Nhất thời tình huống này lâm vào cục diện bế tắc, chỉ có Dương lão tiên sinh mới có thể biết lai lịch bộ xương khô này, nhưng Dương lão tiên sinh cũng đã qua đời, tuy rằng mấy người chúng tôi đều có những năng lực hơn người khác nhau, nhưng cũng không thể làm người chết đi sống lại.

Mấy người chúng tôi đều không có nói chuyện, nhưng khi nghĩ đến chữ chết đi sống lại, trong lòng tôi bỗng nhiên vừa động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thiệu Bồi Nhất.

Tôi biết cậu ta là truyền nhân Tát Mãn, trừ bỏ có thể thỉnh tiên, còn có được năng lực cho người sống nói chuyện với người chết, ở Đông Bắc tục xưng Khiêu Đại Thần, thỉnh quỷ hồn dưới lòng đất đi lên, nếu không thì để cậu ta tới thử xem, có thể hay không thỉnh được quỷ hồn của Dương lão tiên sinh lên hay không?

Hiển nhiên Thiệu Bồi Nhất nhìn ra dụng ý từ trong ánh mắt của tôi, cậu ta nhíu nhíu mày, lại không nói rõ, chỉ là lắc lắc đầu khó có thể phát hiện, lòng tôi buồn bực, nhưng không đợi tôi phản ứng, Mặc Tiểu Bạch đột nhiên bắt lấy tay Thiệu Bồi Nhất nói.

- Ai, tôi biết cậu, cậu biết Khiêu Đại Thần, ông nội của tôi có nói qua, Khiêu Đại Thần có thể chiêu quỷ, cậu dứt khoát chiêu Dương lão tiên sinh đi lên, không phải được rồi sao?

Tôi tức khắc bất lực, người anh em này cũng quá thẳng tính rồi, mắc dù là có thể làm như thế, nhưng ông nội Dương Thần mới vừa qua đời không lâu, liền bị chiêu hồn lên đây lại, đây là làm người chết bất an, thuộc về đại bất kính, vừa rồi sở dĩ tôi không có nói rõ, mà là dùng mắt ám chỉ cho Thiệu Bồi Nhất cũng là vì cái này, lại không nghĩ rằng, Mặc Tiểu Bạch không để bụng cái này, trực tiếp nói ra.

Quả nhiên sắc mặt Dương Thần có điểm khó coi, ngồi ở chỗ kia không lên tiếng, tôi biết cậu ta ngại từ chối thẳng thừng, nhưng tôi cũng không phải là người không thông hiểu nhìn nét mặt người khác, vì thế nên tôi nói với cậu ta.

- Dương Thần cậu đừng để ý, Tiểu Bạch nói chính là tình hình thực tế, nhưng việc này có hơi không lễ phép, có được hay không là do cậu định đoạt, chuyện này chúng tôi tuyệt không dám cưỡng cầu.

Dương Thần vẫn không nói chuyện, lông mày lại nhíu chặt hơn, Thiệu Bồi Nhất vội hoà giải nói.

- Kỳ thật cũng không có gì, mọi người không cần rối rắm, theo tôi thấy, thứ này cho dù có kinh động Dương lão tiên sinh, cũng chưa chắc là có thể điều tra ra, Tiểu Thiên, tôi đột nhiên nhớ tới, kỳ thật còn có người cũng có thể sẽ biết được.

Trong lòng tôi hiểu rõ, nói.

- Tôi biết, người cậu nói chính là ông chủ Phúc Duyên Trai, chúng tôi mỗi người có một lần cơ hội đã dùng hết rồi, nếu lại đi tìm nữa thì phải mang theo Tiểu Bạch đi, chuyện này thật ra dễ làm, nhưng mà bây giờ tôi nghĩ không muốn qua lại nhiều với ông ta, tôi cảm thấy Phúc Duyên Trai rất là thần bí, đặc biệt ở thời khắc mấu chốt như thế này, vẫn là bảo trì khoảng cách nhất định tương đối tốt hơn.

Thiệu Bồi Nhất tự nhiên cũng hiểu dụng ý của tôi, vì thế cũng không nói nhiều thêm, Mặc Tiểu Bạch gãi đầu, nhìn qua nhìn lại hai người chúng tôi, vẻ mặt mơ hồ, hiển nhiên cậu ta còn không hiểu được chúng tôi đang nói cái gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn không nên bắt buộc Dương Thần phải làm, tôi chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói.

- Không có việc gì không có việc gì, kỳ thật chúng tôi cũng chỉ là nghĩ đến đây thăm cậu cùng lão gia tử, thuận tiện hỏi một chút việc này, nếu sự không khéo, vậy không đề cập tới cái này nữa, Dương Thần, mộ lão gia tử ở nơi nào, hiện tại thời gian còn sớm, cậu dẫn chúng tôi đi tế bái một chút, cũng coi như chúng tôi có một chút tâm ý.

Dương Thần lúc này mới ngẩng đầu nhìn nhìn tôi, hơi do dự, lắc đầu nói.

- Các cậu đừng nghĩ nhiều, vừa rồi không phải tôi nghĩ về chuyện đó đâu, tuy rằng ông nội đi rồi, nhưng tôi nghĩ nếu có chỗ nào giúp đỡ được, ông cũng nhất định rất vui lòng, chẳng qua cái phương thức này, kỳ thật có thể không cần chiêu hồn.

Cậu ta nói ra những lời này, trong lòng tôi ngay lập tức đề cao tinh thần, nghe ý tứ này, cậu ta còn có phương pháp nào khác tốt hơn sao?

Mấy người chúng tôi nâng lên tinh thần, sôi nổi ngẩng đầu nhìn Dương Thần, cậu ta nhìn chúng tôi, trong giọng nói vẫn là có chút không xác định nói.

- Người dương gian nếu muốn liên hệ thân nhân ở dưới địa phủ, cũng không nhất định yêu cầu chiêu hồn, cái loại hành vi đem người chết triệu hoán đến dương gian này kỳ thật rất là phiền toái, hơn nữa người chết sẽ thừa nhận thống khổ nhất định, giống như Tiểu Thiên nói, hồn phách sẽ không an bình. Cho nên, ý nghĩ của tôi là, tìm một người trực tiếp đi tới âm phủ, hỏi ông nội tôi là được rồi, đây không phải bớt việc hơn sao?

Cậu ta nói nửa đoạn trước rất là trịnh trọng, nửa câu sau lại nhẹ nhàng bâng quơ, tôi không khỏi cười khổ, tìm người nào đó đi âm phủ, cái này, đây là nói đi liền đi sao?

Chuyện này đúng là quá mức, chỉ cần Thiệu Bồi Nhất Khiêu Đại Thần một cái là triệu hoán được quỷ hồn thượng thân, đây là nghề chính của cậu ta, tuy rằng đến nay còn không thấy cậu ta biểu diễn qua, nhưng khẳng định không thành vấn đề, chẳng qua, nhưng chuyện đi tới âm phủ này cậu ta có thể làm được hay sao?

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Thiệu Bồi Nhất, bắt gặp trên mặt Thiệu Bồi Nhất cùng Mặc Tiểu Bạch cũng lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, lòng tôi không khỏi trầm xuống, xem ra cậu ta cũng không được.

Dương Thần nhìn chúng tôi bỗng nhiên cười, gõ gõ cái bàn nói.

- Đừng nhụt chí nữa, tôi biết xuống âm phủ có chút khó khăn, dù sao tôi cũng không làm được, nhưng mà tôi có thể tìm được người có bản lĩnh này.

Gia hỏa này nói chuyện còn ngắt quãng như thế nữa, tôi tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi cậu ta tình huống cụ thể là như thế nào, Dương Thần nghĩ nghĩ, không chút hoang mang nói với chúng tôi, cậu ta biết một cái thôn ở cách đây mười mấy dặm, có một người gặp được người âm, loại bản lĩnh này ở địa phương được xưng là đi âm sai, rất nhiều người muốn liên hệ với thân nhân đã mất nên đều tìm tới người này nhờ hỗ trợ, nghe nói thật sự linh nghiệm, trước nay đã vài chục năm vẫn chưa xảy ra sai lầm.

Tôi hưng phấn, thì ra nơi này còn có người tài ba như thế, tôi vội hỏi Dương Thần có biết người kia hay không, Dương Thần lại lắc đầu nói, trước nay cậu ta chưa thấy qua người nọ, chỉ là trước đây có nghe ông nội nói qua, biết địa chỉ đại khái của người nọ.

Tôi tức khắc vỗ tay bộp một cái, nếu biết địa chỉ người nọ, vậy là tốt rồi, Dương Thần nói, người nọ chuyên môn làm việc này, tin tưởng chúng tôi đi thì cũng sẽ không bị cự tuyệt, đến lúc đó đợi người này đến âm phủ, tìm được Dương lão tiên sinh, đem tình huống này nói ra, không phải giải quyết được rồi sao……

Tôi lập tức đứng lên, việc này không nên chậm trễ, nói làm liền làm, Thiệu Bồi Nhất cũng thực hưng phấn, xem ra đối với này chuyện tới âm phủ này trong lòng cậu ta còn hiếu kỳ hơn cả tôi, mà cái tên Mặc Tiểu Bạch, cậu ta là nơi nào có náo nhiệt liền tức tốc chạy đến tham gia, vừa nghe muốn tìm người đi âm phủ, nhảy dựng lên lôi kéo chúng tôi muốn đi.

Dương Thần cũng không có chuyện gì làm, vì thế liền chạy đến trước bàn thờ, lẩm nhẩm một tràng với di ảnh Dương lão tiên sinh, sau đó liền khóa cửa, cười nói với chúng tôi, thôn chúng tôi muốn đi, gọi là Nhất Mao thôn. Tên thôn này rất là kỳ quái, Nhất Mao thôn, sao nghe đều không giống tên do người đặt, Dương Thần cũng không biết vì cái gì mà đặt cái tên kỳ quái như vậy, chúng tôi tò mò nhưng cũng không hỏi nữa, cả ngàn năm qua chuyện kỳ quái của Trung Hoa có rất là nhiều, nếu chuyện gì cũng tò mò, đều muốn biết rõ ràng thì tôi đây sẽ bị rối rắm đến chết mất.

Nơi này phần lớn đều là đường đất, giao thông cơ bản dựa vào chân đi, nhưng mà bây giờ đã là buổi chiều, nếu còn phải đi thêm mười dặm đường nữa, tới đó chỉ sợ trời đã tối rồi, lại nói hiện tại là mùa đông, mấy ngày hôm trước lại có tuyết rơi, đường cũng không dễ đi, vì thế Dương Thần chạy đến nhà hàng xóm cách vách, mượn một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, mang theo chúng tôi cùng nhau, nhảy nhót xuất phát đi về hướng Nhất Mao thôn, đi tìm vị đi âm sai kia.

Mười dặm đường này thật đúng là không dễ đi, con đường lại gập ghềnh, chúng tôi chịu xóc nảy hơn nửa ngày, trên đường còn chút xíu nữa là rơi vào trong hố tuyết, thật vất vả cuối cùng mới chạy tới nơi, Dương Thần chỉ vào một tấm bia đá ven đường, mỉm cười ý bảo chúng tôi nhìn qua bên đó, chúng tôi không khỏi bật cười, cái tấm bia đá này thật sự viết là: Nhất Mao.

Nhất Mao thôn này nhìn không vừa mắt, nhưng đúng là một cái thôn lớn, sau khi chúng tôi tiến vào thôn, Dương Thần trực tiếp lái xe đi tới Ủy Ban Thôn, tôi buồn bực hỏi cậu ta vì sao, cậu ta nói, cậu ta có một người bà con xa, gọi là cái gì cậu hai bên ông ngoại, làm kế toán ở thôn này, tìm được thân thích kia giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.

Tôi gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, ở chỗ này cậu ta là đại ca khu vực, mặc kệ có chuyện gì, đều nghe cậu ta là được.

Ủy Ban Thôn ở chính giữa thôn, dưới sự chỉ dẫn của người dân chúng tôi đi tới Ủy Ban Thôn, sau khi nghe ngóng, người bà con xa của Dương Thần vừa lúc ở nơi này, Dương Thần không để chúng tôi vào trong, mà tự mình đi vào, đại khái không đến hai mươi phút, rồi dẫn ra một người khoảng hơn năm mươi tuổi đeo kính lão.

Tôi vốn định hàn huyên vài câu, nhưng mà Dương Thần liếc mắt nhìn tôi một cái, ý bảo chúng tôi ai cũng đừng nhiều lời, chúng tôi đều biết ý, vì thế đều ngậm miệng, mà cái ông già kia cũng không nói chuyện, chỉ là trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, sau đó không rên một tiếng ngồi ở bên cạnh Dương Thần, chỉ ra đường, lập tức dẫn chúng tôi tới một cái phòng nhỏ lẻ loi ở đầu đông của thôn.

Nhìn thấy cái phòng ở có vẻ rách nát này, tôi lại rất là thân thiết, bởi vì khi tôi còn nhỏ, tôi cùng ông nội cũng từng ở trong một căn phòng giống như thế này, hơn nữa cũng là cô lập với thôn bên cạnh, lòng tôi biết rằng người đi âm sai này đúng thật là có bản lĩnh hơn người.

Lúc này cậu hai bên ông ngoại Dương Thần mới mở miệng nói chuyện, để chúng tôi đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, để ông ta tiến lên kêu cửa, Dương Thần đang đứng ở bên cạnh ông ta cũng muốn đi theo, nhưng lại bị ngăn lại, lão nhân nói, tình huống hiện tại khác với dĩ vãng, muốn tìm vị đi âm sai này, chỉ sợ phải hao chút trắc trở, lại còn nói chúng tôi ở đây thành thật một chút, đừng nói chuyện lung tung, tất cả nhìn ánh mắt ông ta mà hành sự.

Lòng tôi âm thầm nói thầm, xem ra tính tình vị đi âm sai này cũng rất cổ quái, nhưng mà cái này cũng rất bình thường, đi âm sai sao, chính là chân chạy việc ở dưới âm phủ, thường xuyên giao tiếp cùng quỷ hồn ở âm phủ, cái tính cách như thế mà bảo là bình thường thì đó mới là điều bất thường.

Cậu hai bên ông ngoại cũng là mang theo dáng vẻ cẩn thận đi qua, gõ ba cái lên cánh cửa, cách một hồi, cửa nhà mới chậm rãi mở ra, trong lòng tôi sớm đã tò mò vô cùng, vội duỗi cổ nhìn qua, nhưng vừa mới nhìn thấy không khỏi ngây ngẩn cả người.

Người từ trong phòng này ra, lại là một thiếu niên rất nhỏ tuổi, nhìn qua cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Người này làm sao lại nhỏ tuổi như thế, cái người này không phải là vị người tài ba đi âm sai mà Dương Thần đã nói chứ?

Hay là, cậu ta cũng giống như chúng tôi, cũng có một ông nội tài ba?

 

0.08577 sec| 2429.93 kb