Nghe Lam Ninh nói xong, mấy người chúng tôi vội vàng chạy về nhà La tiên sinh, lúc chạy đến nhà ông ta thì mặt trời đã ló dạng, nhưng cửa lớn nhà ông ta đóng chặt ánh đèn sáng choang, tôi tiến lên kêu cửa nửa ngày nhưng không có ai lên tiếng.
Thiệu Bồi Nhất gọi điện thoại cho La tiên sinh, thế mới biết thì ra sau khi chúng tôi đi rồi, ông ta liền đem thím Từ đang hôn mê bất tỉnh đưa đến bệnh viện, sau đó chính mình cũng về một căn nhà khác ở lại, căn bản không dám ở nơi này nữa, cho nên, hiện tại biệt thự trừ bỏ ánh đèn sáng choang, một người cũng không có.
Dưới sự chỉ dẫn của La tiên sinh, chúng tôi tìm được chìa khóa dưới cái đệm trước cửa, mở cửa chạy vào, khi đi vào trong phòng lão lái thái không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chén nước cùng gạo trắng vẫn không nhúc nhích, còn đặt tại nơi đó.
Tôi đang muốn đi qua đó, Lam Ninh lại chui ra, nói tôi cầm chén gạo trắng kia ra bên ngoài, còn chén nước không cần phải lo.
Tôi tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn làm y theo lời nàng nói, đi qua cầm nửa chén gạo trắng trước bàn thờ Phật đem ra, đi đến trong đại sảnh, lại đem cửa phòng đóng kỹ, Lam Ninh đã chui vào trong túi Càn Khôn, chỉ lộ ra cái đầu, lại nói tiếp chén gạo trắng này có huyền cơ, vô luận tìm được cái gì, nhất định phải lập tức thu lấy, không cần do dự, sau đó lại đem gạo trắng còn lại, bỏ vào trong chén nước kia, rồi tìm một góc âm u nào đó trong biệt thự đổ đi là được.
Nói xong, nàng liền chạy mất, tôi càng thêm khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất, bọn họ cũng đều không hiểu ra sao, đơn giản mặc kệ, cầm nửa chén gạo trắng lên đổ lên trên bàn, tôi muốn nhìn thử coi cái thứ này có cái gì bí ẩn.
Gạo trắng đổ ở trên bàn, tôi trừng lớn đôi mắt nhìn, thực dễ dàng liền phát hiện ở bên trong gạo trắng có một viên hạt châu màu vàng nhạt bằng móng tay hình thù bất quy tắc.
- Di, đây là thứ gì…
Tôi duỗi tay cầm hạt châu lên, kỳ quái đánh giá, thứ này có chút giống trân châu, nhưng ngẫm lại thì thấy khả năng không lớn, thi thực quỷ đói dùng gạo trắng, bỏ trân châu vào đó làm gì?
Nam Cung Phi Yến đưa tay đoạt lấy, cầm ở trong tay đánh giá, lập tức kinh hô một tiếng, vội nhét trở lại tay của tôi, cả kinh kêu lên.
- Này, đây là…
- Đây là cái gì?
Tôi thấy sắc mặt nàng thay đổi, vội vàng truy vấn, Nam Cung Phi Yến thở sâu, nhìn chằm chằm thứ đồ vật giống như trân châu kia, nhíu mày nói.
- Này hình như là… Xá lợi tử trong truyền thuyết...
- A…
Tôi cũng kinh ngạc, xá lợi tử? Nói giỡn cái gì đó, đó chính là bảo bối Phật môn, trước nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hoặc là ở trong một ít chùa tháp Phật giáo nổi danh mới có cung phụng, làm sao lại có thể chạy tới trong một hộ gia đình bình thường được, lại còn ném vào một chén gạo trắng để thi thực cho quỷ đói, cái này……
- Chị xác định chị không nhìn lầm?
Tôi nghi hoặc hỏi Nam Cung Phi Yến, nàng lại lần nữa thăm dò, rồi lập tức rụt cổ lại, khẳng định nói.
- Tám chín phần mười, chị dám xác định, rất nhiều năm trước, có một lần chị đi ra ngoài chơi cùng với mẹ, đã từng trong lúc vô ý nhìn thấy qua một lần, tuy rằng hình dạng khác với cái này, nhưng hơi thở bên trong tuyệt đối là giống nhau như đúc.
Lúc này tôi mới gật gật đầu, nếu nàng đã nói như vậy, như vậy cũng có điều chắc chắn, nếu đưa thứ này cho người thường xem, khẳng định phân biệt không ra xá lợi tử cùng trân châu khác nhau chỗ nào, nhưng mà Nam Cung Phi Yến là hồ tiên, nàng nói là xá lợi tử, vậy hơn phân nửa không sai được.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhớ tới những lời vừa rồi Lam Ninh nói, vì thế cũng không dám xem nhiều nghĩ nhiều, trực tiếp đem viên “Xá lợi tử” cẩn thận thu vào trong túi Càn Khôn, sau đó đem những hạt gạo trắng thu hồi, cầm lấy chén nước nhìn thoáng qua, liền thấy trên mặt nước có một miếng gạo vỡ nổi bồng bềnh.
Tôi nghĩ đây đúng là hạt gạo lúc trước tôi tùy tay nhặt lên rồi ném vào trong hồ kia, lập tức không khỏi thầm giật mình, vội cùng Thiệu Bồi Nhất quét sạch gạo trắng bỏ vào trong nước, sau đó đi ra nhà Họ La, đi ra bên ngoài biệt thự, tìm cái góc tường âm u, đem chén nước hắt ở trên mặt đất, cũng ném luôn cái ly, tới đây coi như đại sự đã thành.
Tuy rằng tôi cũng không biết nguyên nhân phải làm như vậy là gì, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Ninh có thể thấy việc này rất là quan trọng, tôi làm xong hết thảy, liền cùng Nam Cung Phi Yến còn có Thiệu Bồi Nhất về cái nhà chúng tôi ở tạm, cũng chính là cái chung cư kia.
Lúc này trời đã mau sáng, tôi ngửa mặt ngã vào trên giường, chỉ cảm thấy cả người đều muốn rã ra, eo lưng đau nhức, trong đầu lộn xộn, huyệt Thái Dương nhảy dựng liên hồi, khó chịu giống như bị kim đâm.
Những chuyện xảy ra đêm nay thật sự quá phong phú, mỗi một sự kiện đều là kinh tâm động phách, hồi tưởng lại thôi mà cái trán tôi đã không nhịn được chảy ra mồ hôi lạnh. Tuy rằng hôm nay Thiệu Bồi Nhất không làm gì, bất quá cũng có biểu tình mệt mỏi, dựa vào trên sô pha, tùy tay cầm ấm nước, rót nhiệt tình.
Nam Cung Phi Yến lại không mệt, ở trong phòng đi tới đi lui, chống cằm, một bộ như đang suy tư gì đó, thỉnh thoảng lẩm nhẩm lầm nhầm, nhắc mãi cái gì.
Tôi càng thêm đau đầu, vì thế kêu nàng.
- Em nói này chị có thể dừng lại một hồi được không, chúng ta phải nghỉ ngơi một hồi, buổi sáng còn có việc phải làm, chị tinh lực dư thừa, mà hai người bọn em không so được với chị đâu.
Nam Cung Phi Yến dừng bước chân, lại nhíu chặt mày, nói với tôi.
- Em nói thử xem, viên xá lợi tử này sao lại có thể có mặt ở trong ngôi nhà của một bà lão bình thường như vậy được chứ?
Tôi nhún vai nói.
- Ai mà biết, lại nói, chị có dám khẳng định đó chỉ là một bà lão bình thường không? Cái bà đó á, trong nhà nuôi không biết bao nhiêu là quỷ, em thấy nếu bà ta không phải cung Phật, phỏng chừng cũng là mụ phù thủy không biết chừng.
- Cho nên chị mới nghi hoặc, chuyện này, xem ra không có đơn giản như vậy, ai, em trai này, cái nữ quỷ kia…… Chính là cái người gọi là Lam Ninh kia đó, sao cô ta lại có thể biết được chuyện này?
Nam Cung Phi Yến rất là để bụng việc này, tôi nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy kỳ quặc, vì thế kêu Lam Ninh ra, sau một phen hỏi han, mới biết được, sau khi đứa bé lanh lợi cùng quỷ ngốc tiến vào cung điện Giải Trĩ Thần Quân, ở trước mặt Giải Trĩ Quân một câu một lời nói dối cũng không dám thốt ra, triệt để đem tất cả đem những chuyện đã xảy ra nói ra, sở dĩ Lam Ninh biết chuyện xá lợi tử, hoàn toàn chính là do hai đứa kia khai ra.
Đứa bé lanh lợi kia nói, nhà họ La vốn chính là nơi tụ âm, cũng không phải bởi vì lão thái thái thi thực nên mới có nhiều quỷ đến như thế, mà là bởi vì trong nhà có quỷ phá, cho nên lão thái thái mới có thể thi thực, nếu không những quỷ hồn đó nháo lên, nhà họ La sớm đã long trời lở đất, gặp vận rủi lớn từ lâu rồi.
Nhưng lại không biết lão thái thái từ đâu lấy được một viên xá lợi tử trở về, đặt ở trong chén gạo, mỗi khi cung phụng thi thực, những thức ăn đó sẽ đều bao hàm phật lực thần bí, rất tốt đối với quỷ hồn. Nhưng mà phật lực đó không phải quỷ hồn nào cũng có thể thừa nhận được, bởi vì phật lực đối với bản thân quỷ hồn có lực thương tổn nhất định, nếu thời gian lâu, có thể đem phật lực hấp thu, đây là chuyện tốt, nhưng đối với những cái quỷ hồn bình thường, không có bao nhiêu lý trí mà nói, phật lực này không khác độc dược là bao, cho nên, sau khi chúng nó ăn đồ ăn xong thì phải trở lại vách tường.
Chỉ có đứa bé lanh lợi này bởi vì biết căn nguyên cho mới âm thầm chịu đựng thống khổ, ẩn núp ở trong chén gạo, trong lúc bị phật lực ăn mòn, đồng thời cũng đang tiến hành tự mình tiến hóa.
Mà cái con quỷ ngốc kia, sau khi đi vào được trong cái chén gạo rồi thì bởi vì tham ăn, tiến vào rồi không chịu đi ra, cũng không biết tránh né cái gì, đứa bé lanh lợi cũng không có biện pháp gì với nó, ở chung một thời gian thì tự nhiên cả hai lại trở thành bạn tốt của nhau.
Sau đó trên vách tường cùng trần nhà bị người ta đặt pháp khí chiêu hồn, đứa bé lanh lợi cũng biết một ít, nhưng mà nó dưới tác dụng của Phật xá lợi đã cơ bản có thể miễn dịch đối với thứ đồ đó, cho nên, những quỷ hồn trên vách tường đều chịu ảnh hưởng, duy chỉ có nó cùng con quỷ ngốc ở bên trong chén gạo trắng là thản nhiên tự tại, mỗi ngày chỉ có ăn và uống.
Nhưng mà nó chỉ biết nhiêu đó mà thôi, còn về lai lịch của bộ xương khô thì nó cũng không rõ ràng, cho nên sau khi nó nói ra tình hình thực tế, Lam Ninh liền chạy nhanh báo cho tôi biết, lấy viên xá lợi tử kia ra, dư lại nước trong cùng gạo trắng thì đổ đi, cái này cũng là công đức của tôi, bởi vì có rất nhiều quỷ đói qua đường, còn có tiểu chúng sinh trong thế giới vô biên, đều sẽ bởi vậy mà được lợi.
Mà vì sao phải đem đổ ở ngoài cửa, đó là bởi vì khu biệt thự này có một đôi sư tử đá giữ cửa, quỷ đói tầm thường căn bản không có cách nào tiến vào.
Lam Ninh nói như thế, tôi mới rốt cuộc minh bạch hết thảy ngọn nguồn, đồng thời cũng càng thêm tò mò với lai lịch bộ xương khô này, trong lòng hạ quyết tâm, chờ tới sáng mai, liền dựa theo nguyên kế hoạch mà hành động, đi cổ mộ tìm thủ mộ giả trước, sau đó lập tức xuất phát đi tìm truyền nhân Lỗ Ban, vị Dương lão gia tử kia.
Chúng tôi ở trong phòng thoáng nghỉ ngơi một chút, vừa mới ngủ gật đã bị Nam Cung Phi Yến lay tỉnh, tôi nhảy xuống giường, mở rèm cửa, hôm nay lại là cái ngày nắng, tôi không khỏi phấn chấn tinh thần một chút, nhéo nhéo bàn tay, vung tay với bọn họ, xuất phát!
Kỳ thật trong lòng tôi vẫn là có hơi chút thấp thỏm, hôm nay sắp đi gặp người giữ mộ, Thường thợ săn kia, đội trưởng đội hộ vệ của Kim Ngột Thuật, ông ta sẽ phản ứng như thế nào đây?
Nhưng chuyện này đều đã không còn quan trọng, tôi âm thầm nói với chính mình, vô luận như thế nào, tôi nhất định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, mặc kệ là hai năm hay ba năm, hay là năm tháng còn dài hơn nữa, chỉ cần tôi còn sống, chỉ cần có một phần hy vọng, tôi sẽ nổ lực làm hết mình.
Không vì cái gì khác, chỉ vì phần tín nhiệm của bọn họ với nhà họ Hàn, cùng với sự chờ đợi ngàn năm không thay đổi kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo