- Gâu, gâu gâu…

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa, tức khắc kéo dòng suy nghĩ của tôi lại, tôi lấy lại bình tĩnh, lại phát hiện không biết khi nào gió bên ngoài đã ngừng, chung quanh im ắng, thiếu niên A Cửu ngồi ở ghế trên, mặt không biểu tình nhìn tôi, mà nhóm người Thiệu Bồi Nhất lại mang vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi.

Tôi thở sâu, cúi người thật sâu với di ảnh kia, sau đó duỗi tay kéo qua ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, nhìn A Cửu nói.

- Cũng được, nếu Bát gia không còn nữa, tôi đây có chuyện hỏi cậu, hẳn là cũng giống nhau đi?

Khóe miệng A Cửu hơi nâng lên một chút không dễ phát hiện, chậm rãi phun ra ba chữ.

- Không giống nhau.

Tôi phất phất tay, cũng không quản nhiều như vậy, tiếp tục nói.

- Được, cứ cho là không giống nhau, chúng tôi đây hôm nay đi vào nơi này, liền tính là có thể nghe được chút gì đó không giống nhau, cũng coi như có duyên.

Tôi lại không nói nhiều vô nghĩa, duỗi tay với Thiệu Bồi Nhất, cậu ta vội đem ba lô đưa tới, tôi từ bên trong lấy ra cái thứ được gói nhiều tầng kia, đặt ở trên bàn, sau khi mở ra tầng tầng bao bọc, rất nhanh một bộ xương khô màu tím đen đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Sắc mặt A Cửu hơi hơi có một tia biến hóa, hỏi.

- Đây là cái gì?

Tôi lắc lắc đầu.

- Cậu hỏi tôi đây là cái gì, tôi chỉ có thể nói cho cậu, đây là một cái bộ xương người chết, nhưng cái bộ xương này, cùng với những đầu lâu khác không giống nhau, mà nó không giống nhau ở đâu thì đây chính là mục đích mà ngày hôm nay chúng tôi tìm đến đây.

A Cửu rốt cuộc ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn tôi, lại nhìn bộ xương khô kia, nói.

- Cậu nếu tới hỏi tôi, thứ này là cái gì, tôi đây chỉ có thể nói cho cậu, mời cậu trở về đi.

Tôi mỉm cười nói.

- Tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm, tôi cũng không phải vì tới hỏi Bát gia lai lịch thứ này, tôi chỉ muốn cầu Bát gia, giúp tôi đi âm phủ một lần, tìm được Dương Hoành Tiên lão tiên sinh, bởi vì có lẽ chỉ có ông ấy mới có thể giải đáp được vấn đề của tôi.

- Bát gia…

A Cửu lẩm bẩm tự nói, nhìn chằm chằm bức ảnh kia nói.

- Sư phó của tôi đã qua đời, cậu tới tìm ông ấy, vô dụng.

- Như thế nào lại vô dụng, Bát gia tuy rằng qua đời, nhưng mà không phải còn Cửu gia ở đây sao, nếu cậu đã kế thừa y bát của ông ấy, tôi nghĩ muốn cầu cậu giúp tôi chuyện này, giống nhau mà thôi.

Tôi không nhanh không chậm nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ta, chỉ thấy trong mắt A Cửu toát ra một tia khác thường, nhìn tôi, lại bỗng nhiên nở nụ cười.

- Ha ha, Cửu gia, cậu đúng là một người thông minh, cũng được, tôi cũng không gạt cậu, tuy rằng sư phó tôi đã qua đời hơn nửa năm, nhưng mà đối với tôi mà nói ông ta có tồn tại hay không cũng đều giống nhau, nếu cậu đã nói ra lời như thế, tôi cũng sẽ xem ở trên mặt mũi của Dương Thần Tiên tiên sinh mà giúp cậu một lần.

Lúc cậu ta nói những lời này, vẫn cứ lạnh mặt rồi ngẩng đầu, nhưng mà ý tứ lại rất rõ ràng, cậu ta đã đồng ý trợ giúp chúng tôi.

Tôi tức khắc vui mừng khôn xiết, mặc kệ nói như thế nào, cậu ta chịu hỗ trợ liền tốt rồi, cái gì Bát gia Cửu gia đều không quan trọng, chỉ cần có thể tới âm phủ, ở trong mắt tôi đều là cao nhân.

Bất quá A Cửu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, còn nói thêm.

- Hiện tại còn quá sớm, các cậu trước hết cứ tự nhiên đi, nhưng nếu cần rời đi nơi này, giờ Hợi lại đến kêu tôi.

Tôi gật đầu đáp ứng, giờ Hợi, đó chính là buổi tối 9 giờ, xem ra vị thiếu niên A Cửu này thật đúng là có điểm bản lĩnh, tôi đột nhiên có chút chờ mong, pháp môn tới âm phủ này đối với tôi thì vẫn luôn rất thần bí, A Cửu tuổi còn trẻ, so với tôi còn muốn nhỏ hơn vài tuổi, cậu ta có thể tới âm phủ được hay sao?

A Cửu đứng dậy đi vào trong phòng, Dương Thần lại ở phía sau kêu.

- Haiz, cậu cứ như vậy mà đi sao, bây giờ trời còn quá sớm, cậu nói chúng tôi nên đi đâu chờ cậu bây giờ.

A Cửu cũng không quay đầu lại mà nói.

- Đó là chuyện của các cậu, không liên quan gì tới tôi, tóm lại, giờ Hợi kêu tôi.

Tôi duỗi tay ngăn cản Dương Thần, không cho cậu ta tiếp tục nói chuyện, thiếu niên này tính tình cổ quái, cậu ta có thể đáp ứng đã xem như không dễ dàng, cũng không thể cành mẹ đẻ cành con, nếu cậu ta nói chúng tôi đi ra ngoài chờ, vậy đi ra ngoài là được.

A Cửu một mình đi vào trong nhà ở, đóng cửa, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Tôi phất tay ý bảo bọn họ đều không cần nói chuyện, sau đó đem bộ xương khô thu lại nhét vào ba lô, đẩy bọn họ cùng nhau đi ra khỏi nhà.

Chúng tôi ai cũng không nói nữa, sau khi ra khỏi tiểu viện mới đồng thời thở dài một hơi, Mặc Tiểu Bạch vỗ ngực nói.

- Thật là nghẹn chết tôi, nhà cậu ta âm khí cũng quá nặng, tiểu hài tử này âm dương quái khí, nếu không phải ban ngày ban mặt, tôi đã muốn cắn cậu ta mấy nhát…

Thiệu Bồi Nhất cũng nói.

- Là rất quái, cái con chó nhà bọn họ cũng không giống như chó bình thường đâu, vừa rồi các cậu chú ý tới không, bên ngoài nổi gió mà con chó chỉ kêu vài tiếng, thì gió đã ngừng.

Dương Thần gãi gãi đầu nói.

- Cái đó cũng không có gì, nhà cậu ta hàng năm có người xuống âm phủ, mang điểm âm khí đi lên cũng bình thường, chó đen có thể trừ tà, cũng không tính cái gì, kỳ thật tôi kỳ quái chính là, tiểu tử này nhìn còn không có râu nữa mà có thể đi xuống âm phủ được hay sao?

Tôi vội quăng cho cậu ta một ánh mắt, ý bảo cậu ta nói nhỏ một chút, hiện tại đang đứng ở ngoài cửa nhà người ta, cũng không thể nói bậy, sau đó lôi kéo bọn họ rời khỏi căn phòng nhỏ này một khoảng thật xa, vừa đi hướng vào thôn vừa nói.

- Tôi nói với các cậu, cho dù trong lòng các cậu có cảm thấy kỳ quái, hôm nay cũng không được nói ra, không được nói bậy, tuổi nhỏ thì có làm sao, ai nói tuổi nhỏ là không thể có bản lĩnh, trong mấy người các cậu có ai vượt qua 20 không? Cũng chẳng qua là lớn hơn người ta có năm ba tuổi mà thôi.

Mấy người bọn họ cười hắc hắc, đều không nói gì, chỉ có Thiệu Bồi Nhất ưỡn ngực bộ dáng đắc ý mà nói.

- Ai nói không có ai vượt qua 20, tôi năm nay 24…

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái nói.

- Cậu cũng không biết xấu hổ, đã 24 tuổi rồi mà còn chạy đến trong trường học giả mạo sinh viên năm nhất.

Thiệu Bồi Nhất gãi gãi đầu, buồn bực nói.

- 24 tuổi thì làm sao, năm ấy tôi 14 tuổi liền đi theo cha tôi học Khiêu Đại Thần.

Dương Thần cũng liên tục gật đầu nói.

- Đúng đúng, điều này cũng đúng, thời điểm tôi 14 tuổi đã học trộm Lỗ Ban pháp từ chỗ ông nội của tôi, tôi nhớ rõ lần đầu tiên, tôi vụng trộm đem một cây rơm ném vào trong nồi nhà hàng xóm, sau đó một mạch đọc chú ngữ, các cậu đoán xem thế nào? Ha ha, tối hôm đó cái nhà kia không tài nào nấu cơm được, sau lại tìm được nhà tôi, ông nội của tôi đánh tôi một trận, lại tự mình đi xin lỗi người ta, sau đó ông nội của tôi tự mình đi giải thuật, rồi cái nhà đó mới ăn được cơm chiều…

Cậu ta vừa nói vừa cười, nhưng mà nụ cười lại hàm chứa một tia chua xót, tôi sợ cậu ta khổ sở trong lòng, vì thế vội dời đề tài, quay đầu hỏi Mặc Tiểu Bạch.

- Tôi nói này Tiểu Bạch, lúc cậu 14 tuổi thì cậu làm gì vậy?

Mặc Tiểu Bạch sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên vỗ tay, rất là tự hào mà nói.

- Lúc tôi được 14 tuổi đã không còn đái dầm nữa!

Chúng tôi không khỏi không nhịn được mà bật cười, Dương Thần càng cười ngửa tới ngửa lui, hoá ra cái tên ngốc này tới năm 14 tuổi vẫn ngủ đái dầm hả trời.

Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên thọc thọc tôi nói.

- Ai, cậu đừng chỉ nói chúng tôi, lúc cậu 14 tuổi thì đang làm cái gì vậy?

- Lúc tôi 14 tuổi……

Cậu ta vừa hỏi như thế, tôi lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, đúng vậy, lúc tôi 14 tuổi, đang làm cái gì đây?

Kí ức xa xăm lại ùa về, trong mắt tôi dần dần mê mang, năm tôi 14 tuổi, còn chưa gặp được người luyện cốt Mã Cửu, vẫn là một cái tiểu hài tử vô ưu vô lự, là một học sinh trung học cái gì cũng đều không hiểu, khi đó tôi căn bản không biết tương lai của mình sẽ là gì, sẽ gặp được cái gì, chúng tôi đều đang cười thiếu niên A Cửu quá tuổi trẻ, nhưng mà có ai từng nghĩ tới, năm mình 14 tuổi, lại có ai có thể so sánh với A Cửu trầm ổn bình tĩnh, nói chuyện làm việc còn thành thục hơn cả người lớn hay không?

Tôi đang nghĩ đến nơi đây, đang muốn nói chuyện cùng bọn họ, phía trước bỗng nhiên có người kêu tên Dương Thần, chúng tôi ngẩng đầu nhìn thử thì thấy đúng là người thân thích cậu hai bên ông ngoại Dương Thần.

Thì ra ông ấy vẫn luôn ở cửa thôn chờ chúng tôi, lúc này thấy chúng tôi đi qua, vội đi tới đón, lôi kéo Dương Thần nói.

- Thế nào, Bát gia đáp ứng các con không?

Dương Thần nhất thời không phản ứng lại kịp, mở miệng liền nói.

- A, Bát gia, Bát gia không phải đã…

Tôi vội ngăn cản lời cậu ta nói.

- Đúng vậy, Bát gia gần đây rất bận, nhưng mà hôm nay vẫn đáp ứng chúng con, nhưng mà phải chờ tới buổi tối, ông ấy còn bảo chúng con phải giữ bí mật, không thể kể chuyện xảy ra ngày hôm nay cho người khác nghe.

Cậu hai bên ông ngoại ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu nói.

- Đúng đúng vậy, ông hiểu ông hiểu mà, loại sự tình này vốn dĩ liền không thể nói bậy, cho nên các con xem như vừa rồi ông không có hỏi gì, ông ta đáp ứng là được rồi, ai, cái người này vẫn luôn rất là thần bí, cũng chả ưng thấy lui tới với người trong thôn, nhưng mà thật ra người không xấu, trong thôn nhà ai có việc tới tìm được ông ta, thì cũng đều ra tay giúp đỡ, hơn nữa chưa bao giờ lấy tiền, đưa chút gạo và mì lương thực là được, nói tới chỗ này hình như đã có vài tháng không thấy ông ta rồi đó.

Cậu hai bên ông ngoại Dương Thần nhắc tới vị Bát gia này lại tự nhiên thao thao bất tuyệt, tôi nhíu nhíu mày nhìn Dương Thần một cái, Dương Thần hiểu ý, vội nói.

- Ông hai, ông đi về nghỉ ngơi trước đi, ông coi chúng con đi từ xa đến đây, đi cũng vội vàng, cái gì cũng chưa có mua, trong thôn chỗ nào có quán ăn hay cửa hàng bán lẻ, con phải đi mua chút đồ tới hiếu kính ông.

Trên mặt cậu hai bên ông ngoại lập tức tươi cười, lại liên tục xua tay nói.

- Mua mấy thứ đó làm gì chứ, mấy năm rồi con mới đến đây một lần, lại nói bây giờ ông nội con cũng đã mất rồi, về sau có chuyện gì thì cứ tới nơi này, không cần mua đồ vật gì đó đâu.

Dương Thần cười nói.

- Nhưng mà dù con không mua cho ông thì cũng nên mua chút gì đó cho bà hai chứ, ngài cũng đừng ngăn đón.

Cậu hai bên ông ngoại ngoài miệng vẫn cứ khách khí, nhưng trên mặt đã che dấu không được tươi cười, cứ như vậy, chúng tôi mấy cái mênh mông cuồn cuộn mà chạy tới một cửa hàng bán lẻ duy nhất trong thôn, mua một đống lớn lễ vật, nhưng mà chỗ nhỏ này cũng không có thử đồ gì xa hoa cho lắm, cũng không đến hai trăm đồng, đã làm cho cậu hai bên ông ngoại vui đến không biết trời đất, vội đem chúng tôi đưa tới nhà ông ấy, hỏi cái này hỏi kia, lại vội vàng cho chúng tôi thu xếp cơm chiều, vội vàng nhưng vui vẻ vô cùng.

Tôi cũng đã lâu chưa thấy náo nhiệt như thế, tâm tình không khỏi cũng là rất tốt, vì thế chúng tôi một đám người vô cùng náo nhiệt ăn cơm chiều, lại bồi lão nhân lão thái thái hàn huyên một hồi, sắc trời hôm nay dần dần đen xuống.

Nông thôn không có đèn đường, cũng không hạng mục giải trí gì, trên cơ bản sau khi ăn cơm chiều, 8 giờ hơn liền đi ngủ, nhưng mấy người chúng tôi lại đều có tinh thần, tôi thời khắc đều nhìn thời gian, đợi lát nữa người trong thôn đều ngủ hết rồi, cũng chính là lúc chúng tôi nên hành động.

 

2.10431 sec| 2446.078 kb