Tôi duỗi đầu hướng ngoài cửa sổ đánh giá, tốc độ xe lửa dần dần chậm lại, phía trước xuất hiện vài ánh đèn, thì ra đã tới một trạm nhỏ.

Ngoài cửa sổ trống không, trong lòng tôi nghi hoặc, đang muốn buông bức màn xuống, ánh đèn ngoài cửa sổ lại nhoáng lên, trong dư quang nơi khóe mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, tôi vội quay đầu lần nữa, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một cái đầu đang chổng ngược xuống, nhe răng trợn mắt với tôi rồi lại thoáng cái không thấy đâu nữa.

Tôi hoảng sợ, trong chớp mắt đã thấy rõ người này sao lại có điểm giống Mặc Tiểu Bạch?

Xe lửa lay động một chút rồi chậm rãi ngừng lại, lục tục có người lên xe xuống xe, tôi lấy ra quả táo lúc trước Mặc Tiểu Bạch đưa cho nhíu nhíu mày, Thiệu Bồi Nhất ở đối diện cười nói.

- Cái người anh em đó thật đúng là rất đặc biệt nha.

Tôi theo bản năng gật gật đầu, cầm lấy quả táo đang muốn cắn, bên cạnh lại bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay, một thanh âm cười nói.

- Quả táo lớn như thế, chia cho tôi một nửa đi nào.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, cái người cười tủm tỉm đứng ở trước mặt tôi, lại đúng là Mặc Tiểu Bạch!

Cậu ta thấy tôi phát ngốc, duỗi tay đoạt lấy quả táo, dùng sức bẻ thành hai nửa, một nửa đưa cho tôi, một nửa chộp trong tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh Thiệu Bồi Nhất, cắn ăn ngon lành.

Tôi cười, cũng cắn quả táo, vừa nhai vừa hỏi.

- Cậu để ba lô ở đâu rồi, tôi thấy trong đó có nhiều trái cây lắm mà, đâu hết rồi?

Mặc Tiểu Bạch có chút buồn bực nói.

- Đừng nói nữa, vì để lên được chuyến tàu này tôi ném đi hết rồi…

Lần này có rất ít người lên tàu, Mặc Tiểu Bạch cũng không có gì cố kỵ, vì thế đè thấp thanh âm, mặt mày hớn hở, đang muốn kể ra chuyến mạo hiểm vừa rồi cho chúng tôi nghe thì có vài người lên tàu, đồng thời nhân viên tàu cũng lại đây kiểm tra phiếu, vì thế Mặc Tiểu Bạch làm bộ làm tịch nói làm mất vé xe lửa rồi, cứ như vậy mà thuận lợi mua được một tấm phiếu.

Lúc sau chúng tôi ai cũng không đề cập đến chuyện cậu ta lên xe như thế nào nữa, nhưng thật ra Thiệu Bồi Nhất cũng rất tò mò, nhưng cậu ta cũng không phải là người lắm miệng, vì thế chúng tôi cứ như thế mà vượt qua tám giờ ngồi xe lửa, sau khi xuống xe lửa thì đổi xe ô tô, lúc hơn hai giờ chiều một chút thì rốt cuộc cũng chạy tới quê nhà của Dương Thần.

Lần này xem như là trở lại chốn cũ, hít thở bầu không khí nông thôn, tôi không tự kìm hãm được cảm giác một luồng thân thiết, khi đi đến cửa nhà Dương Thần, nhìn thấy cái cửa lớn lúc trước bị phá hư đã được thay bằng cái mới, hồi tưởng lại việc lúc trước tôi không khỏi nở nụ cười, duỗi tay bắt đầu gõ cửa.

Qua nửa ngày, trong viện mới truyền đến thanh âm, theo sau đó đại môn mở ra, bóng dáng Dương Thần xuất hiện ở trước mặt tôi.

Nhìn thấy chúng tôi, cậu ta tức khắc liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt chậm rãi toát ra một tia nói không nên lời, giống vui sướng, lại giống phiền muộn, kinh ngạc nói.

- Cậu, Tiểu Thiên? Các cậu làm sao lại tới…

Giọng nói cậu ta có chút khàn khàn, biểu tình cũng có chút mỏi mệt, lòng tôi buồn bực, lại cười nói.

- Như thế nào, không chào đón chúng tôi sao?

Dương Thần vội nói.

- Làm sao mà không chào đón, chính là rất đột nhiên, các cậu lại đây sao cũng không nói trước một tiếng……

Trong lúc đang nói chuyện vội đưa chúng tôi đi vào trong nhà, trong ba người chúng tôi, Thiệu Bồi Nhất cậu ta đã biết, Mặc Tiểu Bạch tôi cũng giới thiệu cho cậu ta, nhưng chỉ nói là em họ tôi, Dương Thần miễn cưỡng cùng bọn họ chào hỏi, nhưng nhìn tinh thần cậu ta có vẻ không tốt, nụ cười trên mặt giống như là cố gắng nặn ra, chẳng lẽ nhà cậu ta lại phát sinh chuyện gì?

Khi mấy người chúng tôi vào phòng, tôi mới mơ hồ cảm giác được có chỗ không thích hợp, loại cảm giác này kỳ thật rất kỳ quái, trong phòng này nhìn qua tất cả đều như bình thường, gọn gàng ngăn nắp, nhưng mà lại có một loại cảm giác áp lực không thể hiểu được, thật giống như là một loại…… Khí tràng.

Đúng, chính là khí tràng, loại đồ vật này rất khó nói rõ ràng, thông thường chỉ có thể hiểu ngầm, lại không cách nào nói ra, tựa như lúc này tôi đứng ở chỗ này, thì cảm giác được ánh sáng trong phòng hơi tối tăm, nhưng trên thực tế, nhà Dương Thần ngả về phía tây nam, hiện tại là khoảng hai giờ hơn, vừa vặn là lúc ánh nắng chiếu vào, ánh mặt trời rất là sung túc, trong phòng một mảnh sáng ngời, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy, trong phòng này chẳng những ánh sáng tối tăm, khí tràng áp lực, hơn nữa, làm cho lòng người có cảm giác hơi quái dị.

Dương Thần mời chúng tôi vào trong phòng, nhưng tôi không có động, đứng ở cửa ánh mắt nhìn chung quanh phòng trong, lại rất mau liền phát hiện một chỗ không thích hợp.

Trên bàn ỏ giữa căn phòng này, để một tấm hình trắng đen, trên hình còn treo vòng hoa trắng, ảnh chụp, đúng là ông nội của Dương Thần, vị mang tuyệt kỹ Thiên Thư Lỗ Ban, Dương lão tiên sinh.

- Cái này, Dương Thần, ông nội cậu, khi nào…

Tôi tức khắc minh bạch, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, vị lão nhân đáng kính này, lần trước lúc tôi đi khỏi đây còn đang khỏe mạnh bình thường, mới cách không lâu, làm sao lại qua đời?

Dương Thần rưng rưng, cúi đầu nói.

- Cậu đi không đến mấy ngày, ông nội liền đi…

Ý niệm quay nhanh trong đầu tôi, tình cảnh ngay lúc đó rõ ràng trước mắt, vì thế lắc đầu nói.

- Không đúng, lúc ấy ông nội cậu nói qua, nhiều lắm ông ấy chỉ bị tê liệt hai chân, không thể đứng lên mà thôi, sao có thể qua đời được?

Giọng Dương Thần tràn đầy căm hận nói.

- Không sai, lúc ấy ông nội là ngăn chặn Hồn Yếm Thuật của tên Y Thắng kia, lại không nghĩ rằng, vài ngày sau lệ phách vẫn luôn ẩn núp trong cơ thể ông đột nhiên phát cuồng, chạy tán loạn khắp cơ thể, ông nội dùng hết toàn lực vẫn không có thể chiếm được thượng phong, cuối cùng ngũ tạng lục phủ đều rồi loạn, không cầm cự qua nổi đêm hôm đó.

Sắc mặt tôi tức khắc trầm xuống, trong đầu cái thứ nhất nhớ tới chính là Y Thắng, gia hỏa này nhất định là không cam lòng luân phiên thất bại, cuối cùng đem oán khí phát tiết đến trên người Dương lão tiên sinh, đúng, nhất định là như thế, nếu không lấy năng lực của Dương lão tiên sinh là không có khả năng không đối phó được lệ phách ẩn núp trong cơ thể kia.

Nghĩ đến đây, lồng ngực tôi bỗng dâng lên một luồng lửa giận, cắn răng hỏi.

- Đã an táng lão gia tử rồi sao?

Dương Thần im lặng gật đầu.

- Đã được vài ngày rồi, bất quá dựa theo lão nhân gia phân phó, lặng lẽ thổ táng, là ở phía sau núi.

Tôi kiềm chế cơn tức giận, gật gật đầu, bước đi đến trước bàn, dâng hương cho lão gia tử, ngẩng đầu nhìn di ảnh Dương lão tiên sinh, trong lòng bi ai, khom lưng hành lễ, trong miệng cầu nguyện.

- Dương lão tiên sinh, ngài vốn là bạn tốt của ông nội con, vì truyền thừa Thiên Thư Lỗ Ban, vất vả cả đời, hiện tại phi thăng cực lạc, lên đường bình an. Ngài yên tâm, nếu lần này con điều tra ra là tên hỗn đản Y Thắng kia làm, con nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thiệu Bồi Nhất thấy thế cũng vội vàng đi lên, cung cung kính kính khom người xuống, cúi lạy ba cái, ngay sau đó thở dài.

- Vãn bối là đệ tử nhà họ Thiệu ở quan ngoại, đã sớm nghe cha vãn bối nói qua Thiên Thư Lỗ Ban thần diệu vô song, lần này ngàn dặm xa xôi tới nơi này, vốn định chứng kiến phong thái của lão gia tử, không nghĩ tới đã tới chậm…

Mặc Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn di ảnh Dương lão tiên sinh, lại đột nhiên quỳ xuống, phanh phanh phanh dập đầu ba cái, chúng tôi đều kinh ngạc nhìn, tiểu tử ngốc không quen biết gì với nhà họ Dương, làm sao lại hành đại lễ như thế?

Mặc Tiểu Bạch dập đầu, lớn tiếng nói.

- Dương gia gia, bọn họ có ông nội, có cha, con cũng có, tuy rằng con không quen biết lão nhân gia ngài, nhưng mà ông nội của con dặn dò rằng nếu hành tẩu giang hồ, gặp được truyền nhân Thiên Thư Lỗ Ban, nhất định phải dập đầu ba cái, nói lời cảm ơn, hiện tại tuy rằng lão nhân gia không còn nữa, nhưng mà con vẫn phải dập đầu với ngài, lão nhân gia ngài lên đường bình an, tới thế giới cực lạc, đừng quên chuyển lời cho ông nội con, liền nói, Tiểu Bạch rất nhớ ông, còn có, thỉnh lão nhân gia yên tâm, bây giờ con không còn đái dầm nữa…

Tôi ở một bên nghe mà kinh hãi, vội duỗi tay kéo cậu ta lên, che miệng rồi trừng mắt nhìn cậu ta một cái nói.

- Cậu nói năng lung tung cái gì đó…

Mặc Tiểu Bạch cười hắc hắc, thoát khỏi tay tôi cười nói.

- Loạn cái gì chứ, một chút đều không loạn, trước kia ông nội của tôi có nói với tôi rồi, truyền nhân chính tông của Thiên Thư Lỗ Ban là nhà họ Dương ở Hà Nam, ông nội còn nói trước kia ông từng chịu ân huệ của nhà họ Dương, cho nên mới bảo tôi thấy được truyền nhân nhà họ Dương liền phải dập đầu, hiện tại tôi đã dập xong rồi.

Tôi lúc này mới hiểu ý cậu ta nói gì, thì ra gia tộc của cậu ta năm đó cũng từng có qua lại với nhà họ Dương, nhưng nhìn một tia giảo hoạt trong mắt Mặc Tiểu Bạch, tôi nhìn thoáng qua Dương Thần, bỗng nhiên hiểu ra không khỏi nở nụ cười, nhìn không ra được mặc dù Mặc Tiểu Bạch nhìn như không có đầu óc, nhưng tâm nhãn còn rất cao, ông nội cậu ta nói, nhìn thấy truyền nhân nhà họ Dương phải dập đầu, mà giờ cậu ta thấy Dương Thần tuổi trẻ, khẳng định không muốn dập đầu, vì thế chủ động chạy tới dập đầu với di ảnh Dương lão gia tử, đây cũng coi như là lừa gạt qua được một cửa

Dương Thần cũng không có tâm tư để ý đến những việc này, bất quá vừa nghe Mặc Tiểu Bạch cũng là cố nhân, lúc này mới cùng Mặc Tiểu Bạch chào hỏi lại lần nữa, hàn huyên vài câu rồi đưa chúng tôi về một gian nhà khác trò chuyện.

Tâm tình tôi rất là buồn bực, nghĩ thầm khó trách cái tên Y Thắng kia mấy ngày này không có động tĩnh, phỏng chừng là đem sức mạnh đều dùng ở nơi này, sau khi trở về tôi nhất định phải điều tra rõ chuyện này, cho Dương lão tiên sinh một cái công đạo.

Dương Thần nhìn nhìn chúng tôi, mở miệng liền hỏi chúng tôi đường xa mà đến, là có chuyện gì quan trọng hay không, tôi cũng không dấu diếm, tuy rằng lão gia tử đã đi, nhưng mà truyền nhân Lỗ Ban còn ở đây, nói cho Dương Thần nghe thì cũng như nhau.

Vì thế, tôi liền đem chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay mơ hồ nói cho Dương Thần nghe một lần, đương nhiên chỉ là nói về chuyện bộ xương khô kia, các chuyện khác cũng không có để ý tới.

Sau khi Dương Thần nghe xong, biểu tình lại không có gì biến hóa, cậu ta đưa ra yêu cầu muốn nhìn bộ xương khô, Thiệu Bồi Nhất vội cẩn thận lấy ra khỏi ba lô, mở ra tầng tầng băng bó, bộ xương khô kia lại xuất hiện ở trước mặt chúng tôi lần nữa.

Nhưng mà lần này nhìn thấy bộ xương khô tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đều kinh ngạc, lần trước từ trần nhà lấy ra, bộ xương khô vẫn là xương trắng dày đặc, nhưng mà chỉ mới qua có hai ngày đã biến thành màu tím đen.

Tôi nói cho Dương Thần nghe biến hóa của bộ xương khô này, rốt cuộc cậu ta mới thay đổi sắc mặt, đứng dậy, cẩn thận nhìn nửa ngày, ngã ngồi ở trên ghế, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, lại bảo chúng tôi chờ một lát, tự mình chạy vào buồng trong, nửa ngày cũng chưa ra.

Tôi cũng không hỏi nhiều, cũng không thúc giục, bây giờ cái tên này chỉ là truyền nhân thực tập của Lỗ Ban, chắc còn chỗ không thể hiểu được, cho nên khẳng định là đi xem bí pháp Lỗ Ban, Vô Tự Thiên Thư kia.

Nhưng mà chúng tôi đợi nửa ngày, Dương Thần mới chầm chậm đi ra nhưng lại nhíu mày, lắc lắc đầu, nói.

- Ngại quá, thứ này tôi cũng không biết là cái gì……

Tôi buồn bực nói.

- Cậu cũng không biết? Nhưng mà tôi lại cảm thấy thứ này như có quan hệ với Yếm Thắng Thuật, lại được phát hiện ở trong nhân gian, trong Thiên Thư Lỗ Ban không ghi lại chút gì sao?

Dương Thần gãi gãi đầu, thở dài nói.

- Thật ra mà nói, nếu là ông nội của tôi còn sống, nhất định lão nhân gia có thể nhận ra, đáng tiếc, haiz…

Tôi không còn lời gì để nói tiếp, đúng vậy, mục đích lần này của chúng tôi kỳ thật vốn dĩ chính là tìm Dương lão tiên sinh, tuy rằng Dương Thần cũng là truyền nhân Lỗ Ban, nhưng rốt cuộc thời gian quá ngắn, cậu ta lại thiếu kinh nghiệm, nhưng Dương lão tiên sinh đã qua đời, chuyện này, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?

 

1.06311 sec| 2444.477 kb