Tư Đồ tiên sinh mỉm cười một chút, bình tĩnh mà nói.

- Tôi cũng không phải tránh né, cũng không phải vì chờ đợi, tôi chỉ là muốn nhìn một chút, người năm đó sẽ dùng phương thức gì tới tìm tôi mà thôi.

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, nguyên lai là như thế, ông ta đóng cửa Luân Hồi Các, người ngoài liền không có cơ hội tới cửa, như vậy, liền có thể mượn cái này tới thử thủ đoạn người nọ một chút.

Chỉ là phải đóng cửa bao lâu mới được chứ? Tư Đồ tiên sinh chậm rãi nhắm mắt, sau một lúc lâu mới mở ra, nói với tôi rằng cho đến khi nào người nọ xuất hiện mới thôi.

Tôi gật gật đầu, nói như vậy, Luân Hồi Các chính là ngừng kinh doanh không kỳ hạn. Nghĩ nghĩ, tôi lại thử thăm dò hỏi.

- Thế thì việc làm ăn nơi này phải làm sao bây giờ, theo tôi được biết, nơi này không chỉ riêng là một cái cửa hàng đồ cổ, mà còn là một cái chợ m.

Tư Đồ tiên sinh cười to.

- Buôn bán cho người sống mà tôi còn không để bụng, cậu sợ cái gì? Nói nữa, chợ m chân chính sao lại có thể bởi vì tôi mà đóng cửa được.

Tôi hỏi lời này là có ý tứ gì, Tư Đồ tiên sinh lại cười mà không đáp, chỉ nhàn nhạt nói câu.

- Yên tâm đi, chỉ cần không quấy rầy đến sinh ý “bên kia “, sẽ không có cái gì trở ngại.

Tôi lại muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ mà ông ta lại không chịu nói, lại chuyển đề tài, hỏi lại tôi, suy xét chuyện của những cương thi trong cổ mộ đó như thế nào rồi?

Tôi không khỏi nghẹn lời, tôi suy xét, tôi suy xét cái rắm á, đừng nói mấy ngày nay tôi đều ở vào trạng thái hỗn loạn, cho dù có cho tôi thêm mấy ngày cũng chưa chắc có thể nghĩ ra được cái gì.

Tư Đồ tiên sinh thấy tôi không lên tiếng, lại nở nụ cười, nói.

- Kỳ thật cũng không cần để ý, những cương thi đó đã chịu nguyền rủa ngàn năm, ai cũng không thể rời khỏi cổ mộ, cậu cứ coi chuyện này như chưa từng phát sinh, chẳng ai làm gì cậu đâu mà lo.

Tôi cười khổ nói.

- Nhưng sự tình không phải như thế, cho dù những cương thi đó ra không được, đừng quên, còn có cái người giữ mộ, cũng chính là đội trưởng đội hộ vệ --- Thường thợ săn kìa.

Nam Cung Phi Yến nói.

- Em trai ngốc này, ông ta cũng không thể xuống núi đó, ở trong ngọn núi kia có một lực lượng đặc thù, nếu ông ta dám rời đi nửa bước, tùy thời đều có khả năng sẽ hóa thành một đống xương trắng.

- Hóa thành một đống xương trắng?

Tôi lắc đầu nói.

- Như vậy cũng không đúng, mục đích bây giờ của ông ta đều là muốn được giải thoát, nếu xuống núi thật sự có thể hóa thành một đống xương trắng, chỉ sợ ông ta đã sớm làm như vậy, làm sao lại phải chờ tới bây giờ chưa đi?

- Ai, thật đúng là em trai ngốc mà.

Nam Cung Phi Yến thở dài nói.

- Em cho rằng ông ta hóa thành xương trắng chính là đã chết sao? Sai, nếu nói vậy, ông ta sẽ lấy một cái thân phận là một bộ xương khô tiếp tục sống ở thế gian này, em thử nghĩ lại coi một cái bộ xương khô trắng hếu đi bộ trên đường cái, có bao nhiêu đáng sợ?

Tôi không khỏi rùng mình một cái, cái này là loại thần chú ác độc tới cỡ nào, cư nhiên có thể làm cho người ta ngàn năm bất tử, thân thể xơ cứng, máu đọng lại, thậm chí hóa thành bạch cốt đều sẽ không chết đi, như vậy xem ra, những cương thi trong cổ mộ kia chẳng phải là quá đáng thương hay sao?

- Tư Đồ tiên sinh, nếu có biện pháp, tôi hy vọng có thể trợ giúp bọn họ, Thường thợ săn nói, chỉ có cấm kỵ sư nhà họ Hàn mới có thể cứu bọn họ, tôi cũng không muốn nhìn bọn họ tiếp tục chịu đựng thống khổ, lại nói, bí mật của cổ mộ kia cũng không phải chỉ dựa vào bọn họ bảo hộ, là có thể bảo hộ được.

Thiệu Bồi Nhất vừa về đến nên không có tham gia hành động cùng chúng tôi, nhưng tôi cũng đã tóm sơ lược toàn bộ quá trình cho cậu ta nghe, lúc này cậu ta cũng mở miệng nói.

- Đúng vậy, cho dù chỗ đó là con đường đi thông địa ngục, cũng không phải ai có thể đi được. Không phải có lời giải thích sao, ở mấy chục năm trước người Nga đã từng đào được lối vào địa ngục, bên trong có sinh vật địa ngục khủng bố nhảy ra, còn nghe được thanh âm ngàn vạn linh hồn kêu thảm gào thét, kết quả thế nào, có vẻ như cũng không phát sinh việc ghê gớm gì chứ? Cho nên nói, phải tin tưởng vào năng lực thừa nhận của con người hiện đại, cùng năng lực xử lý sự tình, có chút thời điểm thường thường là chính chúng tôi nghĩ nhiều.

Tôi xua tay nói.

- Thôi dẹp đi, cái chuyện đó còn không có chứng cứ chưa biết thật giả ra sao, không coi là gì cả, tôi chỉ muốn nói, nếu thật sự ác quỷ địa ngục có thể bò ra khỏi đó, chỉ sợ những cái cương thi trong cổ mộ đó sẽ xong đời.

Nam Cung Phi Yến vỗ tay nói.

- Không tồi, cái đó là một cái khe lớn, không phải có lực lượng thần kỳ sao, thứ gì cũng có thể bị hút vào trong, tôi nghĩ, những ác quỷ nơi đó không phải không muốn ra, hẳn là căn bản là ra không được, bình phong giữa âm dương hai giới, cũng không phải là dễ dàng đột phá như vậy.

- Khụ khụ, nghe ý tứ của cá người, hẳn là đều đồng ý trợ giúp những cương thi đó?

Tư Đồ tiên sinh hỏi.

- Không sai, tôi đồng ý, hiện tại chỉ là bất hạnh không có biện pháp.

Tôi trịnh trọng gật đầu, Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất vừa thấy tôi tỏ thái độ, ngay sau đó cũng tỏ vẻ đồng ý.

Tư Đồ tiên sinh gật đầu nói.

- Thôi được, nếu đã như vậy, tôi đây liền nói thật với cậu, Thanh Thiên, tôi và tổ tiên nhà các cậu có giao tình, thật không dám dấu diếm, nếu muốn cứu những cương thi đó, đích xác muốn dựa vào năng lực đặc thù của cấm kỵ sư, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Tôi vội truy vấn, Tư Đồ tiên sinh không vội không chậm vươn ba ngón tay, nói với tôi.

- Nếu muốn cứu đám cương thi, vậy phải đợi cậu tu thành Cấm Pháp nhà họ Hàn tới tầng thứ ba, ừm, có lẽ tầng thứ hai cũng được, cái này tôi cũng không chắc lắm, tóm lại, năng lực hiện giờ của cậu còn xa mới có thể làm được.

- Sao?

Tôi kinh ngạc, năng lực hiện tại của tôi vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới tầng thứ nhất, bởi vì ông nội đưa cho tôi cấm kỵ bút ký cũng chỉ là công pháp tầng thứ nhất, lấy ba chữ Trấn - Khu - Phá làm quy tắc chung, công pháp tầng thứ hai, ông nội trước sau cũng chưa nói với tôi, mà tới tầng thứ ba, cái đó tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ sợ, ngay cả suốt đời ông nội cũng chưa từng đạt được tới cảnh giới đó?

Nói như vậy, mặc dù tôi đáp ứng những cương thi đó rồi, nhưng trên thực tế lại vẫn là không thể nào trợ giúp bọn họ, Cấm Pháp tầng thứ hai, tầng thứ ba, cái này……

Lòng tôi tức khắc có chút rối loạn, Nam Cung Phi Yến hiểu rõ tình huống của tôi, khuyên nhủ.

- Em trai, em cũng đừng nóng vội, những cương thi đó cho em bảy ngày để suy nghĩ, bây giờ còn có thời gian, lại nói, chờ tới khi em tu luyện đến tầng thứ hai, tầng thứ ba, thì có làm sao đâu, những cương thi đó đã đợi ngàn năm, chẳng lẽ còn không đợi thêm được mấy năm hay sao?

Tôi lại cười khổ lần nữa, nhưng cái gì cũng chưa nói, bà chị tốt của tôi, những cương thi đó có thể chờ, nhưng mà tôi lại không biết, tôi có thể chờ đến ngày đó hay không thôi.

Thấy tôi do dự, Tư Đồ tiên sinh nói với tôi.

- Cậu có thể lại suy xét thêm hai ngày, sau đó liền có thể lên đường, đi nói với những cương thi đó, chuyện này có thể hỗ trợ, nhưng không phải là một sớm một chiều là có khả năng hoàn thành, chờ tới khi nào cậu có năng lực, lại đi cũng không muộn.

Tôi gật gật đầu, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tạm thời quyết định như vậy, nhưng tôi nói với ông ta không cần suy xét hai ngày nữa đâu, ngày mai tôi liền lên đường đi cổ mộ, đi giải thích với Thường thợ săn, bởi vì sau đó tôi còn có chuyện khác cần phải làm, trì hoãn không được.

Tư Đồ tiên sinh hỏi tôi chuyện gì, tôi nghĩ nghĩ, cũng không dấu diếm, vì thế nói Thiệu Bồi Nhất lấy bộ xương khô kia ra, nói lai lịch thứ này, sau đó hỏi ông ta, nếu lão tiên sinh có thể biết được lai lịch cùng bí mật của bộ xương khô này, tôi đây cũng liền không cần lo lắng.

Tư Đồ tiên sinh nhìn thấy bộ xương khô, biểu tình lập tức trở nên rất nghiêm túc, cẩn thận xem xét.

Tôi ở bên cạnh nhìn ông ta, thấp thỏm đợi một hồi, ông ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn tôi, lắc đầu nói.

- Thực xin lỗi, trước nay tôi chưa thấy qua thứ này, thoạt nhìn giống như là đồ vật thi triển tà thuật của người trong Linh giới, nhưng tôi cần một ít thời gian, mới có thể xác định đây rốt cuộc là cái gì, bất quá……

Ông ta hơi chần chờ một chút lại nói.

- Nghiêm khắc mà nói, thứ này hẳn là thuộc về phạm trù Lỗ Ban pháp, nếu cậu cầm đi cho Dương lão gia tử nhìn xem, nói không chừng ông ta có thể liếc mắt một cái là nhận ra.

Tôi dùng sức vỗ đùi, vui vẻ nói.

- Không sai, không nói gạt ông, thật ra tôi cũng đã nghĩ như vậy, lúc ấy khi vừa mới lấy được thứ này, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là Dương lão gia tử.

Tư Đồ tiên sinh cũng nở nụ cười, nói.

- Vậy được rồi, hai ngày này tâm thần tôi không yên, vừa vặn muốn tĩnh tâm một chút, chờ đợi người nọ đến, chuyện này, cậu cứ đi tìm Dương lão gia tử, là đúng bệnh đúng thuốc rồi.

Tôi có chút hưng phấn, hồi lâu không thấy Dương Thần, cũng không biết cậu ta tu luyện Lỗ Ban pháp thế nào rồi, lần này đi tìm lão gia tử nhà hắn, tin tưởng nhất định có thể phát hiện không ít đầu mối mới.

Vì thế chúng tôi liền cáo từ rời khỏi Luân Hồi Các, Tư Đồ tiên sinh phất tay tiễn khách, im lặng nhắm hai mắt, bắt đầu tĩnh tọa. Tôi nhìn Tư Đồ tiên sinh cao thâm khó đoán, trong lòng minh bạch, ông ta còn rất nhiều chuyện không nói thật với tôi, mà cái người sắp tới cửa tìm ông là, là ai vậy?

Tiểu nhị Luân Hồi Các mở cửa sau ra, đưa chúng tôi đi ra ngoài, lúc này sắc trời đã gần đến rạng sáng, đi trên đường trở về, trong lòng tôi âm thầm cân nhắc kế hoạch ngày mai, tôi muốn sớm một chút đi tới cổ mộ trong ngọn núi kia, tìm được Thường thợ săn, đem tình hình thực tế một năm một mười nói cho ông ta nghe, để cho bọn họ lại nhẫn nại chút thời gian, sau đó liền đi mua vé tàu, ban đêm rạng sáng ngày mai phải bước lên tàu đi tới nhà Dương Thần.

Đang lúc suy tư, túi Càn Khôn bên hông đột nhiên rung động, tôi cúi đầu nhìn thử, lại là Lam Ninh chui ra, dồn dập mà nói với tôi.

- Công tử, bây giờ chúng ta phải lập tức quay về căn nhà thi thực kia...

Tôi kinh ngạc hỏi làm sao vậy, nàng nôn nóng nói.

- Công tử nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để bọn họ đem đổ ly gạo trắng kia…

 

0.88357 sec| 2433.93 kb