Rốt cuộc tôi cũng gặp được Dương lão tiên sinh lần nữa, nhưng lần này lại nhìn nhau qua một mặt gương nho nhỏ, giọng nói và dáng điệu nụ cười của ông ấy vẫn như cũ, nhưng lại thiên nhân vĩnh cách, âm dương cách biệt.

Lúc này trên người Dương lão tiên sinh giống như đang mặc một cái áo choàng màu đen, trên gương có một tầng sương mù nhàn nhạt như có như không, nhìn không rõ lắm, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy rõ mặt ông ấy, còn có, trên đầu của ông ấy đội một cái mũ cao quái lạ, trên mặt cười như không cười, mặt mày hiền lành nhìn chúng tôi.

Dương Thần đã kích động đến mức nói không nên lời, cứ nhìn chằm chằm Dương lão tiên sinh trong gương, biểu tình trên mặt không biết là đang khóc hay là đang cười, A Cửu ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhắc nhở một câu.

- Nắm chặt thời gian.

Tôi vội phục hồi tinh thần lại, tiến lên cung kính hành lễ, nói.

- Ông nội, chúng con tới thăm ngài.

Một tiếng ông nội này của tôi là phát ra từ tận đáy lòng, không biết vì sao, nhìn thấy Dương lão tiên sinh, tôi liền không tự kìm hãm được nhớ tới ông nội tôi, nước mắt cũng đảo quanh ở hốc mắt, một tiếng ông nội này thốt ra càng thiếu chút nữa nghẹn ngào.

Dương lão tiên sinh ở bên trong một thế giới khác, lại cười ha ha với chúng tôi, ngay cả một chút bi thương sầu khổ đều không có, ông ấy cười nói.

- Bọn nhỏ, các con tới thăm ông, ông thật cao hứng, có chuyện gì quan trọng thì mau nói đi, thừa dịp bây giờ ông đang còn tính là được tự do.

Dương Thần cả kinh nói.

- Ông nội, ông nói lời này là có ý gì, cái gì kêu hiện tại còn tính tự do?

Dương lão tiên sinh nói.

- Đứa nhỏ này vẫn rất thiếu kiên nhẫn, nói thật với các con, sau khi ông tới địa phủ, bởi vì lúc sống có tích công đức, lại có mặt mũi Lỗ Ban tiên sư, Diêm La Điện trước không có trị tội ông, rồi đưa cho ông một số việc vặt, về sau ông phải lưu tại địa phủ, ước chừng một chốc một lát sẽ không đi đầu thai. Nhưng sau khi chính thức làm việc ông sợ sẽ không còn được tự do nữa.

Tôi không khỏi vui mừng, rất là cao hứng thay cho Dương lão tiên sinh, phải biết rằng có thể lưu tại địa phủ làm việc, như thế sẽ có công đức nhất định, lại còn không phải chịu khổ tại địa phủ, lại có thể tiếp tục tích lũy công đức cho bản thân, nếu có một ngày đầu thai chuyển thế, kia tất nhiên là một nhân vật rất ghê gớm.

Chủ yếu nhất là như thế, tuy rằng Dương lão tiên sinh nói làm việc không tự do, nhưng tôi tin tưởng về sau sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn nữa, đặc biệt còn có Quách Bát thúc trợ giúp, tôi cảm thấy, Dương lão tiên sinh đã làm việc, như vậy Quách Bát thúc vốn dĩ chính là đi âm sai, hiện tại nhất định cũng là âm sai chính thức.

Quả nhiên như tôi sở liệu, Dương lão tiên sinh tiếp tục nói, vốn dĩ ông ta cùng sư phó A Cửu có giao tình, lần này cũng ít nhiều nhờ sư phó A Cửu hỗ trợ, về sau hai người liền ở bên nhau làm việc, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, để chúng tôi không cần bi thương vì ông ấy, cũng không cần nhớ mong.

Dương Thần lại hỏi tại địa phủ ông ấy làm chức vụ gì, Dương lão tiên sinh lại trầm sắc mặt xuống, nói cậu ta không cần hỏi nhiều, đây đều là cơ mật địa phủ, không thể nói bậy.

Chờ hai ông cháu bọn họ nói xong, tôi vội nắm chặt thời gian nói với Dương lão tiên sinh, kể toàn bộ sự việc tôi gặp phải những ngày gần đây một cách rõ ràng cho ông ấy nghe, tuy rằng bên cạnh còn có A Cửu, nhưng tôi cũng không kiêng dè cái gì, dù sao cơ hội gặp được Dương lão tiên sinh rất khó đến.

Tôi tận lực đem những chuyện đó nói nhẹ nhàng bâng quơ một ít, nhưng Dương Thần cùng A Cửu vẫn nghe tới trợn mắt há hốc mồm, Dương Thần liền không cần phải nói, ngay cả A Cửu loại người tính tình lạnh nhạt mà ánh mắt đều toát ra vẻ ngạc nhiên, giống như hết sức tò mò cùng ngóng trông với những gì tôi miêu tả, thậm chí ánh mắt cũng có chút ngỡ ngàng.

Tôi cũng không để ý đến bọn họ, dùng phương thức giản lược nhất, tận khả năng đem tất cả mọi chuyện đều nói rõ ràng, Dương lão tiên sinh nghe xong, ở trong gương cau mày, tôi vội lấy cái bộ xương khô kia ra, bày ở trước gương, hỏi Dương lão tiên sinh.

- Đây là cái bộ xương khô kia, lão nhân gia ngài nhìn xem, có thể thấy rõ ràng không?

Ánh mắt Dương lão tiên sinh chậm rãi dời xuống, chậm rãi gật đầu, ý bảo có thể thấy rõ, bất quá ông ta chỉ đánh giá bộ xương khô này không đến năm giây, sắc mặt lại đột nhiên đại biến, hoảng sợ nói.

- Này, đây là…

Cả người tôi run lên, vội la lên.

- Đây là cái gì, ông đã nhìn ra?

Sắc mặt Dương lão tiên sinh không ngừng biến ảo, dù cho là từ trong gương hiện ra, vẫn thấy được rõ ràng, ông ta vươn tay, trấn định một chút mới nói.

- Có phải ở giữa đầu lâu kia có một chỗ va chạm bị lõm xuống hay không?

Tôi vội cúi đầu xem xét, trước kia không có chú ý, ông ta nói như thế tôi mới phát hiện, quả nhiên đúng là như vậy, ở giữa đầu lâu này, đúng như những gì ông ấy nói là có một chỗ lõm sâu vào, giống như là bị mạnh mẽ chọc ra, chỉ là bộ xương khô này màu sắc tím đen, không nhìn kỹ thì có chút khó mà phân biệt được.

- Đúng, đúng là có một chỗ bị lõm xuống, nhìn có chút giống là bị đụng.

Tôi gật đầu nói.

- Kia hơn phân nửa là đúng rồi…

Dương lão tiên sinh bỗng nhiên làm cái động tác hít sâu, tôi nhìn mà có chút buồn bực, chẳng lẽ dưới âm phủ này còn có không khí hay sao?

Ông ấy nhắm hai mắt lại, dường như đang tìm kiếm gì đó trong trí nhớ, chúng tôi nôn nóng chờ đợi nhìn chằm chằm vào gương, qua một lúc lâu, Dương lão tiên sinh mới mở to mắt, ánh mắt rất là nghiêm túc nhìn chúng tôi, bỗng nhiên nói.

- Về cái bộ xương này, các con có hai lựa chọn.

Tôi mở to hai mắt nhìn, như thế nào còn có lựa chọn?

Dương lão tiên sinh tiếp tục nói.

- Một là lập tức đem thứ này vứt bỏ, tốt nhất ném đến một nơi nào đó vĩnh viễn không có ai phát hiện được, hai là đem thứ này giấu ở trên người, vô luận phát sinh tình huống như thế nào, cũng không thể để người khác đoạt đi.

Trong lòng tôi cả kinh, trên người không tự chủ mà lạnh rùng mình, tiếng Dương lão tiên sinh dồn dập mà lại kiên định, mang theo chân thật đáng tin quyết tuyệt, nhưng mà, ông ấy để tôi làm như vậy là vì cái gì?

Tôi cố chấp hỏi Dương lão tiên sinh, thứ này đến tột cùng là cái lai lịch gì, Dương lão tiên sinh mặt mũi nghiêm túc, giống như không muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt kiên trì của tôi, cuối cùng vẫn nói cho tôi một số thứ.

- Thứ này, hẳn là chính là Xương Chung Quỳ trong truyền thuyết.

- Xương Chung Quỳ?

Tôi cùng Dương Thần đồng thời kinh hô ra tiếng, đây là thứ đồ chơi gì?

- Không sai, Xương Chung Quỳ, cũng chính là xương cốt thiên sư Chung Quỳ.

Dương lão tiên sinh chậm rãi nói.

Ông ấy vừa dứt lời thì mấy người chúng tôi đồng thời trợn tròn mắt, bởi vì nhắc tới Chung Quỳ chính là đại danh đỉnh đỉnh, tôi nghĩ không phải chỉ có mình tôi biết mà có rất nhiều người đều biết, trong truyền thuyết, đây chính là phán quan âm dương hành tẩu ở hai giới âm dương, hàng yêu trừ ma, loại bỏ tà quỷ, trong Đạo giáo cũng xưng Chung Quỳ là thiên sư, là một vị am hiểu bắt quỷ ăn quỷ là một nhân vật cấp đại thần nha.

Nói đến Chung Quỳ, ở trong truyền thuyết dân gian, ông ấy vốn là một vị quan tài hoa hơn người trong triều đình, đầy bụng kinh luân thư sinh, tướng mạo ông ta kỳ dị, văn võ song toàn, sinh ra có râu quai nón rậm rạp, mắt sắc như báo, mặt mũi lạnh lùng, tính cách lại cương trực công chính, đối xử với người khác rất chân thành.

Chung Quỳ vào kinh đi thi, đỗ Trạng Nguyên, nhưng bởi vì dung mạo xấu xí, bị hoàng đế ghét bỏ, cho nên không trọng dụng ông ta, lại còn cách chức Trạng Nguyên. Chung Quỳ khổ biện không có kết quả, cảm giác sâu sắc thế sự bất công, không thể báo quốc, vì thế sau khi giận dữ chửi rủa hoàng đế thì ông tự đâm đầu vào cột mà chết.

Sau khi Chung Quỳ chết, linh hồn không tiêu tan, hàng đêm đi vào giấc mộng, mắng to hôn quân vô đạo, quấy phá hoàng đế đêm không ngủ được, vì thế xin giúp đỡ từ thiên sư Đạo gia, lấy chức quan Trạng Nguyên hậu táng Chung Quỳ, lại phong ông ấy làm Khu Ma Thần.

Sau đó tới năm của Đường Huyền Tông, lúc ấy Huyền Tông sinh bệnh, vào một đêm mơ thấy một tiểu quỷ đánh cắp trân bảo của Dương Quý Phi, Huyền Tông giận dữ, đang muốn phái hộ vệ võ sĩ đuổi quỷ, chợt thấy một đại quỷ đi vào trong đại điện.

Đại quỷ này râu quai nón bù xù, bộ mặt đáng sợ, đầu có sừng nhọn, thân mặc lam bào, một cánh tay lõa lồ ở bên ngoài. Sau khi tiến vào trong điện liền duỗi tay bắt lấy con tiểu quỷ kia, đưa lên miệng cắn một cái rồi nuốt xuống.

Huyền Tông sợ hãi đến cực điểm, vội hỏi người kia là ai. Đại quỷ tự xưng Chung Nam sơn Chung Quỳ, chính là Khu Ma Thần do Cao Tổ hoàng đế đích thân phong, sau đó lại nói chuyện trước kia một lần, nói nhờ ơn Cao Tổ hậu táng, khắc sâu trong lòng, thề thay Đại Đường trừ tẫn yêu mị.

Sau khi Đường Huyền Tông tỉnh lại, bệnh cũng bỗng nhiên khỏi hẳn. Vì thế lệnh họa sĩ Ngô Đạo Tử theo những gì Huyền Tông chứng kiến trong tranh mà vẽ một bức Chung Quỳ đồ, lại phong Chung Quỳ làm “Chúc phúc trấn trạch thánh quân”, chiếu cáo thiên hạ, làm thế nhân lấy 《  Chung Quỳ chúc phúc trấn trạch đồ bảo vệ nhà cửa trừ tà, bảo vệ bình an.

Trên thực tế Chung Quỳ hẳn là thần, là hoàng đế nhân gian đích thân phong thần, ngay lúc đó hoàng quyền chí cao vô thượng, hoàng đế chính là thiên tử, hoàng đế phong thần, tự nhiên Ngọc Hoàng đại đế cũng tán thành. Cho nên nói, địa vị Chung Quỳ thực sự không thấp, hai giới âm dương, chỉ cần có tà ám yêu mị tác quái, ông ta đều có thể quản, có thể bắt, thậm chí còn có thể ăn.

Chức quyền ông ta phi thường đặc thù, không phải quan viên địa phủ, lại có thể quản ác quỷ trong thiên hạ, không phải quan viên nhân gian, lại có thể quản bất bình trên nhân gian, thật sự là một vị chân thần thánh quân ghê gớm.

Mà giờ này khắc này, vị Chung Quỳ chung lão gia vênh váo tận trời, đầu lâu lúc còn sống của ông ta lại xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, chuyện này không thể không làm tôi kinh ngạc, trong lòng lại hiện lên một dấu chấm hỏi thật to: Cái bộ xương khô này, chẳng lẽ là đầu lâu Chung Quỳ? Đây không phải vô nghĩa sao!

Dương lão tiên sinh nhìn ra tôi nghi hoặc, lại dùng ngữ khí khẳng định nói.

- Không sai, chính là Xương Chung Quỳ, trán bị lõm xuống cũng đủ để thuyết minh. Có rất ít người biết được thứ này, theo truyền thuyết, đây là đầu lâu năm đó của Chung Quỳ, di lưu ở nhân gian, có pháp lực không thể tưởng tượng được…

Dương lão tiên sinh nói, tuy rằng Chung Quỳ là thiên sư bắt quỷ, tên tuổi cực vang, hơn nữa là một người cương trực, chính trực thiện lương, nhưng cái đầu lâu ông ta để lại trên thế gian này lại không phải là thứ gì tốt.

Sau khi Chung Quỳ chết bị phong làm trấn trạch thánh quân, thiên sư bắt quỷ, ngay cả thân thể sinh thời cũng có pháp lực, vì thế liền có người rắp tâm bất lương bí mật thu thập di hài của ông ta lại, cuối cùng lại chọn xương đầu, tăng thêm tu luyện, liền thành một cái pháp khí đặc thù, truyền thuyết có người dùng Xương Chung Quỳ, tới tụ tập âm hồn, đạt được những mục đích không hợp pháp.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, hiện tại thứ này hẳn là một cái tà vật.

Bởi vậy trong truyền thuyết thế gian, Xương Chung Quỳ hiện thế, chính là biểu thị sắp có tai hoạ phát sinh, Xương Chung Quỳ xuất hiện ở nơi nào, nơi đó chính là âm hồn bất an, hết thảy đều sẽ bị Xương Chung Quỳ hút phệ, chẳng những vĩnh thế đều không thể lại đầu thai chuyển thế, hơn nữa còn trở thành vật hi sinh để tu luyện tà pháp.

Dương lão tiên sinh nói nghe rợn cả người, bất quá tôi lại có chút nghi hoặc, nếu thật sự vị thiên sư Chung Quỳ có đại thần thông, hơn nữa thật sự tồn tại trên thế gian, như vậy mà có người lấy đầu lâu lúc sinh thời của mình để làm chuyện ác mà ông ta có thể nhịn được sao?

Tôi đang muốn đưa ra nghi vấn này, cửa phòng phía sau đột nhiên bị người một chân đá văng ra, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người mang theo gió lạnh tiến vào, hung tợn mà chỉ vào gương mắng.

- Ông, ông nói bậy!

 

0.09048 sec| 2442.008 kb