Thiếu niên này mặc một bộ đồ màu xám bình thường, nhìn qua có chút không vừa người, cậu ta từ bên trong cánh cửa nhô đầu ra, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo một chút cảnh giác, mở miệng hỏi.
- Chuyện gì?
Vị thân thích của Dương Thần vội tiến lên, nhỏ giọng thì thầm vài câu cùng thiếu niên này, thỉnh thoảng chỉ vào chúng tôi, thiếu niên liền quay đầu, mặt không biểu tình nhìn chúng tôi, ánh mắt lại lạnh như băng, phảng phất không mang theo một tia độ ấm nào, nhìn tới mức cả người tôi đều có điểm không được tự nhiên.
- Thực xin lỗi, ông nói bọn họ đi đi, tôi không chào đón bọn họ.
Thiếu niên bỗng nhiên mở miệng nói, ngữ khí cũng lạnh như băng, nói xong liền xoay người đi vào trong phòng, cũng không hề liếc mắt nhìn chúng tôi nhiều thêm một cái.
Cái này đúng là vượt qua khỏi dự kiến của chúng tôi, Dương Thần thì không phải nói, nhà này chuyên môn lấy đi âm sai làm chức nghiệp, như thế nào khách hàng tới cửa, lại không cho chúng tôi đi vào?
Thân thích của Dương Thần cũng sửng sốt một lát, đang muốn tiến lên nói chuyện, thiếu niên kia lại xoay người lại, nói.
- Nếu có việc, nói cho bọn họ sang năm lại đến.
Mấy người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, đều không rõ nguyên do, đây là cái quy củ gì vậy, có việc còn phải chờ sang năm lại đến, tôi không khỏi có hơi tức giận, chuyện cầu người đến âm phủ này, khẳng định đều là việc gấp, nếu làm theo lời cậu ta nói chờ đến sang năm, như thế thì căn bản chẳng cần tới đây làm gì.
- Vị huynh đệ này, chúng tôi xác thật là có việc gấp nên mới đến xin giúp đỡ, hy vọng cậu có thể nói với trưởng bối nhà cậu một câu, coi như phá lệ, cậu yên tâm, thù lao tuyệt sẽ không thiếu, nếu thực sự có chỗ nào khó xử, mấy người chúng tôi cũng không ngại ngồi xuống tâm sự, chuyện gì đều có thể thương lượng mà.
Tôi nhận định thiếu niên này cũng giống với Dương Thần, trong nhà đều có một vị trưởng bối rất ghê gớm, nhưng mà thái độ này của cậu ta thật sự quá ác liệt, nhưng hiện tại chúng tôi có việc cầu người, cũng chỉ có thể chịu đựng tức giận, tận lực nói chút lời hay, đương nhiên, thù lao gì đó, là tôi nói hươu nói vượn, trong mấy người chúng tôi toàn là người nghèo, chưa chắc gì đã có tiền trả cho người ta.
Thiếu niên này nghe xong tôi nói, lại liếc mắt khinh thường nhìn tôi một cái, một câu cũng chưa nói, quay đầu đi vào trong nhà, cư nhiên đem tôi làm lơ.
Cửa nhà đóng phịch một tiếng, mấy người chúng tôi ăn cái đập cửa vào mặt, Dương Thần không khỏi buồn bực nói.
- Này, đây là có chuyện gì, không gặp thì không gặp, thái độ này là làm sao…
Tôi nhíu nhíu mày, hỏi.
- Theo tôi thấy, nhà này khẳng định là xảy ra chuyện gì, cho nên mới không tiếp khách, tôi nói cái kia...
Tôi đang muốn hỏi thân thích của Dương Thần thiếu niên này rốt cuộc là người nào, bỗng nhiên, một khối ván bên cạnh cửa mở ra, từ bên trong đột nhiên nhảy ra một con chó có bộ lông đen bóng.
Con chó đen này tự dưng nhảy chồm ra, dọa chúng tôi nhảy dựng, chỉ thấy ánh mắt con chó đen này giống y thiếu niên kia, một bộ dáng nhìn chúng tôi không vừa mắt, bộ dáng cảnh giác nhìn chúng tôi, nhe răng nhếch miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh không tốt lành gì, nhìn qua liền biết nó rất hung dữ.
Mặc Tiểu Bạch vừa thấy con chó này, liền nhảy tới phía sau lưng tôi, nơm nớp lo sợ mà kêu.
- Chó, có chó.
Phỏng chừng khi còn nhỏ đứa nhỏ này bị chó cắn nhiều lần, nhìn thấy chó liền sợ hãi, bất quá Thiệu Bồi Nhất thấy con chó này, lại rất là vui vẻ, cậu ta ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm mà cùng con chó đen này chào hỏi.
- Chào chó ngoan, đừng có hung dữ như thế, chúng ta tới nhận thức một chút, mày tên gì thế…
Tôi ngất, như thế nào mà tên Thiệu Bồi Nhất còn có cái tật xấu này, một con chó mà thôi, cậu cùng nó nói chuyện làm gì?
Nói cũng kỳ quái, cái con chó kia vừa thấy Thiệu Bồi Nhất, nhất thời liền cụp mi rũ mắt, nhảy nhót chạy tới, dùng miệng cọ vài cái ở cánh tay phải đang duỗi ra của Thiệu Bồi Nhất.
Tôi không khỏi kinh ngạc, hoá ra gia hỏa này còn biết thuần chó nữa? Hay là nhà cậu ta có nuôi chó nên trên người có mùi chó? Thiệu Bồi Nhất sờ sờ đầu con chó đen kia, hắc hắc cười nói.
- Thiên tính của người nhà họ Thiệu chúng tôi là nhiệt tình yêu thương hết thảy sinh linh, cho nên, bất luận là động vật gì đều có thể trở thành bằng hữu của tôi.
Tôi lập tức câm nín, cái bản lĩnh này cậu ta đúng là giấu sâu thật, xem ra về sau nếu Y Thắng lại làm ra cái con hổ hay sư tử gì đó, chỉ cần có Thiệu Bồi Nhất ở đó, vậy thì không cần phải sợ nữa rồi…
Cửa nhà bỗng nhiên lại bị mở ra, thiếu niên kia đi ra, bình tĩnh nhìn chúng tôi, ánh mắt rất là kinh ngạc, bỗng nhiên nhướng mi, hô một câu.
- Tiểu Hắc, trở về!
Con chó đen kia nghe được cậu ta kêu, lại liếm Thiệu Bồi Nhất hai cái, rồi kẹp chặt cái đuôi chạy trở về, thiếu niên kia nhíu mày nhìn nhìn con chó, ngẩng đầu lại lần nữa nhìn xem chúng tôi, mở miệng nói.
- Các người không phải người địa phương, là như thế nào tìm được nhà tôi?
Dương Thần tiến lên nói.
- Ai nói không phải người địa phương, tôi chính là Dương Gia Câu, Dương Hoành Tiên, Dương Thần Tiên chính là ông nội tôi, còn mấy người này là bạn của tôi, do tôi dẫn đến.
Thiếu niên kia nhìn nhìn Dương Thần, tựa hồ suy tư, chậm rãi gật đầu nói.
- Dương Thần Tiên sao, thật ra tôi cũng biết, nghe nói là người tốt, nghe nói ông ta có một thằng cháu trai gà mờ, thì ra chính là cậu.
Sắc mặt Dương Thần tức khắc liền thay đổi, giận dữ nói.
- Tôi là cháu trai của lão nhân gia không sai rồi đấy, gà mờ gì đó có quan hệ gì tới cậu chắc, hôm nay chúng tôi tới cầu Bát Gia hỗ trợ, cậu nếu là hậu bối của ông ta, liền phiền toái cậu đi thông tri một chút, tôi không có thời gian rảnh để ở đây phí nước bọt với cậu.
Dương Thần hiển nhiên không cao hứng, có điều thiếu niên kia lại không phản ứng, sắc mặt vẫn cứ là không hề biến hóa, lại nhìn Dương Thần cười lạnh một trận không nói, hai người đều trợn mắt nhìn đối phương, ai cũng không chịu nhường nhau, tựa như hai con gà chọi, cứ trừng mắt nhìn nhau.
Tôi xem mà trong lòng một trận buồn bực, vì thế lặng lẽ hỏi vị thân thích của Dương Thần, vị cậu hai bên ông ngoại kia, Bát Gia mà Dương Thần nói là ai, cậu hai bên ông ngoại cậu ta nhỏ giọng nói, Bát Gia chính là lão gia tử nhà này, vị cao nhân đi được tới âm phủ kia, mà thiếu niên này là đồ đệ của Bát Gia.
Tôi tức khắc minh bạch, quả nhiên thiếu niên này không phải chính chủ, vậy chúng tôi còn ở đây phí thời gian với cậu ta để làm gì?
- Khụ khụ, hai vị hai vị, nghe tôi nói một câu đi, cái kia, tiểu huynh đệ, lần này chúng tôi tới là để cầu kiến Bát Gia, không nói gạt cậu, người cậu nói Dương Thần Tiên, cũng chính là ông nội của Dương Thần, mấy ngày trước đã qua đời, cho nên, hy vọng tiểu huynh đệ châm chước, coi như là cho Dương Thần Tiên mặt mũi, chúng tôi thật sự là có chuyện quan trọng.
Tôi nói những lời này rất là thành khẩn, đồng thời đi đến bên cạnh Dương Thần, dùng sức kéo cậu ta, Dương Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại hừ một tiếng, lôi kéo tôi nói.
- Tiểu Thiên, đừng để ý đến người này nữa, chúng ta đi, khó trách trước kia tôi có hỏi ông nội chuyện nhà này, ông nội luôn rất ít nói, phải sớm biết rằng mấy người ở đây đều có mắt mọc trên đỉnh đầu hết rồi, tôi cũng không nên mang theo các cậu tới, đi, tôi về lại nghĩ biện pháp khác cho các cậu.
Cậu ta vừa nói vừa lôi chúng tôi đi, không ngờ thiếu niên kia lại ở phía sau lạnh lùng nói.
- Thì ra truyền nhân Lỗ Ban cũng chỉ đến thế mà thôi, các cậu vào đi, vì Dương Thần Tiên phá lệ một lần, cũng không tính là gì.
Nói xong, cậu ta liền xoay người đi vào, con chó đen kia cũng đi theo cậu ta tung ta tung tăng chạy đi vào, lúc này cửa nhà mở rộng, hoàn toàn mở ra cho chúng tôi vào.
Dương Thần còn nằng nặc đòi phải đi, tôi trừng cậu ta một cái, đè lại, lúc này còn muốn làm mình làm mẫy giữ thể diện để làm gì, mấu chốt là đem vấn đề giải quyết mới là quan trọng nhất, nếu cậu ta đã đồng ý cho chúng tôi đi vào, vậy thì còn khách khí làm gì?
Lập tức mấy người chúng tôi liền đi vào, cậu hai bên ông ngoại của Dương Thần cũng thật cao hứng, nhưng không có ý đi vào, ông ta nhỏ giọng dặn dò chúng tôi đi vào đừng nói chuyện lung tung, đừng lộn xộn dụng chạm đồ vật, bởi vì tính tình Bát Gia rất cổ quái, chớ chọc cho ông ta không vui.
Chúng tôi phí nửa ngày công phu, rốt cục cũng vào được trong nhà, nhà này im ắng, quét tước rất là sạch sẽ, thiếu niên đứng ở phía trước một gian nhà cỏ, sau một lúc lâu im lặng, cũng không quay đầu lại mà nói.
- Tới rồi.
Đây là một gian phòng nửa gạch nửa đất, cũng không biết là đã xây dựng từ bao nhiêu năm trước, nhìn qua đã rách mướp, thậm chí cửa sổ thủy tinh cũng đã vỡ nát hơn nửa, miễn cưỡng dùng vải nhựa che đậy gió lạnh.
Cái phòng ở này chắc còn lớn tuổi hơn tuổi tất cả chúng tôi cộng lại, thậm chí đã có chút biến hình, ở một bên tôi rõ ràng thấy được mấy cái khe nứt, còn có mấy cây đầu gỗ dựng ở nơi đó, hẳn là có tác dụng gia cố, nói cách khác, phòng ở này đã sớm sập từ lâu rồi.
Cảnh tượng này làm cho tôi rất ngoài ý muốn, trong ánh mắt đám người Dương Thần cũng truyền lại ý nghĩ như vậy, hiển nhiên bọn họ cũng giống tôi, đều có chút khó hiểu, cái nhà này tại sao lại nghèo nàn như thế?
Đứng ở trong tiểu viện này, bỗng nhiên có một luồng bất an không thể nói rõ dần dần truyền đến, nhìn bóng dáng thiếu niên kia, lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy, thiếu niên này, hình như cũng rất là không bình thường.
Thiếu niên bỗng nhiên mở cửa phòng, quay đầu nói với chúng tôi.
- Vào đi.
Tôi vội cười nói.
- Được. đa tạ vị huynh đệ này, chúng ta……
Thiếu niên lại cắt ngang lời tôi nói lần nữa, lạnh lùng nói.
- Tôi kêu A Cửu.
Nói xong, cậu ta liền đi đầu đi vào phòng, tôi hơi hơi có chút xấu hổ, cười cười, lại cũng không để ý gì thêm, đây thật đúng là một người tính tình cổ quái, chỉ mong sư phó của cậu ta không giống cậu ta như vậy mới tốt.
Mấy người chúng tôi lục tục đi vào, con chó đen kia lại ghé vào cửa, sau khi đóng cửa lại, tôi nhìn trong phòng, không khỏi kinh ngạc một trận, phòng ở này nhìn từ bên ngoài thì thấy rách nát sắp sập, bên trong thoạt nhìn còn rất chỉnh tề, chỉ là ánh sáng có chút tối tăm.
Chính giữa nhà này có thể tính là nhà chính, tuy rằng rách nát, nhưng cũng sạch sẽ, ở giữa để một cái bàn gãy chân, phía dưới dùng gạch lót, mặt trên để một cái lư hương, trên vách tường phía sau có treo một bức tranh, nhưng mà có lẽ cũng đã lâu rồi, hơn nữa ánh sáng trong phòng tương đối mờ, căn bản nhìn không ra trên đó vẽ cái gì.
Bên cạnh cái bàn có hai cái ghế dựa, thiếu niên kia lại không hiểu được đạo đãi khách, đứng ở bên cái bàn, chỉ chỉ hai cái ghế dựa, nói.
- Mời ngồi đi.
Bốn người chúng tôi nhìn nhau vài lần, nhưng không ai ngồi, trong phòng này chỉ có hai cái ghế, rồi ai ngồi mới được?
Tôi cười với cậu ta một cái rồi, nói.
- Không cần khách khí, chúng tôi là tới để cầu kiến Bát Gia, không biết bây giờ ông ấy…
Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên kéo qua một chiếc ghế dựa, tự mình ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ trên bàn, nói.
- Sư phó của tôi ở tại nơi này, chẳng lẽ cậu nhìn không thấy?
Tôi tức khắc sửng sốt, vội cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, thì ra đằng sau cái lư hương kia, phía dưới bức họa cũ, còn có một cái khung ảnh cũ, bên trong là một bức ảnh chụp trắng đen, nhưng nơi này ánh sáng tối tăm, hơn nữa phỏng chừng ảnh chụp cũng thật lâu rồi, đều có chút ố vàng biến thành màu đen, cho nên vừa rồi căn bản liền không phát hiện.
Nhưng tôi vừa thấy cái ảnh chụp này, liền ngây ngẩn cả người lần nữa, bởi vì, phía trước ảnh chụp để lư hương, hai bên còn có mấy cái trái cây khô cằn để cúng, đây, cái này rõ ràng cũng là một tấm di ảnh mà!
Mấy người chúng tôi tức khắc hết chỗ nói, quay mặt nhìn nhau vài lần, trên mặt đều treo biểu tình kinh ngạc, trên mặt Dương Thần lại run rẩy vài cái, kinh ngạc nói.
- Như thế nào, chẳng lẽ sư phó của cậu cũng đã……
Thiếu niên lạnh lùng nói.
- Tôi vì sư phó giữ đạo hiếu, đã hơn nửa năm.
Tôi im lặng không nói gì, âm thầm thở dài, lúc này đây lại là đi một chuyến tay không hay sao, khó trách thiếu niên A Cửu vừa rồi không chịu tiếp đãi chúng tôi, thì ra sư phó của cậu ta đã qua đời từ rất lâu rồi.
Chỉ là chuyện lớn như vậy, vì sao người trong thôn lại không biết, cậu hai bên ông ngoại của Dương Thần còn mang chúng tôi chạy tới đây, thậm chí vừa rồi còn dặn dò chúng tôi, thấy Bát Gia phải cẩn thận nói chuyện nữa chứ?
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên gió lạnh, trong phòng ánh sáng càng thêm tối tăm, tấm vải nhựa trên cửa sổ sớm đã rách nát không thể che đậy nổi gió lạnh, rên rỉ phát run, phát ra tiếng vang rào rạt, trong cõi u minh, thật giống như ở chung quanh căn nhà này, có rất nhiều quỷ quái đang âm thầm ẩn núp, đang trộm bật cười……
Lòng tôi chậm rãi trầm xuống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo