Ông chủ Phúc Duyên Trai lại không nói chuyện, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tôi đang muốn truy vấn, Tư Đồ tiên sinh tiến lên một bước, xua tay nói.
- Không cần nhiều lời, những người này là đao nô do Long Ngũ tu luyện, tuy rằng trăm ngàn năm trước Kim Đao môn là chính phái Huyền giới, nhưng pháp môn lưu truyền tới nay quá mức bá đạo, mà vừa rồi cậu lại còn phá pháp thân bọn họ, phải biết rằng, Cấm Pháp nhà họ Hàn các cậu, chỉ cần vận dụng thích đáng, có thể phá hủy tất cả pháp môn của cấm kỵ giả, cho nên, bọn họ đều đã bị Kim Đao môn bí pháp phản phệ, đều không sống nổi.
Tôi tức khắc ngạc nhiên, vốn dĩ chỉ là muốn phá thuật pháp của bọn họ, nhưng tôi cũng không muốn lấy mạng bọn họ.
- Đây, đây chẳng phải là tôi hại tánh mạng tám người bọn họ sao, Tư Đồ tiên sinh, ông coi thủ chuyện này
Tôi cố ý cứu bọn họ một mạng, Tư Đồ tiên sinh lại lắc đầu nói.
- Loại đao nô giống như bọn họ, là Long Ngũ dùng phương pháp kim quang thứ huyệt, đem kình khí sắc bén bá đạo của Kim Đao quyết mạnh mẽ rót vào trong thân thể bọn họ, nếu pháp môn không phá còn nói được, pháp môn vừa vỡ, kình khí Kim Đao quyết mất đi khống chế, chạy tán loạn ở trong cơ thể bọn họ, rất nhanh sẽ đưa bọn họ bầm thây vạn đoạn, trai chủ dùng phương pháp là chính xác nhất, đem bọn họ thu vào lòng đất, tốt xấu cũng coi như mồ yên mả đẹp, cậu cũng không cần rối rắm.
Mồ yên mả đẹp, tôi âm thầm nắm chặt nắm tay, cái này kêu mồ yên mả đẹp gì chứ, này rõ ràng là cho cây Liễu yêu kia làm chất dinh dưỡng, tám người đang sống sờ sờ, bởi vì tôi nghĩ sai thì hỏng hết, tự dưng đem mệnh tặng cho người, tôi nhìn chằm chằm chỗ tám người kia biến mất, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
Nam Cung Phi Yến ở bên khuyên nhủ.
- Em trai ngoan, em cũng không cần để ý, nói không chừng tám người này thường đi theo Long Ngũ làm rất nhiều chuyện hại người, em nghĩ thử coi, bọn họ nơi nơi phá bỏ và di dời, nhất định gặp được không ít hộ bị cưỡng chế, cả những người không muốn rời đi cố thổ, lấy tính cách Long Ngũ, khẳng định là đuổi tận giết tuyệt, cho nên này tám người đều là tay đấm thậm chí sát thủ, bọn họ đã chết, cũng là trừng phạt đúng tội, em còn khó chịu cái gì?
Nàng vừa nói như thế, tôi mới thoáng dễ chịu hơn một ít, ngẩng đầu nhìn ông chủ Phúc Duyên Trai một cái, một trận chiến ngày hôm nay, lấy hộ bị cưỡng chế Phúc Duyên Trai thắng lợi mà chấm dứt, nhưng nghe những lời Long Ngũ nói cuối cùng, dường như lại còn có thâm ý khác.
Trước mặt lại là hắc ảnh chợt lóe, quỷ mặt đen xuất hiện ở phía trước, khom người bái ông chủ Phúc Duyên Trai một cái, lẩm nhẩm lầm nhầm bắt đầu báo cáo công tác, Tiệp Dư cũng thành thành thật thật đứng ở nơi đó, tôi nhân cơ hội kéo Nam Cung Phi Yến cùng Tư Đồ tiên sinh qua nhỏ giọng hỏi bọn họ, rốt cuộc ba ngày này đã xảy ra cái gì, như thế nào mà Luân Hồi Các cũng đóng cửa?
Tư Đồ tiên sinh than nhỏ không nói, Nam Cung Phi Yến thấy tôi buồn bực, vội vàng giải thích cho tôi.
Thì ra trong thời gian ba ngày này, Luân Hồi Các cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng Tư Đồ tiên sinh lại đoán trước có đại sự phát sinh, bởi vậy trước tiên đóng cửa Luân Hồi Các, lại bởi vì muốn cứu trị Miêu Nô, cho nên cùng Nam Cung Phi Yến chạy tới trong nhà một ông bạn già của ông ta, bởi vì lấy sức của một mình ông ta rất khó đem Miêu Nô cứu sống, phương pháp duy nhất chính là làm hai cái hồn phách đồng thời tồn tại, nhưng nói vậy, Miêu Nô vẫn cứ còn dã tính khó thuần, lúc ý thức hồn phách bản thể thanh tỉnh sẽ không khác gì với người bình thường, nhưng thời điểm hồn phách Miêu Nô chiếm cứ địa vị chủ động, đây là một con mãnh hổ thoát khỏi lồng, tùy thời đều khả năng đả thương người.
Cho nên, bọn họ tìm được lão bằng hữu, dưới sự nỗ lực của hai người, dùng thời gian hai ngày mới thành công áp chế bản tính tàn bạo của Miêu Nô, hai cái hồn phách đạt được cân bằng, hiện tại thời điểm Miêu Nô bình thường vẫn sẽ nhớ rõ mình là ai, nhưng chỉ cần Tư Đồ tiên sinh ra lệnh một tiếng, nàng sẽ lập tức hóa thân thành sát thủ hung tàn trong bóng đêm kia.
Tôi nghe hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ, theo bản năng liếc mắt ngắm Miêu Nô một cái, ánh mắt của nàng vẫn lạnh băng như cũ, một đôi mắt đen bóng trong bóng đêm, cả người đều tản ra hơi thở dã tính, có nhìn thế nào thì cũng giống như là con mèo hoang.
Ở trong lòng tôi, này vẫn như cũ, vẫn là một nhân vật nguy hiểm, hơn nữa còn là cái nhân vật cực độ nguy hiểm, chỉ là tôi cũng không dám nói cái gì, Tư Đồ tiên sinh có thể cứu mạng của nàng, cái này đã là không dễ dàng, lại nói hiện tại cũng coi như là đứng ở trận doanh bên chúng tôi, chỉ hy vọng Tư Đồ tiên sinh có thể khống chế tốt nàng, ngàn vạn lần đừng xảy ra cái gì sai lầm mới tốt.
Lúc này đại địa đã khôi phục bình tĩnh, cây liễu yêu cũng ngừng nghỉ, ông chủ Phúc Duyên Trai chắp tay với chúng tôi.
- Các vị xin cứ tự nhiên, tôi còn có chút chuyện cần xử lý, tôi tin tưởng rằng sau ngày hôm nay kẻ địch vẫn không muốn từ bỏ ý đồ, nếu có yêu cầu trợ giúp, còn hy vọng chúng ta có thể trao đổi cho nhau
Tiếng nói vừa dứt, ông ta vung tay áo lên, quỷ mặt đen, còn có Tiệp Dư, liền cùng nhau biến mất tại chỗ, chẳng biết đi đâu.
Tôi nhìn nơi bọn họ biến mất, không khỏi gãi gãi đầu, xoay người hỏi Tư Đồ tiên sinh.
- Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này, sao ông lại đến đây cùng ông ta, chẳng lẽ lão bằng hữu mà ông nói, chính là ông ấy hả?
Tư Đồ tiên sinh lắc đầu.
- Không phải người này, chúng tôi chỉ là vừa khéo ở nơi đó gặp được, trước đó cũng từng quen biết nhau cho nên cùng nhau trở về mà thôi, cậu biết không, hôm nay rất là hung hiểm, nếu không phải cậu kiềm chế Long Ngũ, nói không chừng hôm nay cậu ta thực sự có năng lực đem nơi này hủy đi, ít nhất, Liễu tiên sinh cũng muốn mất công, thậm chí đại thương nguyên khí, trong ngũ hành kim khắc mộc, Kim Đao môn kia vốn dĩ chính là khác tinh lớn nhất của Liễu tiên sinh.
Trong lòng tôi cả kinh, xem ra địa vị Long Ngũ thật đúng là không nhỏ, nói như vậy, người sau lưng ông ta khẳng định sẽ không giảng hòa, sợ là phiền toái lớn.
Nam Cung Phi Yến nói.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, quản người ta làm gì chứ, trong chúng ta ai cũng không phải ăn chay, lại nói, em đang vì việc này mà phiền lòng hay sao?
Nàng bỗng nhiên chớp mắt với tôi mấy cái, hướng mắt về phía Phúc Duyên Trai ra hiệu, lòng tôi minh bạch, là nàng muốn nói với tôi, đây là chuyện của Phúc Duyên Trai, chúng tôi cứu giúp làm tốt tình bằng hữu hữu nghị là được, cũng không nên tranh nhau nhảy vào cái vũng nước đục này.
Được rồi, thật ra tôi cũng biết, Phúc Duyên Trai lai lịch không rõ, mục đích không rõ, tôi thật đúng là không nghĩ tới quản quá nhiều, nếu Nam Cung Phi Yến cũng nghĩ như vậy, về sau vẫn nên thận trọng một chút cho thỏa đáng.
Thiệu Bồi Nhất đi lại đây vỗ vỗ tôi, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với thái độ của Nam Cung Phi Yến, tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn bọn họ vài lần, Tư Đồ tiên sinh bất động thanh sắc chỉ về hướng nơi xa, ý bảo chúng tôi hẳn nên lập tức rời đi.
Vì thế chúng tôi liền không hề trì hoãn, lập tức đi ra ngoài, chung quanh tuy rằng còn có chút đồ vật lung tung rối loạn chưa xử lý được, nhưng mà cũng chẳng còn quan hệ gì với chúng tôi
Chúng tôi đi theo Tư Đồ tiên sinh, trực tiếp về tới Luân Hồi Các, sau khi vừa đặt mông ngồi xuống tôi đã gấp tới mức không chờ được mà hỏi ông ta, rốt cuộc có chuyện gì phát sinh, làm ông ta phải đóng cửa Luân Hồi Các. Tư Đồ tiên sinh nói, cũng không phải ông ta đóng cửa Luân Hồi Các, chỉ là tạm dừng buôn bán mà thôi.
Đây rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi đang buồn bực, ông ta cười hỏi tôi.
- Cậu có biết, tên trước kia của Luân Hồi Các là gì không?
Cái này làm sao mà tôi biết được, Nam Cung Phi Yến nói tiếp.
- Thật ra thật lâu trước kia nơi này gọi là Thiên Cơ Các.
Tôi ngạc nhiên, Tư Đồ tiên sinh lắc đầu nói.
- Trước kia danh hào của tôi là Thiên Trí Giả, lại gọi là Thiên Cơ tiên sinh, nơi này liền gọi là Thiên Cơ Các, cũng không phải là cửa hàng đồ cổ, mà là nơi chuyên môn trắc thiên cơ cho người ta, đương nhiên, người không có duyên tôi cũng không để ý tới.
Tư Đồ tiên sinh nói, năm đó ông ta mở Thiên Cơ Các, vốn là vì đối nghịch cùng Phúc Duyên Trai, bởi vì khi đó, Phúc Duyên Trai có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của thế nhân chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết, ông ta đau khổ tìm kiếm cả đời, cũng không thể tìm được Phúc Duyên Trai ở đâu, cuối cùng dưới sự tức giận, liền chính mình mở một cái Thiên Cơ Các, được xưng có thể giải đáp thiên cơ huyền bí của thế gian.
Mấy năm sau, ông ta vì chính mình mà đặt ra cái danh hào nhã nhặn là Thiên Cơ tiên sinh, ở ngay lúc đó bên trong huyền giới, cũng là đỉnh đỉnh đại danh, chính ông ta cũng là rất là đắc ý, bởi vì chỉ cần là vấn đề người khác muốn hỏi, không có gì ông ta trả lời không được, sau lại qua một thời gian, có chút thiên cơ không tiện mở miệng, ông ta vì ngại mặt mũi, cũng đều căng da đầu nói ra, tuy rằng có điều giữ lại, nhưng rốt cuộc vẫn tiết lộ rất nhiều thứ không nên nói.
Sau lại có một ngày, một người tới cửa tới tìm, hỏi một vấn đề hơi xảo quyệt, lúc ấy ông ta phí chút tâm lực, cuối cùng cũng có thể tìm đến một tia thiên cơ, nhưng không đợi tới lúc nói cho người nọ, trong nhà liền liên tiếp phát sinh biến cố, lúc ấy Tư Đồ tiên sinh liền biết, thứ mà chính mình phát hiện, là thiên cơ căn bản không thể đụng vào, đừng nói là nói ra, ngay cả thăm dò, cũng là tội lớn.
Nhưng nếu không nói ra, chiêu bài của Thiên Cơ Các sẽ bị đạp, Thiên Cơ tiên sinh cũng sẽ trở thành trò cười, dù cho mọi người đều biết, có chút thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ai bảo lúc trước ông ta mạnh miệng nói ra làm gì?
Cuối cùng kỳ hạn ước định đã đến, Tư Đồ tiên sinh trải qua mấy ngày tự hỏi, chính mình đem chiêu bài Thiên Cơ Các tháo xuống, cung cung kính kính đặt ở trước mặt người nọ, nói với người nọ, thế gian từ đây không còn Thiên Cơ Các, ông ta nguyện ý vì những thiên cơ mà mình đã tiết lộ, những sai lầm từng phạm phải mà gánh vác hết thảy trách nhiệm, cùng với trừng phạt.
Nhưng người nọ lại không nói thêm cái gì, chỉ là cười ha ha một trận, chỉ vào ông ta thở dài.
- Thiên cơ tiên sinh, đáng thương cho Thiên Cơ tiên sinh, chỉ có thể nhìn được thiên cơ cho người khác, lại vĩnh viễn đều không thể biết về tương lai chính mình.
Tư Đồ tiên sinh biết mình đã gặp gỡ cao nhân chân chính, vì thế vội hỏi người nọ là ai, không ngờ sau khi người nọ nói xong những lời đó, liền xoay người biến mất, trên không trung lại chậm rãi bay xuống một tờ giấy vàng, trên đó viết: “Một trăm năm sau, sẽ tự gặp nhau, nếu cậu lại nơi nơi tiết lộ thiên cơ, quyết không buông tha”.
Tư Đồ tiên sinh rất là khiếp sợ, sau lúc này ông thật sự đóng cửa Thiên Cơ Các, cũng bỏ danh hào Thiên Cơ tiên sinh, mai danh ẩn tích rất nhiều năm, tính ra tháng ngày sắp tới, biết người nọ còn sẽ tìm đến, vì thế liền tìm một chỗ, mở cái Luân Hồi Các, bắt đầu làm buôn bán đồ cổ, hai chữ luân hồi, ý tứ đó là trăm năm luân hồi, lấy cái này chờ đợi người nọ đến.
Tôi nghe xong đoạn chuyện xưa này, không khỏi rất là hoảng sợ, như vậy tính ra trăm năm trước Tư Đồ tiên sinh cũng đã thành danh, như vậy thì đến giờ ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn có, lần này ông ta đóng cửa Luân Hồi Các, chẳng lẽ là vì tránh né người nọ sao, chỉ là mục đích ông ta mở Luân Hồi Các này chẳng phải là để chờ đợi người kia đến hay sao, hai cái này dường như rất mâu thuẫn với nhau.
Tôi đem ánh mắt hướng về phía Tư Đồ tiên sinh, chờ mong ông ta có thể cho tôi một đáp án.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo