Dương Thần cười khổ mà nói.

- Anh Thiên à, việc này làm sao tôi biết được, anh phải đi hỏi ông nội của tôi rồi…

Tôi trầm mặc, Dương lão tiên sinh thật đúng là ở thời điểm mấu chốt nhất để lại cho chúng tôi cái nút thắt, A Cửu vừa rồi nói, nếu muốn cùng âm phủ câu thông tiếp, phải chờ đến nửa tháng sau, như vậy chính là trong vòng nửa tháng này chúng tôi phải tiếp tục mơ hồ.

Mặc Tiểu Bạch gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi A Cửu.

- Tôi nói này vì cái gì phải đợi nửa tháng?

A Cửu lạnh lùng nói.

- Ngay cả chuyện này cũng đều không hiểu, câu thông hai giới âm dương, là yêu cầu có ngày cùng canh giờ thích hợp mới có thể hành pháp. Đương nhiên, nếu tôi tự mình đi âm sai, vậy không có chuyện phiền toái như vậy.

Trong mắt Mặc Tiểu Bạch chuyển động.

- Vậy, nếu không bây giờ cậu qua đó đi, giúp chúng tôi hỏi một chút được không?

- Không được, sư phó của tôi nói qua, nghề này của chúng tôi có quy củ, âm dương có khác, duyên phận có tẫn, chỉ cần canh giờ vừa đến, vậy thì không liên quan gì nữa, lại muốn hỏi cái gì, đều là vượt qua quy củ phạm vi.

Tôi nhíu mày hỏi.

- Ý của cậu là nói, loại đi âm phủ thuật này nhằm vào người nào đó chỉ có thể dùng một lần?

A Cửu gật đầu.

- Không sai, đây là quy củ của đi âm sai, nếu làm xằng bậy, đó chính là phá hư quy củ.

- Nhưng chính vừa rồi cậu có nói là phải chờ thêm nửa tháng, giờ sao lại không được rồi?

Mặc Tiểu Bạch thốt lên.

- Hừ, tôi nói nửa tháng, đó là trên lý thuyết, nhưng mà trên quy củ, là không được!

Nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt quật cường của cậu ta, tôi biết phỏng chừng là chẳng thể lay chuyển cậu ta được, Mặc Tiểu Bạch bĩu môi nói.

- Hừ, tôi thấy căn bản là cậu không làm được chuyện đó lần thứ hai rồi.

Dương Thần cũng ha hả cười nói.

- Đúng đúng, vừa rồi sư phó của cậu tự mình nói, là cậu làm sai trình tự, nếu không phải ông ấy hỗ trợ, nghi thức hôm nay căn bản sẽ không thành công, tôi thấy cậu cũng chỉ là khoác lác.

A Cửu giận dữ, kêu lên.

- Các cậu nói bậy!

Tính tình cậu ta quái gở, vốn là không dễ nói chuyện, lúc này bị Dương Thần cùng Mặc Tiểu Bạch mỗi người một câu qua lại, chèn ép tới mặt đều đỏ bừng.

Tôi vội nói.

- Thôi thôi, chuyện ngày hôm nay chúng tôi phải cảm ơn A Cửu huynh đệ đã hỗ trợ, mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì cũng đã biết lai lịch của bộ xương cốt này, cũng gặp được Dương lão tiên sinh…

Tôi nói đến đây, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong lòng tức khắc cả kinh, thất thanh nói.

- Ai nha, tôi vừa rồi đã quên hỏi lão nhân gia một sự kiện……

Dương Thần vội hỏi

- Cậu đã quên chuyện gì?

Tôi dậm chân nói.

- Vốn dĩ tôi muốn hỏi lão nhân gia một chút, là rốt cuộc vì sao mà ông ấy qua đời, nếu là cái tên Y Thắng kia âm thầm giở trò quỷ, tôi quyết tâm phải báo thù thay ông ấy, không nghĩ tới vừa rồi nhất thời kích động, vậy mà quên mất!

Mặc Tiểu Bạch lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào cái gương kia nói.

- Đúng, vừa rồi đã quên hỏi, còn có thể hỏi lại một lần hay không? Đây chính là vì báo thù cho lão nhân gia đó.

Sắc mặt A Cửu bất biến, lạnh lùng nói.

- Tôi mặc kệ các cậu báo cái gì thù, tóm lại cơ hội chỉ có một lần, hiện tại đã không còn.

Dương Thần cũng phản ứng lại, tiến lên cả giận nói.

- Tôi nói cậu cái tên này sao lại ích kỷ như thế, đi âm sai vốn dĩ nên là trợ giúp người, hiện tại cậu cái này cũng không được cái kia cũng không được, mệt ông nội của tôi còn quen biết với sư phó của cậu, nếu cậu không làm chủ được, hiện tại kêu sư phó của cậu đi lên hỏi một chút, chúng tôi không dong dài với cậu nữa.

A Cửu cười lạnh nói.

- Như thế mà cậu cũng nói được nữa hả, cậu cho rằng sư phó của tôi là cái gì, tùy cậu kêu đến kêu đi? m hồn tại địa phủ đều là hy vọng được an giấc ngàn thu, nếu người dương gian chúng tôi chuyện gì cũng không làm được, nơi chốn đều phải đi âm phủ đi hỏi, như thế tồn tại làm gì nữa? Hừ, tôi xem không bằng cậu trực tiếp chết đi, chính mình đi âm phủ hỏi đi!

Mấy câu nói đó của cậu ta đúng là rất có tác dụng, Dương Thần cùng Mặc Tiểu Bạch đồng thời nghẹn lời, tôi nhìn A Cửu không khỏi gật gật đầu, cậu ta nói rất đúng, nếu như mình chuyện gì cũng không giải quyết được, đều trông cậy vào đi hỏi những người đã qua đời, kia thật sự là phế vật.

- Thôi được rồi, ý của cậu chúng tôi đã hiểu, vẫn là câu nói kia, hôm nay đa tạ A Cửu huynh đệ đã hỗ trợ, chúng tôi cũng không phải người lòng tham không đáy, như vậy đã vô cùng cảm kích, chúng tôi đây liền cáo từ.

Tôi nói rồi cười với A Cửu, từ trên người lấy ra 500 đồng, đặt ở trên bàn.

- A Cửu huynh đệ, cậu đừng chê ít, một chút tâm ý.

A Cửu cúi đầu nhìn xem tiền, nhíu nhíu mày, nói.

- Tiền này tôi chỉ lấy một phần, còn lại cậu mang đi đi, sư phó của tôi có quy củ, đi âm phủ là vì tích âm đức, trợ giúp người, không thể đòi nhiều tiền tài, nếu không năm rộng tháng dài, người liền sẽ trở nên tham lam, một trăm đồng, vậy là đủ rồi.

Nói xong cậu ta rút ra tờ một trăm đồng từ trong xấp tiền rồi nở một nụ cười ngây thơ, nói.

- Sư phó thích uống rượu, như vậy lần sau tôi có thể mua chút rượu đưa cho ông ấy uống rồi.

Tôi nhoẻn miệng cười, hỏi A Cửu năm nay bao lớn, cậu ta do dự một chút nhưng vẫn nói cho tôi, cậu ta năm nay mười lăm tuổi.

Mười lăm tuổi, tôi nhìn cậu ta, không biết như thế nào, nhớ tới chuyện xảy ra lúc tôi bằng tuổi cậu ta, không khỏi trong lòng tràn đầy thân thiết, dưới ánh nến, trên mặt A Cửu treo một tia non nớt, nhưng mà vẫn luôn xụ mặt, tôi lại lần nữa cười cười, mặc kệ cậu ta biểu hiện thành thục bình tĩnh như thế nào, cậu ta trước sau đều vẫn là một đứa trẻ, tuy rằng, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu ta ba bốn tuổi mà thôi.

Mặc Tiểu Bạch từ phía sau vươn tay tới, cợt nhả mà nói.

- Em trai ngoan, có dây tơ hồng hay không?

Cậu ta còn chưa quên việc này, A Cửu nhìn cậu ta một cái, không nói tiếng nào, xoay người đi vào trong phòng bên cạnh, sau khi đi ra thì trong tay đã nhiều thêm một đoạn dây tơ hồng.

Mặc Tiểu Bạch vui vẻ cầm lấy, vì thế tôi cáo biệt lần nữa với A Cửu, ba người chúng tôi đi ra khỏi phòng, A Cửu theo ở phía sau, Dương Thần chỉ chỉ cửa, tôi hiểu ý của cậu ta, quay đầu lại nhìn A Cửu, A Cửu lại khôi phục bộ dáng không biểu tình như cũ, nói.

- Lúc đi ra ngoài không cần chui lỗ chó, bởi vì vừa rồi đi âm phủ, kiêng kị mở cửa lớn, sư phó của tôi có nói qua, những người mà trên người không sạch sẽ dễ dàng mang thứ không sạch sẽ vào trong phòng..

Cậu ta lời này nói không hề cố kỵ, tôi ngẩng đầu nhìn nhìn Dương Thần cùng Mặc Tiểu Bạch, nghĩ thầm cậu ta nói còn rất đúng, trên người mấy người chúng tôi phỏng chừng đều không sạch sẽ gì mấy.

A Cửu tiến lên mở cửa, Thiệu Bồi Nhất còn ở ngoài cửa đứng canh, nghe thấy thanh âm vội quay đầu lại hỏi tôi.

- Thế nào rồi?

Tôi gật gật đầu, không nói chuyện, đi ra ngoài cửa, A Cửu ở bên trong lẳng lặng đứng, bỗng nhiên nói với tôi.

- Chờ lần sau cậu lại đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ thành công.

Thiếu niên cô độc nhưng cứng cỏi này nói xong, liền đóng cửa lại, chỉ nghe bên trong truyền đến hai tiếng chó sủa, rồi không còn tiếng gì nữa, một trận gió lạnh xẹt qua, chung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Tôi lấy lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi Thiệu Bồi Nhất, vừa rồi có phát sinh tình huống gì hay không, cậu ta lắc lắc đầu, tỏ vẻ tất cả vẫn bình thường, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, phất tay ý bảo cùng bọn họ cùng nhau, rời đi khỏi cái phòng nhỏ quỷ dị này.

Đi đến cửa thôn, tôi quay đầu lại nhìn xung quanh, trong phòng nhỏ kia vẫn còn ánh nến lập lòe mong manh, tôi thầm nghĩ, đối với A Cửu thì đây là một đêm rất đặc thù.

Lần này trải qua vui mừng nửa nọ nửa kia, Dương lão tiên sinh mang cho tôi không chỉ có là giải thích nghi hoặc, còn có nghi vấn lớn hơn nữa, nhưng khi trở lại trong nhà người thân của Dương Thần trong đầu tôi lại suy tư một vấn đề khác.

Dương lão tiên sinh vừa thấy liền nhận ra Xương Chung Quỳ, Tư Đồ tiên sinh lại không biết nó là gì hay sao?

Nghĩ lại những chuyện sau khi gặp Tư Đồ tiên sinh, tôi bỗng nhiên cảm thấy vị âm dương sư thần kỳ mà ông nội tôi nói có thể trợ giúp cho tôi, hình như cũng chưa giúp được gì cho tôi mấy, mỗi lần hỏi chuyện gì, đều là mơ mơ màng màng, chẳng lẽ, đây là di chứng lúc ông ta được xưng là thiên cơ tiên sinh để lại hay sao, sự tình gì cũng sợ tiết lộ thiên cơ?

Không, không đúng, nếu mà nói như thế thì ông nội cũng không cần nói tôi tới tìm ông ta làm gì, còn có, trong sự kiện của Miêu Nô, cùng với một loạt tình huống được biểu hiện ra, tôi có thể cảm nhận được năng lực còn có sự thần bí của ông ấy.

Thoạt nhìn, đúng là ông nội tôi đưa cho tôi một cái nan đề.

Đêm tối tịch liêu, tinh quang ảm đạm, tôi trong bóng đêm trằn trọc khó ngủ, một tay gối đầu, một tay nhàm chán thưởng thức Huyết Ngọc Ban Chỉ, nhìn huyết thứ phía trên hơi hơi lập loè hồng mang, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, đây là cấm vật của nhà họ Hàn nha, nếu thật sự có linh tính, có nên nhắc nhở tôi một chút không, bước tiếp theo, tôi nên làm như thế nào?

Bên cạnh truyền đến tiếng ngáy ngủ của Mặc Tiểu Bạch, ước chừng cũng chỉ có người vô tâm không tim không phổi như cậu ta mới có thể ngủ được trong lúc này, Dương Thần cùng Thiệu Bồi Nhất tuy rằng không có ra tiếng, nhưng tôi biết, bọn họ hơn phân nửa cũng ngủ không được.

Mặc Tiểu Bạch trong miệng hàm hồ nói câu nói mớ, trở mình, Xương Chung Quỳ đã thu nhỏ lại lộ ra khỏi cổ áo của cậu ta, trong bóng đêm, lập loè ra một tầng quang mang kỳ dị.

……

Ngày hôm sau, mấy người chúng tôi ra khỏi thôn, không ngờ lúc đi ra cửa thôn lại thấy A Cửu lẳng lặng chờ ở nơi đó, tôi buồn bực đi lên trước, A Cửu liền nói với tôi, ngày hôm qua sau khi chúng tôi đi rồi, cậu ta tự mình đi xuống một chuyến, hỏi về nguyên nhân cái chết của Dương lão tiên sinh, còn có những câu lúc trước ông ấy chưa nói xong là có ý gì.

Tôi vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới cậu ta còn còn có tâm như thế, ngày hôm qua dứt khoát cự tuyệt chúng tôi như vậy, lại ở lúc chúng tôi đi rồi tự mình lặng lẽ đi giúp chúng tôi.

A Cửu lại nói, cậu ta cũng không phải cố ý đi giúp chúng tôi, mà là đi thăm sư phó, vừa vặn Dương lão tiên sinh cũng ở đó, vì thế cậu ta liền thuận tiện hỏi một chút mà thôi.

Cái thiếu niên quật cường này, tuy rằng mạnh miệng, nhưng thật ra trong lòng rất là thiện lương, tôi cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hơi hơi mỉm cười.

Nhưng mà kế tiếp, A Cửu lại nói rằng, cậu ta tuy rằng giúp tôi hỏi, nhưng Dương lão tiên sinh lại không chịu nói ra tình hình thực tế, ông ấy muốn A Cửu chuyển lời cho tôi, sống chết một người là đã sớm được chú định, chuyện này tuy rằng là bởi vì tên Yếm Thắng Sư Y Thắng dựng lên, nhưng lại không liên quan gì tới Y Thắng, nói tôi không cần vì chuyện của ông ấy mà lo lắng.

Dương lão tiên sinh còn nói, việc cấp bách bây giờ của chúng tôi là phải bảo vệ Xương Chung Quỳ cùng Luân Hồi Kính cho thật tốt, bởi vì hiện tại hai thứ đồ này đã hiện thế, người mơ ước nó nhất định không ít, hơn nữa, chỉ sợ rằng có người cố ý để chúng tôi lấy được Xương Chung Quỳ, nếu không nhất định sẽ không thuận lợi như vậy, nói chúng tôi ngàn vạn cẩn thận.

Tôi nghe trong lòng phát lạnh, lại hỏi A Cửu.

- Dương lão tiên sinh có nói Luân Hồi Kính là thứ gì hay không?

A Cửu gật đầu nói.

- Dương Thần Tiên nói, cái gương đó là thứ đồ lần trước cậu mang đến đây.

Tôi đã từng mang tới đây? Tôi hơi hơi sửng sốt, Dương Thần ở bên đoạt lời.

- Tôi đã biết, thứ ông nội nói nhất định là mặt kính bạc lần trước chúng ta tìm được ở trong trường học, Tiểu Thiên, cậu phải bảo vệ thật tốt, đừng để cho người khác đoạt mất.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Thiệu Bồi Nhất, mặt kính bạc kia chính là thứ mà cậu ta cố gắng tìm kiếm, nhưng mà hiện tại mặt kính bạc đó không còn trong tay chúng tôi nữa!

Thiệu Bồi Nhất ngơ ngác nhìn chúng tôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc……

 

0.08351 sec| 2446.211 kb