Cái người vọt vào mắng to Dương lão tiên sinh, lại đúng là Mặc Tiểu Bạch.
A Cửu ở bên cạnh an tĩnh nửa ngày, lúc này bỗng nhiên đứng dậy, nói.
- Ai cho anh đi vào, đi ra ngoài!
Mặc Tiểu Bạch căn bản không để ý tới cậu ta, tiếp tục mắng.
- Cái ông già này ông nói láo!
Dương Thần ngạc nhiên, xoay người chỉ vào Mặc Tiểu Bạch quát.
- Cái tên hỗn đản nhà cậu mắng ai!
Mặc Tiểu Bạch tức giận mà chỉ vào gương, nói.
- Ông nội cậu nói hươu nói vượn!
Dương Thần cả giận nói.
- Ông nội cậu mới nói hươu nói vượn!
Mặc Tiểu Bạch ngưỡng cổ cãi.
- Ông nội của tôi chưa bao giờ nói hươu nói vượn, ông nội của tôi nói, xương Chung Quỳ là bảo bối gia truyền của nhà chúng tôi, ông nội cậu lại nói Xương Chung Quỳ là thứ đồ hại người, như thế vì sao ở nhà tôi truyền xuống mấy trăm năm, trước nay cũng chưa hại người nào!
Khi cậu ta thốt ra lời này, mấy người chúng tôi đồng thời sợ ngây người, không thể không nói, buổi tối ngày hôm nay những chuyện xảy ra cái sau còn mãnh liệt hơn cái trước, như thế nào mà Xương Chung Quỳ lại là bảo bối tổ truyền nhà Mặc Tiểu Bạch?
Tôi đột nhiên vỗ trán, nghĩ ra rồi, Mặc Tiểu Bạch là truyền nhân gia tộc thiên sư, Chung Quỳ còn không phải là thiên sư sao, nói như vậy thì ra Mặc Tiểu Bạch chính là truyền nhân gia tộc Chung Quỳ? Nhưng mà cũng không đúng, Chung Quỳ họ Chung, cậu ta chính là họ Mặc mà.
Dương lão tiên sinh ở trong gương thất kinh hỏi.
- Người kia là ai, ta không có nghe lầm chứ, Xương Chung Quỳ là của nhà cậu, Chung Vạn Sơn là gì của cậu?
- Đó chính là ông nội của con, thế nào?
Trong giọng nói Mặc Tiểu Bạch mang theo vẻ tự hào.
Tôi lại lần nữa hết chỗ nói rồi, ông nội Mặc Tiểu Bạch tên là Chung Vạn Sơn, đây là ông nội ruột thịt sao? Nói cái tên Mặc Tiểu Bạch này không đáng tin cậy, hoá ra ngay cả gia tộc cũng không đáng tin cậy nữa…
Dương Thần buồn bực nói.
- Bậy bạ, làm sao ông nội cậu không chung họ với cậu?
Cậu ta cũng là nhất thời bị Mặc Tiểu Bạch làm cho hồ đồ, vậy mà nói ngược lại, có điều Mặc Tiểu Bạch hoàn toàn không thèm để ý, ưỡn ngực nói.
- Tôi theo họ mẹ tôi, thế nào, không được hay sao?
ấy, thì ra còn có thể nói như vậy nữa hả, tôi mơ hồ nhớ tới cái gì, thử nói.
- Mẹ cậu, chẳng lẽ là hậu đại của nhà họ Mặc ở thời Chiến Quốc?
Mặc Tiểu Bạch nói.
- Cái gì quốc tôi cũng không biết, tôi chỉ biết mẹ tôi đã từng nói qua, nhà họ Mặc là gia tộc lớn, nhưng mà nhân số thưa thớt, cho nên hậu đại chúng tôi cần thiết phải mang họ Mặc, mặc kệ nam nữ, để tránh tuyệt hậu.
Xem ra mẹ cậu ta thật đúng là người nhà họ Mặc, chẳng qua nhà họ Mặc truyền lưu đời sau rất ít ỏi, cũng không biết có phải là hậu đại của Mặc Tử thời Chiến quốc hay không.
Tôi nhìn nhìn những người trong phòng này, không khỏi cảm khái, nhìn một cái, đây đều là hậu đại của danh nhân nha…
Mặc Tiểu Bạch nhìn gương, mặt mày mới lộ ra điểm ngạc nhiên, nói.
- Như thế nào, ông biết ông nội con sao?
Dương lão tiên sinh lắc đầu.
- Ông không quen biết ông nội con, chỉ là nghe nói qua mà thôi, người nhà con rất ít khi hành tẩu trong giang hồ, nhưng truyền thuyết về Xương Chung Quỳ này lại có rất nhiều người đều biết, ông cũng vẫn luôn muốn hỏi một chút, truyền thuyết này đến tột cùng là thật hay là giả?
Mặc Tiểu Bạch nói.
- Là thật hay là giả con cũng không biết, nhưng mà, ông nội của con khẳng định không thể gạt con được, nhà của chúng con đều là người tốt, không có khả năng giống như ông nói, cái gì thu thập âm hồn, làm xằng làm bậy, khẳng định là ông đang nói hươu nói vượn, hoặc là, chính là ông đang lừa người.
Cậu ta nói như chém đinh chặt sắt, một mực chắc chắn rằng nhà bọn họ đều là người tốt, cái này cũng làm chúng tôi không biết nên nói gì, Mặc Tiểu Bạch ngây thơ hồn nhiên, sẽ không nói dối, lại có được kỹ năng ăn quỷ đặc thù, cậu ta nói cậu ta là hậu nhân Chung Quỳ, tôi đã sớm tin tám chín phần, nhưng mà Dương lão tiên sinh nói, Xương Chung Quỳ lại là cái thứ đồ vật hại người, những thứ này đang nhảy loạn ở trong đầu tôi khó mà phân biệt được.
Rốt cuộc ai nói mới là chính xác đây?
Tôi đau đầu một trận, nghĩ nghĩ, phất tay ngăn lại bọn họ tiếp tục tranh chấp, nói.
- Chậm đã chậm đã, các người ai cũng đừng nóng vội, Tiểu Bạch, tôi hỏi cậu trước, cậu nói Xương Chung Quỳ là bảo bối gia truyền nhà các cậu, vì cái gì không để ở trong nhà các cậu mà thờ phụng, lại chạy đến trong nhà một thương nhân ở thành phố Bình Sơn này vậy?
Mặc Tiểu Bạch nghẹn lời.
- Cái này, này tôi cũng không biết, thật ra mà nói, tôi lớn như vậy rồi mà chỉ mới gặp qua thứ này một lần, vẫn là mấy năm trước lúc tế tổ, thấy ở trong từ đường, sau lại, sau lại cũng không thấy qua lần nào nữa.
Tôi lại hỏi.
- Vậy cậu có thể xác định, đây là đầu lâu thiên sư Chung Quỳ vật tổ truyền của nhà các cậu sao?
Mặc Tiểu Bạch gãi gãi đầu nói.
- Không sai biệt lắm, Dương lão gia tử không phải đã nói sao, đây là Xương Chung Quỳ nhà tôi a……
Tôi ngất, hóa ra cái tên này cái gì cũng không biết, nghe người ta nói một câu, cũng không nghĩ kỹ thật giả, liền vọt vào, cũng là đủ mơ hồ.
Tôi nghĩ nghĩ lại nói.
- Mà thôi, vậy tạm thời nhận định đây là thật sự. Như vậy vấn đề tới rồi, cái Xương Chung Quỳ là chạy ra khỏi nhà cậu như thế nào, chuyện này, tốt nhất cậu có thể xác định một chút, hoặc là, cậu có thể gọi điện thoại, hỏi người nhà cậu một chút, tôi nghĩ chắc là bọn họ cũng biết rõ chút gì đi?
- Đúng đúng, đây là cái biện pháp tốt, tôi cũng đang buồn bực đây, thứ này theo lý thuyết hẳn là để ở trong từ đường nhà tôi, để chú hai tôi mỗi ngày bảo vệ, làm sao lại bị lấy đi được.
- Không sai, chuyện này, chỉ cần cậu hỏi rõ ràng, như vậy thì chân tướng cũng sẽ rõ ràng, cậu hiện tại cũng đừng kết luận là Dương lão tiên sinh nói bậy, bởi vì khi chúng tôi phát hiện Xương Chung Quỳ, nó đang được đặt ở trần nhà người ta, âm thầm hút phệ rất nhiều âm hồn, nếu không phải lão thái thái nhà kia cung Phật thi thực, một phòng toàn quỷ như thế chỉ sợ đã bị hút đi không còn con nào. Cho nên, nói nó hại người, cũng là có dẫn chứng.
Tôi một phen nói cho hết lời, Mặc Tiểu Bạch cũng không hé răng, tuy rằng cái tên này còn có chút mơ hồ, nhưng mà vẫn luôn nghe lời tôi nói, nghe tôi nói như thế, cậu ta ấp úng một hồi, mới nói.
- Vậy được rồi, tôi nghe lời anh họ, tôi sẽ cân nhắc, cũng chưa chắc là sẽ không có ai trộm bảo bối nhà tôi đi, hừ, chờ ngày mai tôi hỏi xong, tới lúc bắt được cái kẻ trộm kia thì tôi sẽ dạy cho hắn một bài học!
Tôi không khỏi mỉm cười, ước chừng ở trong lòng Mặc Tiểu Bạch, hung hăng đánh cho một trận chắc là loại trừng phạt lớn nhất rồi.
Lúc này, chiếc gương kia bỗng nhiên run nhè nhẹ, mặt trên bốc lên một làn khói nhẹ, Dương lão tiên sinh hấp tấp nói.
- Thời gian của ông không còn nhiều lắm, các con nghe cho kỹ đây, mặc kệ thế nào, nếu mà thứ này đúng là Xương Chung Quỳ, vậy nhất định sẽ nguy hiểm, mặc kệ kết quả điều tra như thế nào, nhất định phải bảo quản thật tốt, nhớ lấy nhớ lấy.
Tôi nhíu mày nói.
- Không dối gạt gì ông, con có một cái bảo vật là túi Càn Khôn, có thể đựng rất nhiều đồ vật, nhưng mà cái Xương Chung Quỳ này quá mức quỷ dị, con sợ sẽ có sai lầm, cho nên vẫn luôn không bỏ vào đó, nhưng theo ông thì có nên bỏ Xương Chung Quỳ vào túi Càn Khôn hay không?
Dương lão tiên sinh nói.
- Loại tà vật như thế này con không đặt nó vào túi Càn Khôn là thực chính xác, nếu không, những vật phẩm trong đó đều sẽ bị lây dính tà khí, đến lúc đó không những túi Càn Khôn sẽ chịu ảnh hưởng không tốt, hơn nữa chỉ sợ sẽ có điều bất lợi đối với bản thân con.
Tôi gật gật đầu, ít nhiều lúc ấy tôi cũng đã suy nghĩ thật kỹ, không có đem Xương Chung Quỳ đặt ở trong túi Càn Khôn, nhưng thứ này cũng không thể nào cứ treo trên người mãi được, nghe ý Dương lão tiên sinh, thứ này cho dù là tốt hay là xấu gì thì cứ mang mãi ở trên người cũng không thích hợp.
Tôi đang nghĩ không ra biện pháp, tính toán hỏi lại Dương lão tiên sinh, Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên đắc ý mà mở miệng nói.
- Cái này dễ làm nha, Xương Chung Quỳ này là của nhà chúng tôi, cứ đưa cho tôi bảo quản là được rồi, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
- Đưa cho cậu, rồi cậu để ở đâu?
Tôi buồn bực hỏi, Mặc Tiểu Bạch ra cửa, trong ba lô luôn luôn là một đống đồ ăn vặt, hơn nữa cậu ta không nhà không việc làm, về sau mặc kệ là đi đâu, mỗi ngày ra cửa đều phải cầm thêm cái bộ xương người chết, cậu ta cũng không muốn bị điên chứ?
Ai ngờ Mặc Tiểu Bạch duỗi tay cầm lấy bộ Xương Chung Quỳ, cười hắc hắc, trong miệng bỗng nhiên lẩm nhẩm vài câu chú ngữ, tận mắt chúng tôi thấy Xương Chung Quỳ từ từ thu nhỏ lại trong tay cậu ta, chớp mắt vậy mà thu nhỏ lại chỉ còn như cái túi tiền, Mặc Tiểu Bạch đem Xương Chung Quỳ nắm ở trong tay, cười nói.
- Thế nào, lúc này tin tưởng Xương Chung Quỳ là nhà của chúng tôi rồi chứ, đây là mật chú của gia tộc chúng tôi, trước nay tôi chưa từng thử qua không nghĩ tới thật đúng là dùng được, này nhóc con có tơ hồng hay gì đó hay không, tôi đem Xương Chung Quỳ này đeo lên cổ, thì không thể nào thất lạc được.
Mấy lời này là cậu ta nói với A Cửu, A Cửu hừ một tiếng, giống như rất bất mãn với việc Mặc Tiểu Bạch gọi cậu ta là nhóc con, đôi mắt đảo một vòng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Mặc Tiểu Bạch trừng mắt, đang muốn nói cái gì, cái gương kia càng run rẩy dữ dội hơn, hình ảnh Dương lão tiên sinh lập tức mơ hồ, tiếng nói đứt quãng của ông ta từ trong gương truyền ra.
- Các con…… Nhất định phải…… Chú ý, Xương Chung Quỳ hiện thế, cho dù như thế nào…… Không thể lơ là cảnh giác, gia tộc thiên sư …… Bí mật…… Luân Hồi Kính…… Cũng phải…… Bảo vệ tốt……
Giọng nói Dương lão tiên sinh càng ngày càng xa xôi, đứt quãng, theo chiếc gương run rẩy càng ngày càng lợi hại, sương khói bao phủ ở trên đó bỗng nhiên co rút lại dũng mãnh chui vào trong gương, hình ảnh Dương lão tiên sinh liền đột nhiên biến mất, giọng nói cũng đột nhiên im bặt, chỉ có hai ngọn nến kia nhấp nháy hai cái, tóe ra hai đốm lửa như hoa, toàn bộ trong phòng liền sáng ngời lên.
Mấy người chúng tôi đứng ở nơi đó, hai mặt nhìn nhau, câu nói cuối cùng của Dương lão tiên sinh vẫn chưa được rõ ràng, cứ như thế mà đột nhiên rời đi, gia tộc thiên sư có cái gì bí mật? Luân Hồi Kính lại là cái gì? Làm ơn đi, lão nhân gia ngài không thể nói xong rồi mới đi được hay sao.
Tôi không khỏi buồn bực một trận, vội nói với A Cửu.
- A Cửu huynh đệ, có thể làm phiền cậu lại kêu Dương lão tiên sinh đi lên một lần, chúng còn chưa có nói chuyện xong, hơn nữa…
A Cửu yên lặng lắc lắc đầu, nói.
- Không được, anh cho rằng từ âm phủ đến nơi đây dễ như đi qua cửa thôi sao, muốn tới thì tới sao? Muốn triệu hoán thêm lần nữa, ước chừng lại chờ nửa tháng đi. Hừ, lúc này đây là bởi vì có sư phó của tôi hỗ trợ, Dương Thần Tiên cũng không phải người bình thường, bằng không, căn bản không có khả năng kiên trì lâu như vậy, hiệu quả còn rõ ràng như vậy, phải biết rằng, thông qua phương thức này kết nối với âm phủ, phần lớn chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, hơn nữa hình ảnh cùng thanh âm cũng đều là mơ mơ hồ hồ.
Cậu ta đã nói như thế tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng cách nói này của cậu ta tương đối mới lạ, Mặc Tiểu Bạch cười hắc hắc nói.
- Nói như vậy, tín hiệu của nhà các cậu tương đối tốt đúng không? Thần Châu hành hả?
Lần này lại không ai bật cười, A Cửu nhướng mắt không phản ứng gì, Dương Thần đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn gương, nhất thời lại còn không có phục hồi tinh thần lại, tôi vỗ vỗ cậu ta, hỏi.
- Này Dương Thần, cái gì Luân Hồi Kính…… Lại là cái thứ gì nữa vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo