Miêu Nô ngẩng đầu lên, trong mắt tinh quang chợt lóe, tôi theo bản năng lui lại một bước, trên người nàng tản ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đáng sợ, hình như cũng không khác với Miêu Nô lúc trước.

Nhưng mà nhìn Tư Đồ tiên sinh mỉm cười gật đầu với tôi, Miêu Nô này cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, liền xoay người, cùng mấy người kia giằng co, giống như cũng không có ý muốn gây bất lợi cho tôi.

Tôi hiểu được, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tư Đồ tiên sinh, gật đầu cảm kích với ông ta, xem ra ba ngày này ông ta cũng không nhàn rỗi, chẳng những đem Miêu Nô Khả Khả chữa khỏi, hơn nữa đã thu phục được nàng.

Nhưng tám người kia rống một tiếng nâng cánh tay lên, rõ ràng là lấy tay thay đao, hóa thành tám đạo kim quang, từ tám hướng khác nhau bổ nhào về phía chúng tôi!

Tiệp Dư thét một tiếng kinh hãi, liền muốn xông lên hỗ trợ, lại bị Nam Cung Phi Yến giữ chặt, trầm giọng nói với nàng.

- Đừng đi qua thêm phiền, đây là trận chiến đấu của em ấy.

Không sai, trận này hẳn là trận chiến đấu của tôi, cả đêm xem náo nhiệt, cũng nên đến phiên tôi rồi……

Một tiếng mèo kêu bén nhọn bên tai, Miêu Nô Khả Khả đã hóa thành một tia chớp màu đen nhanh chóng bay ra ngoài, bên phía nàng có bốn đối thủ, mà tôi bên này, cũng có bốn người!

Bốn đạo phù chú rời tay bay ra, tôi cũng mặc kệ có dùng được hay không, cũng không nhìn thử nó là cái phù chú gì, ngay sau đó thân hình vừa chuyển, muốn né qua bốn đạo kim quang, nhưng trong lòng nghĩ như thế, tốc độ lại chậm hơn một chút, kim quang xẹt qua, tôi mắng một tiếng, trên quần áo bị vẽ ra một vết rách to, sợi bông quay tròn, gió lạnh từ cái khe rót vào, duỗi tay sờ thử, xíu chút nữa là thấy máu rồi.

Quay đầu lại nhìn thử thì thấy mấy đạo phù chút kia dồn dập bị đánh rớt, một chút xíu tác dụng cũng không có.

Mụ nội nó, Hàn gia Cấm Pháp tầng thứ nhất, phá quỷ phá yêu, nhưng đối với những người này, dường như cũng chẳng thích hợp mấy.

Sắc mặt tôi hơi trầm xuống, bốn người kia đã xoay thân lại vọt lại đây lần nữa, mỗi người mặt không biểu tình, cánh tay nâng lên, kim quang lại bay ra, tuy rằng động tác có chút vụng về, nhưng uy lực lại không giống bình thường.

Phù chú không đối phó được, vậy tới nếm thử uy lực huyết chú đi! Tôi cắn chặt răng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, hét lớn một tiếng, huyết chú bay ra, đúng là một cái chữ Phá, cái chữ này tôi viết không biết bao nhiêu lần, sớm đã là hạ bút thành văn, ngay lúc bốn luồng kim quang kia vừa bay tới, huyết chú đã thành, hồng quang bùng lên giữa không trung, vừa lúc chống lại bốn đạo kim quang.

Mặt bốn người đều là sửng sốt, kim quang hồng mang va chạm vào nhau, cư nhiên giằng co không phân ra được, bốn người cùng hét lớn đau đớn, trên tay bỗng nhiên tăng lực, kim quang tức khắc loá mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng vẫn không áp được xu thế của huyết chú hồng mang.

Trong lòng tôi không khỏi hơi kinh hãi, đây rốt cuộc là pháp môn gì vậy mà có chống đỡ cùng huyết chú, nhưng mà nhìn sắc mặt bốn người kia chăm chú nghiêm túc, vẻ mặt khẩn trương, hẳn là đều đã xuất ra toàn lực, tôi hừ lạnh một tiếng, lập tức lại thêm một đạo huyết chú bay ra đè ép, lúc này đến phiên hồng mang đại thịnh, mấy người kia liều mạng chống đỡ, nhưng trên trán mỗi người đều xuất hiện mồ hôi như mưa.

Cũng không cần tôi tiếp tục thêm vào huyết chú nữa, hoàn toàn là lấy sức mạnh của chính mình đối kháng kim quang, nhìn qua vẫn là rất là nhẹ nhàng ung dung, lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hơi đổi, liền thấy Miêu Nô đột nhiên tung người nhảy lên giữa luồng kim quang, thân hình thật sự giống như tia chớp màu đen, kim quang kia tuy rằng bá đạo, có phương thức phối hợp, có công có thủ, nhưng trong lúc nhất thời không làm khó được nàng, ngược lại bị thân pháp nhanh chóng, nanh vuốt sắc bén của Miêu Nô làm cho thoáng có chút chật vật.

Xem ra trong lúc nhất thời nàng cũng không có việc gì, lại nhìn Long Ngũ, kẻ này ở một bên sắc mặt âm trầm nhìn, đôi tay đan ở một chỗ, làm một cái chỉ quyết kỳ quái, môi khẽ nhúc nhích, giống như đang nhỏ giọng niệm tụng gì đó.

Tôi tức khắc minh bạch, vài người này nhìn như lợi hại, trên thực tế hẳn là đã chịu sự chỉ huy của Long Ngũ, khó trách mỗi biểu tình mỗi người như dại da, thì ra đều là người bị pháp thuật khống chế, nếu nói như vậy……

Tôi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức lại tăng thêm một đạo huyết chú, sau đó đột nhiên xông ra ngoài, thừa dịp kim quang bị hồng mang đè ép không nhúc nhích được, gai nhọn Huyết Ngọc Ban Chỉ bắn ra, vòng đến phía sau bốn người kia, nhanh chóng đâm vào phía sau cổ họng từng người.

Lần này quả nhiên hiệu quả, bốn người đến kêu cũng chưa kêu ra một tiếng, huyết chú đâm vào người, chỉ kịp run lên một cái sau đó liền nằm sấp xuống đất, bốn người bùm bùm sôi nổi té ngã trên mặt đất, nhìn lại thử thì thấy bốn người này hai mắt trợn trắng, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen.

Phía sau tức khắc vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi, chắc chắn là đám người Tiệp Dư cùng Thiệu Bồi Nhất, tôi được khuyến khích cũng không quay đầu lại mà vọt qua bên phía bốn người đấu với Miêu Nô, lúc này bốn người này vẫn cứ anh dũng tiến công, nhưng tốc độ của Miêu Nô quá nhanh, căn bản không chạm được vào sợi tóc của nàng, ngược lại còn bị Miêu cào cho mấy lỗ máu ở trên người, Miêu Nô vung trảo không lưu tình chút nào, mỗi một miệng vết thương đều sâu tới có thể thấy được xương, huyết nhục bay khắp nơi, vạt áo mấy người này đã bị máu tươi nhiễm hồng, nhưng vẫn không chịu lùi bước.

Thấy tình cảnh như thế, tôi cũng không làm chuyện vô nghĩa, lập tức rập khuôn máy móc, xuất ra huyết chú ngăn chặn kim quang mấy người kia bổ ra, sau đó nhanh chóng vọt qua, dùng huyết thứ đâm vào trước ngực bọn họ để lại mấy cái lỗ máu.

Mấy người này cũng như những người trước, bị huyết thứ đâm trúng, nhất thời cả người run rẩy, xụi lơ té trên mặt đất, khóe miệng trào ra máu màu tím đen, rất nhanh liền bất động.

Tôi cũng không nghĩ tới, tám người này thế tới rào rạt, nhưng lại nhanh chóng bị đánh bại như thế, thân hình Miêu Nô tung bay, dừng ở bên cạnh tôi, thẳng thân mà đứng, hung quang trong mắt dần dần biến mất, lại là lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm tôi một cái, sau đó chậm rãi lui về phía sau, về tới bên cạnh Tư Đồ tiên sinh.

Tiệp Dư ở bên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, lúc này tôi mới quay đầu lại nhìn bọn họ, nở một nụ cười tươi, lại nói với Long Ngũ.

- Bây giờ ông còn có gì để nói nữa, nếu không, hay là tự ông nhảy ra trận đi?

Long Ngũ mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tà, nói.

- Hừ, nhân vật như vậy, tôi tùy thời tùy chỗ có thể làm ra, đánh bại bọn họ, tính là bản lĩnh gì chứ, nhưng có điều Long Ngũ đại gia đây sẽ giữ lời hứa, nếu cậu thắng, hôm nay tôi liền dừng tay, tương lai chúng ta còn gặp dài dài!

Tôi duỗi tay ngăn lại nói.

- Chậm đã, ông làm ra động tĩnh lớn như thế rồi không làm rõ ràng liền muốn chạy sao? Tôi là dễ nói chuyện, nhưng mà ông mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ, hôm nay ở chỗ này đều là nhân vật nào, ông nói đi là đi, có điểm quá không biết xấu hổ đúng không?

Long Ngũ hắc hắc cười nói.

- Rõ ràng, cậu nghĩ muốn làm rõ ràng thế nào? Bọn họ là hộ bị cưỡng chế, tôi là đội phá bỏ và di dời, chúng ta vốn chính là ở thế đối lập, chỉ đơn giản như vậy. Hôm nay các người thắng, tôi đây nhận mình thua là được, còn có gì để nói nữa sao?

Tôi nhăn mày một cái, nói.

- Nếu ông nhận thua, về sau còn dám tới quấy rối nữa sao?

Long Ngũ cười ha ha.

- Ha ha ha ha, thật là vô nghĩa, hôm nay nhận thua, tự nhiên hôm khác sẽ lại đến, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ cậu cũng không hiểu sao?

Mụ nội nó, gia hỏa này là đang đi tìm đường chết sao, trên mặt tôi hơi hơi run rẩy, chậm rãi giơ nắm tay, huyết thứ đâm vào trong bóng đêm lòe ra hồng mang yêu dị, âm thanh lạnh lùng nói.

- Nếu như vậy, vậy hôm nay ông nằm lại ở chỗ này luôn đi.

Tôi đang muốn động thủ, bên cạnh bỗng hiện lên một bóng người, một người bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của tôi, cười duyên nói.

- Hôm nay tính tình em trai của chị nóng nảy quá nha, trước tiên hạ hỏa đi cái đã, có chuyện gì, không ngại hỏi trai chủ một chút rồi lại nói.

Người này đúng là Nam Cung Phi Yến, trên tay nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, làm tôi lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới, hôm nay Long Ngũ phải đối phó chính là Phúc Duyên Trai, là tới phá bỏ và di dời, tôi với ông ta lấy mạng ra đùa làm gì chứ, đó không phải là bị điên sao.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía ông chủ Phúc Duyên Trai, người này lại vừa vặn cũng ngẩng đầu nhìn tôi, bốn mắt tương giao, ông ta cũng không có né tránh, mà là hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói với tôi.

- Làm phiền, chuyện ngày hôm nay tôi xem cứ như vậy đi, Kim Đao Long thị, ngày xưa cũng coi như uy danh hiển hách, hiện giờ lưu lạc thành du côn phố phường, cũng là làm người thổn thức. Chỉ là…

Ông ta quay đầu nhìn về phía Long Ngũ, nghiêm mặt nói.

- Tôi ở chỗ này, đều không phải là chiếm cứ địa bàn, nếu cậu muốn phá bỏ và di dời, cứ việc tới hủy đi, nhưng mà, tôi muốn nói với cậu kỳ hạn ba năm, trong ba năm này, coi như là tôi thuê miếng đất này, cậu có điều kiện gì, muốn tiền tài nhiều ít, đều có thể nói ra, sau này tôi không hy vọng bất luận kẻ nào tới quấy rầy tôi thanh tĩnh, nếu không cậu cho rằng kim quang trận nhỏ bé này, thật sự vây được lão Liễu sao?

Tiếng nói ông ta vừa dứt, chỉ thấy ở nơi xa truyền đến tiếng gầm rống, đại địa lại lần nữa ù ù chấn động, trên bầu trời chỗ tám đạo kim quang đột nhiên vọt lên mấy sợi rễ thô to như quái vật, lúc này kim quang bị dồn dập đánh nát, ngay sau đó có mười mấy nhân ảnh bay lên trời, xa xa bị vứt đi ra ngoài.

Trên mặt đất tiếng hét to lại lần nữa cuồn cuộn truyền đến, giống như một tiếng sấm nổ ngay dưới lòng đất, vang vọng tứ phương.

- Cút……

Long Ngũ hung tợn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giọng căm hận nói.

- Tôi đã xem nhẹ lão yêu quái này rồi, được, hôm nay tôi vận khí kém, nếu không phải chuẩn bị vài thứ kia phải dùng thời gian ba ngày, tôi vốn là có thể thu phục được chỗ này trước khi ông về rồi, hừ, tôi...

Ông chủ Phúc Duyên Trai bình tĩnh nhìn Long Ngũ, bỗng nhiên cười nói.

- Nếu như tổ tiên cậu vẫn còn, bằng vào toàn bộ lực lượng gia tộc, có lẽ có thể cùng lão Liễu tranh đấu một phen, nhưng mà một mình cậu thì lão Liễu chẳng thèm để ý làm gì. Phải biết rằng, bộ rễ dưới mặt đất của lão Liễu đâu chỉ có ngàn cái vạn cái, lấy sức của một người, cho dù có thể bày ra cái gọi là đại trận, nhưng có thể làm tổn thương được mấy cọng rễ đây?

Rốt cuộc lúc này sắc mặt Long Ngũ mới thay đổi, mím môi không nói một lời, ánh mắt dạo qua một vòng trên người chúng tôi, chậm rãi lui về phía sau hai bước, mở miệng nói.

- Được, coi như các người lợi hại, điều kiện của ông tôi sẽ suy xét, nhưng mà đây không phải là chuyện một mình tôi có thể định đoạt. Hừ, Phúc Duyên Trai, đừng tưởng rằng về sau các người có thể đủ muốn làm gì thì làm, sớm muộn gì cũng sẽ có người tới tìm các người thôi.

Dứt lời, Long Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, dường như còn muốn nó cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói, dậm dậm chân, cũng không thèm nhìn những người đang còn nằm trên mặt đất lấy một cái, cả người liền hóa thành một đạo kim quang, lập tức bắn về phía phương xa, chỉ chốc lát, nơi đó liền truyền đến tiếng ô tô gầm rú, tôi bất giác mỉm cười, biết gia hỏa này đã lái xe chạy.

Tôi nhìn nhìn ông chủ Phúc Duyên Trai, ông ta mỉm cười gật đầu nói.

- Tôi có việc ra ngoài, về trễ chút, làm phiền Hàn gia huynh đệ ra tay tương trợ, đa tạ đa tạ.

Tôi không sao cả xua xua tay nói.

- Thôi thôi, cũng không có gì ghê gớm, nói không chừng tôi còn là làm điều thừa nữa kìa, lại nói tôi cũng không có làm cái gì, chỉ tới xem nào nhiệt thôi, trai chủ không cần khách khí.

Ông chủ Phúc Duyên Trai mỉm cười không nói, quay đầu nhìn tám người té xỉu trên mặt đất, hơi nâng nâng tay, cũng không thấy ông ta mở miệng nói chuyện, nhưng mặt đất lại đột nhiên vỡ ra, tám người hết thảy rớt xuống cái khe nứt này, ngay sau đó mặt đất khép lại, tám người liền hoàn toàn biến mất.

Tôi không khỏi kinh ngạc nói.

- Trai chủ, tám người này rõ ràng là đã chịu Long Ngũ khống chế, vì cái gì không đánh thức tra hỏi một chút, ngài đây là muốn…

 

0.11731 sec| 2444.18 kb