Nhưng mà sau khi A Cửu này kêu xong, ngọn nến lại chỉ nhấp nháy hai cái, ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường, trong gương cũng im ắng, cái gì cũng không phát sinh.
Tôi cùng Dương Thần không khỏi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn một màn này, ai cũng không dám nói lời nào, chỉ thấy A Cửu bỗng nhiên hừ một tiếng, duỗi tay cầm lấy chén nước kia đổ vào trong ly rượu trắng, lắc lắc hai cái, trong miệng nhắc mãi vài câu, liền vội vàng giội lên hai cái mặt gương kia.
Rượu trắng hòa với nước từ từ lăn xuống khỏi mặt kính, sau đó ở trong ánh mắt hai người chúng tôi, giữa hai mặt gương kia đột nhiên toát ra sương khói nhàn nhạt.
Sương khói lượn lờ bốc lên, lại như có như không, mà liền tại khoảnh khắc sương khói xuất hiện, hai ánh nến tựa như bị thứ gì đó đè nặng, ánh lửa lại thu nhỏ lại lần nữa, nhỏ đến cơ hồ như là tùy thời đều có khả năng tắt lụi, tức khắc toàn bộ căn phòng tối tăm một mảnh.
Biểu tình A Cửu bỗng nhiên cũng có chút khẩn trương, đồng thời tựa hồ còn có chút kinh ngạc, nhưng chúng tôi đã bất chấp đi hỏi thêm gì nữa, bởi vì đúng lúc này, sương khói đã chậm rãi hóa thành một bộ dáng mặt người.
Mặt người này càng ngày càng rõ ràng, biểu tình A Cửu càng ngày càng khó coi, Dương Thần lại căn bản không quản mấy thứ này, cậu ta nhìn chằm chằm mặt người trong đoàn sương khói mông lung kia, cảm xúc kích động tiến lên một bước, nhịn không được bật thốt lên.
- Ông nội.
Cậu ta hô như thế nhưng mà trong làn sương khói không có tiếng đáp lại, tôi lặng lẽ kéo cậu ta một chút, ý bảo cậu ta trước không cần nói chuyện, hiện tại là thời khắc quan trọng, đừng phá hủy toàn bộ nghi thức.
Ai ngờ đúng lúc này, trong làn sương khói kia lại truyền tới một giọng nói.
- Ai là ông nội của cậu, tôi là tổ tông của cậu cơ…
Thanh âm này phiêu phiêu mù mịt, nghe lại rất là xa lạ, còn mang theo một tia tức giận, vẻ mặt Dương Thần đầy kinh ngạc, thất thanh nói.
- Ông, ông không phải ông nội của tôi…
Hao phí mất nửa ngày, còn phải hoa hoa múa múa vài lần, cuối cùng triệu hoán lên lại không phải ông nội Dương Thần, rốt cuộc cái tên A Cửu này có làm được hay không?
Chỉ nghe A Cửu ở bên cạnh bỗng nhiên nói tiếp.
- Người này vốn dĩ không phải ông nội của cậu, đây là sư phó của tôi.
- Cậu, sư phó của cậu…
Tôi không còn gì để nói, người triệu hoán lên được lại là sư phó của cậu ta, cái người gọi là Bát Gia kia sao? Nhưng mà không đúng a, chúng tôi rõ ràng là nói cậu ta kêu ông nội Dương Thần đi lên, cậu ta đem sư phó của mình lên đây làm gì vậy?
A Cửu quỳ xuống, phanh phanh phanh dập đầu lạy ba cái, kêu một tiếng sư phó, liền không nói chuyện nữa.
Chúng tôi ai cũng không hiểu được cậu ta rốt cuộc là đang làm gì, chỉ nghe trong làn sương khói truyền ra âm thanh có chút buồn bực mà nói với a Cửu.
- Con cái tên tiểu tử thúi này, có phải là có chỗ nào sai lầm nữa hay không, đây là lần thứ mấy rồi, không đến nửa năm kêu ta đi lên ba lần, con là cố ý không để cho lão già này yên nghỉ được có đúng hay không?
Tôi không khỏi trợn tròn mắt, này, này lại là tình huống như thế nào, chẳng lẽ A Cửu làm sai chỗ nào rồi?
A Cửu ngồi dậy, cúi đầu nói.
- Con, con đã quên hòa nước giếng cùng rượu…
Mặt người trong sương khói nhe răng nhếch miệng, nhìn rất là buồn bực, mắng.
- Ngu ngốc, ngu ngốc, quả thực là đại ngu ngốc, lần trước là đã quên viết phù, lần trước nữa là sinh thần bát tự viết sai rồi, lần này tất cả đều đúng rồi, lại đem bước hòa nước giếng quên đi, con nói con không hòa nước giếng cùng với rượu thì phù chú kia có hiệu nghiệm cái khỉ gió gì?
A Cửu vẫn không dám ngẩng đầu, lại lớn tiếng nói.
- Lần sau, con nhất định sẽ không sai.
Bát gia hừ lại nói.
- Lần sau lần sau, con có mấy cái lần sau? Còn có, loại chiêu hồn pháp này chỉ cần dùng một mặt gương là đủ rồi, hai mặt gương là cái gì? Đó là triệu hoán âm binh! Cái tên ngu ngốc này, may mắn ta tới kịp thời, con lại làm sai rồi, lỡ đâu triệu hoán ra âm binh gì đó, đừng nói người trong phòng này, ngay cả người trong thôn chỉ sợ đều mất mạng!
Triệu hoán âm binh? Tôi trong lòng nghiêm nghị, không khỏi cùng Dương Thần liếc nhau, Bát Gia mặc kệ chúng tôi, tiếp tục giáo huấn A Cửu.
- Ta đã sớm nói với con bao nhiêu lần rồi, làm nghề như chúng ta, chỉ cần sai một lần, liền khả năng đúc thành cả đời sai lầm, hiện tại sư phó còn ở đây, mỗi lần có thể thế con chắn qua, nhưng chờ sư phó vào luân hồi, ai còn có thể tới giúp con đây? A Cửu, muốn kế thừa chức nghiệp đi âm sai này, không phải chỉ cần có thiên phú liền có thể, con có thể tự do ra vào hai giới âm dương, nhưng đây là chính năng lực của con, nếu muốn từ âm phủ triệu hoán hồn, làm một người đi âm sai chân chính, còn phải nghe sư phó nói, phải theo pháp môn sư phó dạy bảo mà làm…
A Cửu cúi đầu thật sâu, đột nhiên cúi dài trên mặt đất, lớn tiếng nói.
- Sư phó, là con sai rồi, lần sau, con nhất định sẽ không sai, nếu lại sai, con, con sẽ đi tìm ngài, không bao giờ trở lại.
- Đánh rắm, thằng nhãi ranh, con tới tìm ta làm cái gì, ta dạy con tám năm, mà con làm ta tức đúng tám năm, không cho ta xuất đầu lộ mặt cũng liền thôi, cư nhiên còn muốn tìm cái chết sao? Phi phi phi, lão già đây chết thì chết thôi, con dám đến âm phủ tiếp tục làm ta tức chết, thì ta một cước đem con đá trở về…
Hai người bọn họ người này một câu người kia một lời, nghe tới mức tôi cùng Dương Thần mơ mơ màng màng, nghe được cuối cùng tôi cuối cùng là minh bạch, hoá ra trình tự vừa rồi A Cửu rốt cuộc vẫn là sai một cái phân đoạn, làm cho thất bại không nói, lại còn có không biết như thế nào lại gọi cả sư phó của cậu ta lên đây.
Nhưng mà vị sư phó của A Cửu này hơi thích nói nhảm, mở ra máy hát liền không để yên, tôi thật sự nhịn không được, mở miệng nói.
- A, tôi nói vị này Bát Gia, sư phó của A Cửu, lão nhân gia ngài có khỏe không…
Tôi vốn chỉ là tùy ý hàn huyên chào hỏi một câu, ai ngờ Bát gia lại hừ một tiếng nói.
- Khỏe cái rắm a, tôi đã chết hơn nửa năm rồi còn có thể khỏe được sao? Cậu tiểu tử này từ đâu ra, có thể nói chuyện được hay không?
Dương Thần ở bên vội nói.
- Bát gia, đừng bực đừng bực, đều không phải người ngoài, tôi là người ở Dương gia Câu, tôn tử của Dương Hoành Tiên, đây là bạn của tôi, chúng tôi lần này tới, nguyên bản là có việc muốn……
Bát gia bỗng nhiên ngắt lời cậu ta nói.
- Cậu chính là tôn tử của Dương Hoành Thiên
Dương Thần nói.
- Đúng vậy, không sai tôi chính là tôn tử của Dương Hoành Tiên, cam đoan không giả…
- Ha, đúng là rất đúng lúc nha…
Bát gia cũng không phản ứng tới tôi, mà là nhìn về phía Dương Thần, ngay sau đó lại nói.
- Hôm nay tính cậu vận khí tốt, vốn ta với ông nội cậu có biết nhau, mấy ngày hôm trước ta có gặp được ông ấy, lại ngồi kể lể chuyện mấy năm gần đây, lại có nhắc tới cậu, ông nội cậu có nói ông ta rất nhớ cậu, ta còn nói với ông ta rằng đợi khi nào có cơ hội cho các người gặp mặt nhau, trùng hợp cậu tới đây rồi, chuyện khác không cần phải nói, vì mặt mũi ông nội cậu thì cậu chờ một lát, ta trở về kêu ông ấy tới…
Dương Thần cũng trợn tròn mắt, quay đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ta, thầm nói thì ra còn có chuyện trùng hợp tới như thế, không nghĩ tới A Cửu tuy rằng sai lầm, nhưng lại chó ngáp phải ruồi, gọi hẳn sư phó của cậu ta lên đây, mà sư phó của cậu ta lại có quen biết với Dương lão tiên sinh.
- Như thế thật đúng là tốt quá, Bát Gia, đa tạ Bát Gia…
Dương Thần vội vàng khom lưng chắp tay thi lễ với Bát gia, lại không biết nói gì mới tốt, Bát gia ở trong sương khói kia lại nói.
- Cậu không cần khách khí, bát gia gì đó đều là người ngoài kêu, nghe dị ứng lắm. Nhưng mà ta lại lớn hơn ông nội của cậu, cho nên cậu cứ gọi ta là đại thúc được rồi, ta họ Quách, người trong nghề gọi ta là Quách Bát, cậu cứ gọi là Quách Bát thúc đi.
Dương Thần ngọt miệng kêu câu Quách Bát thúc, cái vị trong sương khói cười ha ha, nói câu các người chờ một lát, lại đột nhiên lại lần nữa hóa thành một đoàn sương khói, lượn lờ phiêu bãi, lập tức chui vào trong cái gương.
Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, hai mặt gương kia lại có một cái nghiêng về một phía rồi ngã xuống bàn.
Chung quanh liền khôi phục yên tĩnh, hai ánh nến kia, sau khi sư phó A Cửu biến mất thì ngọn lửa dần dần lên cao, ánh sáng trong phòng tức khắc lại sáng ngời chút.
- Quách Bát, cơm cháy…
Tôi âm thầm nói thầm một lần, nhịn cười, hỏi A Cửu.
- Huynh đệ, cái này cũng xem như ngoài ý muốn đi?
A Cửu từ trên mặt đất đứng dậy, trên mặt cũng có chút khó coi, nói câu.
- Các cậu biết, tôi vì cái gì mà đem ảnh chụp của sư phó để ở chỗ này hay không?
Tôi cùng Dương Thần đồng thời lắc đầu, A Cửu hơi hơi lộ ra một tia ý cười, nói.
- Bởi vì tôi biết, ngay cả khi tôi làm sai lầm, nhất định sư phó của tôi sẽ nhảy ra trước tiên, lão già này, cũng không yên tâm về tôi.
Được thôi, tôi yên lặng đổ mồ hôi một cái, tiểu huynh đệ giả trang vẻ mặt lãnh khốc, giống như thế ngoại cao nhân, kết quả……
Dương Thần hừ một tiếng, nói.
- Thì ra cậu cũng là cái gà mờ……
A Cửu giương lông mày lên, nói.
- Tôi trước kia đi âm phủ đều là chính mình đi, ai kêu các cậu một hai phải đem người chết kêu lên chứ, cái này không phải là thế mạnh của tôi có được hay không?
Dương Thần nói.
- Không phải thế mạnh của cậu thì cũng đừng có giả bộ, nếu là xảy ra vấn đề, đó chính là chọc đại họa cậu hiểu hay không? May mắn sư phó của cậu ở đó, nói cách khác, hừ…
A Cửu cả giận nói.
- Sư phó của tôi ở đó thì làm sao, được, nếu cậu nói như vậy, tôi đây liền càng không muốn sư phó của tôi hỗ trợ, các cậu chờ, tôi hiện tại liền đổi cái phương pháp, tôi cũng không tin, tôi...
Hai người này nói qua lại một hồi thì muốn cãi nhau, tôi thấy thế không tốt, vội qua đi khuyên nhủ.
- Chuyện gì cũng từ từ, loại sự tình này ngẫu nhiên làm lỗi cũng là khó tránh khỏi, lại nói sư phó của A Cửu đã đáp ứng rồi, Dương Thần, cậu liền ít đi nói hai câu. A Cửu huynh đệ, tôi xem vẫn là đừng phiền toái, cứ chờ sư phó của cậu…
Tính tình A Cửu lại giống như con lừa, cũng mặc kệ nhiều như vậy, duỗi tay liền nhặt mặt gương còn lại ở trên bàn, tôi tức khắc hoảng sợ, bởi vì tôi biết, thật ra cái mặt gương này là đường nối tới minh giới, nếu mà cậu ta thu hồi tấm gương này, đừng nói Dương lão tiên sinh, ngay cả sư phó cậu ta cũng không chạy lên nổi.
Tôi duỗi tay cản A Cửu, Dương Thần sửng sốt, cũng biết sự tình không thể nháo quá mức, đang muốn mở miệng nói chuyện, đúng lúc này, ánh nến đột nhiên lại ảm đạm lần nữa, trong gương chậm rãi truyền đến một cái thanh âm già nua.
- Là tiểu ca nhà họ Hàn tới sao…
Cả người tôi chấn động, cả người đều ngây dại, thanh âm này, rõ ràng là của lão nhân hiền lành khả kính kia, truyền nhân Thiên Thư Lỗ Ban, ông nội Dương Thần, Dương lão tiên sinh!
- Ông nội, là con, là con mang anh Thanh Thiên lại đây…
Dương Thần lập tức bổ nhào vào trên bàn, nhìn mặt gương, trong mắt đã có nước mắt chảy xuống.
- Ai, đứa nhỏ ngốc, Quách Bát thúc vừa nói với ta, ta liền đoán được, con luôn luôn qua loa, nếu không phải tiểu ca nhà họ Hàn tới, con còn lâu mới nhớ tới chuyện đi gặp ông nội này quá.
Lời này càng ngày càng là rõ ràng, mà ở trên mặt gương trước mặt chúng tôi, chậm rãi xuất hiện một cái thân ảnh già nua……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo