Tôi vốn tưởng rằng, lần hành trình đi đến cổ mộ sẽ tái sinh nhấp nhô, không nghĩ rằng lại thật sự thuận lợi.
Sau khi đi vào phụ cận cổ mộ, dựa vào ký ức lần trước, còn có khứu giác nhạy bén trời sinh của Nam Cung Phi Yến, đã tìm được phòng nhỏ của người giữ mộ ở trên núi.
Quả nhiên Thường thợ săn ở đó, thời điểm tìm được thì ông ta đang ngồi dựa vào cục đá ở trước phòng, vẫn không nhúc nhích, nhìn qua giống như một cái thây khô.
Trên thực tế, ông ta thật đúng là một khối thây khô, một thây khô biết đi còn biết nói nữa.
Tôi đem những gì tôi muốn nói, nói cho ông ta nghe từ đầu tới cuối, tôi thành khẩn nói với ông ta, tôi nguyện ý trợ giúp bọn họ, nhưng mà tôi yêu cầu thời gian, hy vọng bọn họ tin tưởng tôi.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Thường thợ săn, nhìn không ra nửa điểm biểu tình, có lẽ ông ta cũng rất thất vọng, có lẽ ngàn năm thời gian đã làm tâm ông ta chết lặng, đối với những gì tôi nói, ông ta chỉ chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn phía vòm trời xa xôi, nói với tôi đúng năm chữ.
- Tôi chờ, tôi tin cậu.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần ông ta tin tưởng tôi, như vậy tất cả đều dễ nói, tôi nỗ lực nặn ra một gương mặt tươi cười với ông ta rồi nói.
- Ông yên tâm, tôi sẽ không để ông chờ lâu lắm, bởi vì, tôi cũng sẽ không để bản thân mình phải chờ lâu.
Ông ta hơi hơi có chút nghi hoặc, dường như không hiểu những lời tôi nói có ý gì, nhưng mà cái đó không sao cả, chỉ cần bản thân tôi hiểu, tôi nhớ rõ, như vậy đủ rồi.
Bởi vì, tôi vốn đã không có quá nhiều thời gian.
Sau khi rời khỏi cổ mộ, tôi ngựa không dừng vó chạy tới nhà ga mua vé, đồng dạng cũng rất thuận lợi, mua được hai tấm vé tàu, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất cùng nhau xuống nông thôn, Nam Cung Phi Yến vẫn muốn ở lại đây, nàng có chuyện phải làm của nàng, lại còn có muốn giúp đỡ chúng tôi, tùy thời giám thị động tĩnh trong thành phố.
Thời gian một ngày đảo mắt liền đi qua, xe lửa đi hướng quê nhà Dương Thần là vào lúc ba giờ sáng, tám giờ ngồi xe, xuống xe còn muốn ngồi hai giờ ô tô, khoảng cách xác thật rất xa, hai chúng tôi ở quán KFC gần ga tàu hỏa mỗi người gọi một ly cà phê, đợi tới nửa đêm, thật vất vả lay lắt đợi tới sau ba giờ đêm, đang chuẩn bị xếp hàng tiến trạm, xa xa phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
Lúc mới đầu tôi còn không chú ý, nhưng tiếng la kia càng ngày càng gần, tất cả mọi người quay đầu lại xem, tôi mới chú ý tới, nghiêng tai nghe xong, thanh âm kia kêu cư nhiên là “Anh họ”.
Tôi quay đầu lại nhìn, người này quả nhiên là Mặc Tiểu Bạch, tôi có chút kinh ngạc, đã mấy giờ rồi mà cậu ta còn chạy đến nơi này?
- Trùng hợp như vậy, cậu cũng ngồi xe lửa hả?
Tôi mở miệng hỏi.
Mặc Tiểu Bạch hổn hển chạy đến phụ cận, cười hắc hắc, nói.
- Anh họ nha, nghe nói anh muốn ra ngoài, tôi cân nhắc đây hẳn là có chuyện tốt, mới vừa được tin, tôi liền chạy nhanh chạy tới, hắc hắc, còn may là đuổi kịp.
Tôi buồn bực nói.
- Cậu ở đâu biết đến tin tức, ai nói tôi muốn ra ngoài?
Mặc Tiểu Bạch cười nói.
- Chuyện này còn không phải quá đơn giản sao, hôm nay tôi đi tìm Tiệp Dư, kết quả chỗ nhà cô ấy bị cảnh sát kéo dây vàng rồi, ai cũng không được đi vào, cũng không biết làm sao nữa, sau lại nghe người ta nói, đêm qua nơi đó có động đất, tôi lo lắng cho Tiệp Dư cho nên muốn lén chui vào, lại bị hồ ly tinh tỷ tỷ của cậu ngăn cản, là chi ta nói cho tôi, nói hôm nay cậu muốn đi ra ngoài, tôi vừa nghe, liền dọn dẹp một chút rồi chạy nhanh tới đây, buổi tối còn ngủ quên, nếu không, tôi đã sớm tới rồi…
Cậu ta nói năng lộn xộn, nhưng cũng đủ để tôi nghe hiểu, là Nam Cung Phi Yến nói cho cậu ta biết, tôi hơi suy tư, liền minh bạch Nam Cung Phi Yến đây là không yên tâm để tôi đi một mình, muốn nhiều người đi chung với tôi.
Nếu cậu ta đã tới rồi, tôi cũng không nói thêm cái gì, vì thế liền giới thiệu cậu ta cùng Thiệu Bồi Nhất một chút, hai người lần đầu gặp mặt, nhưng mà cũng đã nghe nói về nhau nhiều nên cũng không có gì xa lạ, Mặc Tiểu Bạch còn móc ra hai quả táo từ trong ba lô, đưa cho chúng tôi một người một quả, làm tôi có điểm dở khóc dở cười, cái người anh em này thật sự coi chuyện ngồi xe lửa là chuyện lớn mà, còn chuẩn bị chút trái cây, khó được cậu ta có lòng như thế.
Nhưng vào lúc qua cửa kiểm an, mắt thấy bao lớn bao nhỏ đều phải để lên băng chuyền, lòng tôi lại lộp bộp một chút, thiếu chút nữa đã quên một chuyện lớn, trong ba lô của Thiệu Bồi Nhất có một bộ xương khô, cái thứ này mà để kiểm tra thấy thì hai chúng tôi ai cũng đừng hòng chạy thoát.
Tôi vội bám vào người nói nhỏ mấy câu với Mặc Tiểu Bạch, sau đó liền đến phiên chúng tôi, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, hiển nhiên cậu ta cũng nhớ tới chuyện bộ xương khô, trong ánh mắt cũng có chút luống cuống.
Bất quá đúng lúc này, Mặc Tiểu Bạch chớp chớp mắt với chúng tôi, ý bảo chúng tôi đem ba lô để lên đi, nhìn bộ dáng định liệu trước của cậu ta, tôi cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đem ba lô thả lên, ngay lúc ba lô vừa đi ngang qua máy kiểm tra, tôi liền nhìn Mặc Tiểu Bạch nhẹ nhàng bắt tay đặt ở trên máy tính của nhân viên kiểm tra.
- Ủa?
Nhân viên kiểm tra kia lập tức liền lộ ra biểu tình kinh nghi, duỗi cổ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dùng sức chụp vài cái, nói thầm nói.
- Làm sao lại đen thui rồi?
Tôi tức khắc rất là kinh ngạc, ngay trong chốc lát đó ba lô của chúng tôi đã qua khỏi máy kiểm tra, Mặc Tiểu Bạch giảo hoạt cười với tôi, dường như không có việc gì rồi bắt tay rụt trở về, nhân viên kiểm tra lại lần nữa trừng lớn đôi mắt, nhíu mày tự nói.
- Kỳ quái, như thế nào lại bình thường rồi.
Này hết thảy kỳ thật chỉ là ở trong vòng vài giây liền hoàn thành, nhanh đến nỗi nhân viên kiểm tra căn bản không lưu ý cái gì, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất cũng đã cầm lấy ba lô, rời khỏi cửa kiểm tra
- Tiểu Bạch, thực sự may nhờ có cậu, cậu làm sao làm được vậy?
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ Mặc Tiểu Bạch hỏi.
- Hắc hắc, này có gì đâu, tôi ăn nhiều quỷ như vậy, từ trường trong cơ thể vốn dĩ liền không bình thường, nhiễu loạn sóng điện từ một chút, đây là chút lòng thành…
Mặc Tiểu Bạch đắc ý mà nói.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Mặc Tiểu Bạch điên điên khùng khùng, không thể tưởng được lại có loại công năng đặc dị này, đúng là đã giúp cho chúng tôi rất nhiều.
Lần này hữu kinh vô hiểm mà thông qua được cửa kiểm tra, ai ngờ, ở thời điểm kiểm phiếu, tôi lại một lần nữa choáng váng, bởi vì tôi cùng Thiệu Bồi Nhất mỗi người một tấm phiếu, cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Mặc Tiểu Bạch, cậu ta lại không có phiếu!
Chính cậu ta cũng trợn tròn mắt, vỗ trán một cái, kinh hô.
- Trời ơi, tôi quên mua phiếu rồi…
Tôi hết chỗ nói rồi, ngồi xe lửa không mua phiếu, người này cũng coi như là kỳ tài, vì thế chúng tôi liền thương lượng cùng nhân viên công tác kiểm phiếu, có thể hay không lên xe trước, sau đó lại mua phiếu, nhân viên công tác cũng không làm khó xử chúng tôi, nói với Mặc Tiểu Bạch, hiện tại đều là hệ thống tên thật, cậu có thể lấy chứng minh nhân dân lên trạm trước rồi sau đó có thể mua vé bổ sung.
Chúng tôi ngàn ân vạn tạ, thành phố nhỏ mới có điểm chỗ tốt này, quản lý không phải nghiêm khắc gì, nếu là thành phố lớn, nói ba hoa chích choè cũng sẽ không đồng ý cho lên xe.
Nhưng Mặc Tiểu Bạch sờ khắp người, ngượng ngùng gãi đầu nói, cậu ta cũng không mang theo chứng minh nhân dân.
Tôi vừa nghe thiếu chút nữa té xỉu, người anh em ngốc này hoá ra cái gì cũng không hiểu hả, cậu ta dùng vẻ mặt vô tội mà nói, trước nay cậu ta cũng chưa từng ngồi qua xe lửa, căn bản không biết còn có chuyện phiền toái như thế, tôi hỏi cậu ta làm sao có thể từ quê nhà mà chạy lên đây được, cậu ta đúng lý hợp tình nói, cậu ta là ngồi xe kéo gạch máy kéo lại đây……
Cái này không có biện pháp, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đi đến cửa vào của mình, Mặc Tiểu Bạch dùng ánh mắt trông mong đứng ở cổng soát vé nhìn chúng tôi, bỗng nhiên giơ tay dùng sức vẫy vẫy với chúng tôi, tôi cũng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với cậu ta, xem ra hôm nay cậu ta lăn lộn không công rồi
Ai ngờ, cậu ta một bên phất tay một bên hô câu.
- Anh trai à, chờ tôi…
Tôi không khỏi buồn bực, một xíu nữa là tàu chạy rồi, chẳng lẽ cậu ta còn có cái khác biện pháp nào khác có thể đuổi theo chúng tôi được hay sao?
Thời gian không để cho tôi nghĩ nhiều, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo, rất nhanh đã bị chen chúc đẩy đi vào, vì thế chỉ phải thành thành thật thật lên xe, tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống.
Không quá vài phút, xe lửa rời ga, tôi quay đầu lại nhìn về hướng sân ga, nghĩ thầm Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, cậu không phải là nghĩ muốn trà trộn vào hay sao, sau đó đi theo đằng sau tàu chứ?
Tôi miên man suy nghĩ một trận, xe lửa liền chậm rãi đi ra khòithành thị, chạy vào cánh đồng bát ngát, lúc này đúng là thời khắc tối nhất trước khi trời sáng, ngoài cửa sổ xe lửa tối om, cái gì đều thấy không rõ, tôi ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ đã bay tới ở ngoài ngàn dặm, cũng không biết, lúc này Dương Thần đang làm cái gì, cái chân đau của ông cậu ta, có đỡ được chút nào hay không.
Thiệu Bồi Nhất ngồi xuống ở đối diện, sau khi uống nửa chai nước khoáng liền ngáp một cái, nói vẫn là nắm chặt thời gian ngủ một hồi, ngày mai không biết chừng có rất nhiều việc xảy ra.
Nói xong, cậu ta liền duỗi tay muốn kéo bức màn, nhưng ở ngay lúc cậu ta kéo bức màn lên, tôi bỗng nhiên thấy ngoài cửa sổ thủy tinh, giống như hiện lên một gương mặt người.
Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng kéo bức màn lên nhìn ra bên ngoài, lại cái gì đều không có, nhưng tôi dám thề, tôi vừa rồi tuyệt đối là thấy được một gương mặt người.
Tôi thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ trên chuyến xe lửa này, còn có quỷ phá?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo