nói, cái gương này cũng là một thứ đồ quan trọng ngang với Xương Chung Quỳ, hơn nữa Y Thắng cũng trăm phương nghìn kế muốn cướp tới tay không phải một lần, như thế xem ra, cái này cái gì Luân Hồi Kính, thật đúng chính là một bảo vật khó lường.
Mặc Tiểu Bạch không có gặp qua Luân Hồi Kính, đầy mặt đều là mơ hồ, chúng tôi cũng không ai đi giải thích cho cậu ta, Thiệu Bồi Nhất cau mày tới mức chúng sắp dính sát lại với nhau, nhìn tôi nói.
- Tiểu Thiên, cái gương kia có vẻ rất là quan trọng, thực ra trong lòng tôi cũng có lo lắng…… Cậu nói gia đình xà tinh kia, có thể mượn cái này tới để làm bậy hay không?
Tôi nghĩ nghĩ nói.
- Bọn họ có thể làm loạn được hay không, cái này rất khó nói, nhưng mà cậu nghĩ đi, theo những gì bọn họ nói thì cái gương kia là bảo vật trấn động của bọn chúng, nếu muốn làm loạn thì đã loạn từ sớm rồi không phải chờ tới bây giờ, kỳ thật tôi càng lo lắng chính là, cái gia tộc xà tinh kia có thể giữ được cái gương này hay không?
Thiệu Bồi Nhất giật mình.
- Ý cậu muốn nói là, khả năng sẽ có người đi cướp đoạt mặt gương kia?
Tôi gật đầu nói.
- Không phải khả năng, mà là nhất định, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên khẩn trương trở về, ừm, đại khái có vài chuyện để làm…
Bọn họ đều xúm lại đây, tôi ở trong lòng đem những việc này sắp xếp. một chút, mới mở miệng nói.
- Thứ nhất, Xương Chung Quỳ, Tiểu Bạch tôi mặc kệ cậu là lập tức về nhà, hay là muốn thông qua phương thức nào đó, phải lập tức liên hệ được với người nhà cậu, đầu tiên xác định Xương Chung Quỳ của nhà cậu có bị mất hay không, là như thế nào mà mất, sau khi mất thì có hậu quả gì hay không, sau khi hỏi rõ ràng, để cho người nào đó đáng tin cậy trong nhà cậu đi tới lấy Xương Chung Quỳ đi, tôi tin tưởng, lấy năng lực của gia tộc các cậu, nhất định có thể bảo vệ tốt Xương Chung Quỳ, nếu có những biến cố không thể biết trước được, nhất định phải kịp thời cho tôi biết.
Vẻ mặt Mặc Tiểu Bạch nghiêm túc hiếm thấy, luôn miệng đáp ứng, tôi lại chuyển hướng về phía Thiệu Bồi Nhất, nói với cậu ta.
- Thứ hai, Luân Hồi Kính, sau khi chúng ta trở về cậu lập tức đi gặp người Xà tộc, tra hỏi chuyện về Luân Hồi Kính, nếu đã có người ra tay cướp đoạt, chúng tôi cần thiết phải tham dự hỗ trợ, nếu là đã bị người đoạt đi, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu kế hoạch bước tiếp theo. Còn có, cậu nhớ rõ nên đi cùng với Nam Cung Phi Yến.
Thiệu Bồi Nhất cũng mang thần sắc ngưng trọng, gật đầu thật mạnh, cuối cùng tôi lại nhìn về phía Dương Thần, nói.
- Một nhiệm vụ cuối cùng, đó là cậu ở lại quê quán, bảo vệ tốt Thiên Thư Lỗ Ban, lúc cần thiết thì tới tìm A Cửu, hỏi một chút ý kiến của ông cậu như thế nào, còn có vấn đề mà chính mình giải quyết không được, liền tới thành phố tìm chúng tôi.
Dương Thần nói.
- Yên tâm đi, tôi đã nhớ kỹ từ đầu tới cuối Thiên Thư Lỗ Ban rồi, đã giấu ở một nơi không ai có thể tìm tới được, nếu cái tên Y Thắng kia lại đến, coi như có giết chết tôi thì cũng không thể tìm được thiên thư. Hơn nữa, chỉ cần cho tôi thời gian một năm, tôi tuyệt đối có thể thông hiểu đạo lý Thiên Thư Lỗ Ban, học được tám chín phần mười.
Tôi gật gật đầu, lại lần nữa nhìn bọn họ trịnh trọng nói.
- Mối quan hệ giữa mấy người chúng ta, tôi nghĩ cũng là do vận mệnh gắn kết với nhau, ba người các cậu là Truyền Nhân Lỗ Ban, Truyền Nhân Tát Mãn, Truyền Nhân Thiên Sư, dựa theo cách nói của Tư Đồ tiên sinh, các cậu đều là hậu đại của người Huyền giới, Cấm Kỵ Sư tuy rằng thuộc về trung lập, nhưng cũng là một phương chính nghĩa, cho nên, tôi hy vọng chúng ta có thể tạo thành một luồng lực lượng, trong một lần tranh đấu giữa hai giới Huyền Linh, phát huy ra năng lực của bản thân, tận lực đi giữ gìn thế gian thanh bình.
Ngực Dương Thần hơi hơi phập phồng, hiển nhiên có chút kích động, lớn tiếng nói.
- Yên tâm đi, Cấm Kỵ Sư là lão đại, cậu nói nên làm như thế nào thì chắc chắn chúng tôi sẽ làm như thế đó.
Thiệu Bồi Nhất ganh đua vì lão thành, gật đầu nói.
- Không nói gạt cậu, quan ngoại tổng đường phái tôi tới, tuy rằng không có nói rõ, nhưng cũng là có dụng ý như thế này, về chuyện giữa hai giới Huyền Linh, cha tôi cũng lộ ra một ít với tôi, hiện tại nếu sự tình phát triển đến nước này, tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta cùng nhau thi thố tài năng rồi.
Mặc Tiểu Bạch nhìn xem chúng tôi, lại mang vẻ mặt mơ hồ, không biết nói cái gì thì tốt, nghĩ nghĩ, học Dương Thần ngữ khí nói câu.
- Anh họ, tôi cũng không biết chuyện ra sao, dù sao tôi liền nghe cậu, cậu nói đánh ai, tôi liền đánh kẻ đó!
Nhìn bọn họ, tôi cũng là nhiệt huyết dâng trào, chỉ cảm thấy một trận kích động, lớn tiếng nói.
- Được, chúng ta không nên chậm trễ việc này, Dương Thần, hiện tại cho cậu cái nhiệm vụ, có biện pháp nào để chúng tôi mau chóng trở về được hay không?
Dương Thần trừng lớn đôi mắt nói.
- Đại ca, nhanh nhất chính là xe lửa, chúng tôi ở nơi này, cũng không có phi cơ nha.
Tôi cười cười, gõ trán cậu ta một cái.
- Ngu ngốc, mệt cậu vẫn là truyền nhân Lỗ Ban, ý tôi muốn nói là mau chóng trở lại nhà cậu, sau đó lập tức đánh xe trở về.
Dương Thần bừng tỉnh đại ngộ, vội nhìn thoáng qua thời gian, cũng vỗ trán một cái rồi nói.
- Được, biện pháp khẳng định là có, các cậu xem tôi đi, việc này cứ đặt ở trên người tôi, nhưng mà chỉ không biết lá gan của các cậu có lớn hay không thôi?
Thiệu Bồi Nhất cười cười rồi cho cậu ta một quyền, nói.
- Tiểu tử cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc biện pháp gì, còn cần lá gan lớn nữa?
Tôi cũng cười nói.
- Đúng vậy, cậu nhìn mấy người chúng tôi xem có ai là gan nhỏ hay không?
Dương Thần vỗ tay nói.
- Vậy là tốt rồi, kế tiếp, tôi thỉnh các cậu cảm thụ cái gì gọi là nhanh như điện chớp……
Ở trong ánh mắt tò mò của chúng tôi, cậu ta cũng hưng phấn lên, từ trong lòng lấy ra mấy cái đồng tiền, mấy tờ phù chú, đi đến bên cạnh cái xe ba bánh chạy bằng điện kia, ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm, đôi tay hoa hoa múa múa, ngay sau đó đem đồng tiền cùng phù chú dán ở ba cái bánh xe của xe ba bánh chạy điện, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau, chỉ ba cái ở từng lốp xe, quay đầu cười nói.
- Đại công cáo thành, ba vị lão bản, thỉnh lên xe.
Mặc Tiểu Bạch là người thứ nhất nhảy qua, cúi đầu vòng quanh cái xe ba bánh chạy điện nhìn một vòng, kỳ quái nói.
- Không phải đâu, đây là pháp thuật của cậu hả? Cái này tí nữa bánh xe vừa chuyển động không phải sẽ bị văng ra hay sao?
Dương Thần ngạo nghễ nói.
- Nói thừa, nếu bị thổi bay thì tôi sẽ cõng ba người các cậu về tận nhà, có muốn đánh cược hay không?
- Tốt, tôi thích đánh cược.
Mặc Tiểu Bạch vỗ tay nói.
- Tôi đây liền đánh cược, nếu là không bị thổi bay, thì lát nữa về tới nơi tôi mời các cậu ăn cơm.
Thiệu Bồi Nhất cũng cười nói.
- Nói cho chắc nha, mời ăn cơm chính là ăn cơm, cậu không được lùa một đám quỷ quái tới cho chúng tôi ăn đâu đấy.
Mặc Tiểu Bạch bĩu môi nói.
- Cậu nghĩ tốt quá, cho dù tôi có thỉnh cậu ăn quỷ, cậu cũng có thể nuốt trôi mới được nha.
Tôi xua tay nói.
- Nuốt trôi cũng vô dụng, tiêu hóa không được, quay đầu lại cũng sẽ bị tiêu chảy…… Tôi nói Dương Thần, cậu xác định cái thứ đồ chơi này được việc sao?
Dương Thần vỗ vỗ bộ ngực, ý bảo không thành vấn đề, vì thế chúng tôi nửa tin nửa ngờ lên xe, Dương Thần ngồi trên chỗ điều khiển, khởi động xe, quay đầu lại cảnh cáo chúng tôi.
- Đều nghe đây, ngồi ổn, đợi lát nữa vô luận thế nào, ai cũng không được nhảy khỏi xe!
Tôi dở khóc dở cười, phất tay nói.
- Cậu liền chạy nhanh đi, đừng nói chiếc xe này của cậu, thần thú tôi cũng cưỡi qua rồi, tôi thật đúng là muốn nhìn một chút, cậu nói nhanh như điện chớp đến tột cùng là nhanh tới bao nhiêu…
Tôi lời còn chưa dứt, Dương Thần la lên một tiếng được rồi, chiếc xe ba bánh chạy bằng điện này lập tức khởi động, tôi vừa mới bắt lấy lan can, chỉ nghe chiếc xe rú lên dữ dội, ngay sau đó vèo một cái nhảy đi ra ngoài.
Mặc Tiểu Bạch kêu má ơi một tiếng, thân hình ba người chúng tôi nhoáng lên trên xe, thiếu chút nữa liền té ngã trên đất, chỉ thấy cái xe này giống như điên rồi, chạy đi nhanh như chớp.
Nay trời lại lạnh, gió lạnh nghênh ngang quất thẳng vào mặt, đau như lấy dao cắt, cảnh vật hai bên con đường nhanh chóng lui về phía sau, nhìn ra tốc độ này ít nhất được 200km/h, hơn nữa con đường này vốn đã hơi xóc nảy, nay chạy tốc độ nhanh càng xóc dữ dội hơn, nhưng không quan tâm tới điểm này, ba người chúng tôi gắt gao bắt lấy càng xe, bị hất tới thất điên bát đảo, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều muốn tung ra ngoài, Mặc Tiểu Bạch bị dọa tới la to không ngừng, nếu không phải Thiệu Bồi Nhất cùng tôi gắt gao túm cậu ta, phỏng chừng cậu ta sẽ thật sự nhảy khỏi xe.
Cũng may hiện tại trời giá rét, lại là sáng sớm, dọc theo đường đi cơ bản không gặp được người nào, ngẫu nhiên có mấy cái xui xẻo ở trên đường thấy chúng tôi chạy xe giống như chơi tàu lượn siêu tốc, cũng sớm bị dọa nhảy đến một bên, đôi mắt trợn trắng nhìn.
Khoảng cách đoạn đường này cũng không phải rất xa, phía trước có nói qua là khoảng chừng ba dặm, dựa theo cái tốc độ này, ước chừng cũng không đến ba phút, rất xa phía trước liền xuất hiện một cái thôn, đúng là Dương Gia Câu.
Đường nơi này bằng phẳng trở lại, mây người chúng tôi đã đi đến cửa thôn, Dương Thần mới lên tiếng quát “Trụ”, thu pháp lại, cái chiếc xe ba bánh điên cuồng này mới chịu dừng lại, quán tính lớn tới mức thiếu chút nữa hất văng mấy người chúng tôi ra ngoài mương, một đám xụi lơ ở trong xe, Mặc Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được, ghé vào bên cạnh xe liền oa oa phun ra.
Dương Thần cười ha ha, nhảy xuống xe đắc ý mà nói.
- Thế nào, Thần Hành Pháp của tôi cũng không tệ lắm đúng không?
Tôi từ trên xe lăn xuống dưới, hữu khí vô lực nói.
- Đúng, đúng là không tồi, lúc đi mất nửa giờ, trở về, trở về ba phút, đều, đều nhanh con mẹ nó đuổi kịp tàu siêu tốc…
Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh che ngực, trừng mắt, một câu cũng nói không nên lời, Mặc Tiểu Bạch thiếu điều ói luôn cả cơm ăn tối hôm qua ra ngoài, lúc này mới hoãn lại, mở miệng mắng.
- Cái tên chết tiệt nhà cậu, muốn chết hả, nếu cứ chạy như thế một hồi có tin tôi phun thẳng vào mặt cậu hay không?
Dương Thần nhún vai nói.
- Hắc hắc, vừa rồi là ngược gió, cậu phun cũng là phun lên người của cậu thôi…
Tôi thật vất vả mới bình tĩnh được sự khó chịu cuộn trào trong bụng, ngồi dậy nói.
- Được rồi, trở về là được, Dương Thần, xe khách trở về thành phố lúc mấy giờ thì có?
Dương Thần nhìn thời gian, đắc ý nói.
- Tôi đã sớm tính toán sẵn rồi, các cậu tại đây chờ là đến nơi, còn có đại khái năm phút đồng hồ xe khách sẽ đến, hắc hắc, nếu không phải tôi cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cái biện pháp này, các cậu phải chờ tới hai giờ chiều xe khách mới có chuyến, nói vậy, liền còn phải chậm trễ một ngày.
Tôi gật gật đầu, vừa vặn còn có điểm thời gian đủ cho ba người chúng tôi nghỉ ngơi một chút, vừa rồi xóc nảy đầu váng mắt hoa, cảm thấy sắp điên tới nơi rồi, nếu là trực tiếp trở lên một cái xe khác, chỉ sợ vừa lên là phun ra ngay lập tức.
Năm phút đồng hồ thời gian trôi qua rất nhanh, xe khách thật sự từ nơi xa chậm rãi đi tới, loa không ngừng kêu to, tôi vỗ vỗ bả vai Dương Thần, nói với cậu ta.
Người anh em, mấy người chúng tôi phải trở về rồi, nhớ kỹ, cho dù là phát sinh cái gì, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, đừng quên, Dương lão tiên sinh đã đi, hiện tại cậu là truyền nhân Lỗ Ban duy nhất, loại pháp thuật thần kỳ như thế này, nhất định phải truyền bá rộng rãi đi xuống.
Dương Thần gật đầu thật mạnh, bất tri bất giác khóe mắt cũng đã đã ươn ướt, nhìn theo bóng dáng ba người chúng tôi leo lên xe khách, Mặc Tiểu Bạch phất phất tay với cửa sổ, Dương Thần thật lâu vẫn chưa đi, cho đến khi chúng tôi chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng Dương Thần cô đơn ở nơi đó, tôi mặc niệm ở trong lòng: Dương Thần, phải thật bảo trọng, chờ khi cậu chân chính học thành Thiên Thư Lỗ Ban, tôi tùy thời đều chờ cậu gia nhập đội ngũ……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo