Thím Từ bị cuộc đối thoại giữa La tiên sinh cùng chúng tôi dọa cho sợ hãi, vì thế dựa vào hồi ức đứt quãng của bà ta cố gắng kể cho chúng tôi nghe chuyện mấy năm nay của lão thái thái.
Bà ta nói, lão thái thái vốn dĩ tin phật, tính cách hơi kiên cường nhưng mà cũng rất thiện lương, đối đãi với người khác rất tốt, hơn nữa lão thái thái tin phật thành si, cả ngày nghĩ mọi cách tích đức làm việc thiện, mỗi tuần đều phải đến chùa đi thắp hương bái Phật, còn ở trong chùa thỉnh phật Di Lặc cùng Quan m Bồ Tát trở về, ở nhà ngày đêm cung phụng.
Còn có, lão thái thái để nước cùng với gạo trắng trước bàn thờ Phật là chuyện đã thật lâu rồi, không chỉ có như vậy, lão thái thái thường xuyên lấy một ít thức ăn, chẳng những cung Phật, đôi khi còn muốn đem ra bên ngoài đặt ở ngã tư đường.
Thím Từ vẫn luôn không hiểu, nếu lão thái thái tin phật, như vậy đi để thức ăn ở ngã tư đường làm gì? Tế quỷ sao? Mỗi lần bà tò mò hỏi, lão thái thái luôn không nói, còn nói cho thím Từ, làm người phải tích đức, là tích cho kiếp sau, đối với vạn vật chúng sinh, đều phải có một sự bình đẳng.
Thím Từ chẳng được học nhiều, không hiểu được lão thái thái muốn nói gì, nhưng bà cũng hiểu được, chuyện lão thái thái làm chắc chắn không phải chuyện xấu, muốn nói lão thái thái là đang làm cái gì vu pháp hại người, như vậy có nói cái gì bà ta cũng không tin.
Bà ta nói tới đây, đột nhiên tôi như hiểu được cái gì, không đợi bà ta nói xong, vội chạy vào nhà, chạy vào trong phòng lão thái thái xem xét. Lúc này, những đốm mốc trên tường đã trở nên mơ hồ, trở nên giống như là sau cơn mưa căn phòng trở nên hơi ẩm thấp, trong phòng tuy rằng ánh đèn sáng choang, nhưng khí lạnh vẫn cứ nặng nề.
Tôi đi đến trước bàn thờ Phật, nhìn chằm chằm chén nước trong cùng gạo trắng để trên bàn, tập trung tinh thần lực, ánh mắt liếc lên trên đó, tôi biết, hai thứ đồ vật khác biệt này bày biện trong căn phòng có quỷ cư trú này, nhất định có chút gì đó, sẽ bị tôi phát hiện thôi.
Bởi vì, vừa rồi thím Từ nói đã nhắc nhở tôi, nước trong cùng gạo trắng nếu không phải cúng Phật, như vậy mục đích sử dụng suy nhất hẳn chính là để tế quỷ.
Tôi trầm hạ tâm thần, để cho bản thân tiến vào trong cảnh giới kỳ diệu, gạo trắng cùng nước trong trước mắt dần dần phóng đại, chung quanh lặng ngắt như tờ, mọi âm thanh đều như ngưng đọng, hoặc là tất cả mọi người không phát ra tiếng, hoặc là, là thanh âm mọi người lúc này đều bị tôi tự động che đậy.
Chậm rãi, gạo trắng ở trong mắt tôi càng lúc càng lớn, từ một cái hạt gạo trắng nho nhỏ, biến thành to như nắm tay hơi hơi có màu vàng giống như là hòn đá, mặt trên mỗi một cái góc cạnh, mỗi một cái lồi lõm, đều rõ ràng vô cùng, thậm chí, tôi rõ ràng thấy được trên bề mặt hạt gạo trắng kia, có rậm rạp vô số dấu răng nhỏ bé cùng chỗ thiếu hụt, thật giống như bị rất nhiều người gặm ăn, thế cho nên những hạt gạo trắng đó mỗi một hạt đều là so le không đồng đều.
Mà ly nước trong đã hóa thành một cái hồ nhỏ, tại trong khoảnh khắc tôi đã nghe thấy tiếng nước gần như không thể nào cảm nhận được, gió lạnh trong phòng còn chưa tan đi hoàn toàn, làm lay động mặt nước kia, nước trong nhìn như không hề gợn sóng, trên thực tế lại nổi lên những gợn sóng cực kỳ nhỏ bé.
Lòng tôi đã bị cảnh tượng này làm chấn động, nhưng tôi vẫn cứ không có bỏ qua, tiếp tục thúc giục tinh thần lực, để ánh mắt mình tiếp tục nhìn chằm chằm, gắt gao nhìn chằm chằm nước trong cùng gạo trắng, sau đó chúng nó tiếp tục mở rộng, chỉ mấy trong khoảng mấy nhịp hô hấp, trong đầu tôi đã ngập tràn hình ảnh của hai dạng đồ vật khác biệt này.
Đột nhiên, trong cõi u minh dường như có một vệt ánh sáng lóe qua, làm tôi hoa mắt, đâm vào thức hải, tức khắc trong đầu tôi nổi lên một trận đau đớn, vì thế vội đem ý thức tạm thời dừng lại, tôi nhắm mắt. Sau một lúc lâu, luồng ánh sáng kia mới dần yếu bớt, khi tôi lại mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đứng ở bên cạnh một mảnh hồ nước, một bên là những cục đá màu trắng đục, trên không trung sương xám mênh mông, chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Tôi rất là kinh ngạc, lại tập trung nhìn vào, trên bề mặt tảng đá kia dày đặc dấu răng cùng với các vết khuyết, lúc này tôi mới nhận ra tới, thì ra đây là những hạt gạo trắng, mà hồ nước bên cạnh hơi có màu xanh lục này, bên trong bồng bềnh rất nhiều sợi giống như tóc màu xanh, tất nhiên đây chính là ly nước trong đã bày nửa năm kia.
Lúc này, tôi đã hoàn toàn đặt mình trong đó!
Tôi ngạc nhiên đứng ở bên hồ, dưới chân dẫm lên một hạt gạo hình thù bất quy tắc, tôi mờ mịt nhìn chung quanh, nhìn những cục đá giống như những ngọn núi nhỏ ở xung quanh, cả người đều ngây dại, nguyên bản tôi chỉ nghĩ tập trung tinh thần lực, nhìn xem cái chỗ này có huyền cơ ảo diệu gì, lại không nghĩ tới lại có thể tiến vào bên trong thế giới ảo diệu này.
Tôi thử thăm dò đạp lên trên tảng đá, đi về phía trước vài bước, cảm thấy cả người đều khinh phiêu phiêu, không trung có từng trận gió lạnh màu đen thổi qua, tôi nhịn không được mà rùng mình, đây rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ, ý thức của tôi thật sự đi tới bên trong nước trong cùng gạo trắng kia?
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh thăm dò, lại không có nửa bóng người, tôi không khỏi nhíu mày, nhìn khắp nơi, cúi người nhặt lên một cục đá vỡ, hoặc là nói, là một gạo mảnh nhỏ, nhắm chuẩn hồ nước bên cạnh, dùng sức ném vào.
“Bùm” một tiếng vang nhỏ, hồ nước như gương bị làm văng lên một đóa bọt nước, sau khi hòn đá rơi vào trong nước, ngay sau đó liền nổi lên, cũng không có chìm xuống mà ở trong nước phù phù trầm trầm.
Tôi càng ngạc nhiên, lúc này bỗng nhiên bên hông như có gì đó động đậy, như là có thứ gì muốn chui ra, tôi vội đem túi Càn Khôn mở ra, bên trong bay ra một đạo bạch quang, phiêu phù ở trước mặt, liền hóa thành một thiếu nữ mặt mày tràn đầy nụ cười, bạch mang hiện lên, nhìn chăm chú, lại đúng là Lam Ninh đã hồi lâu không thấy.
Lúc này Lam Ninh đã không còn là bộ dáng nữ quỷ âm khí lượn lờ, trên người quanh quẩn bạch mang nhàn nhạt, lúm đồng tiền như hoa, nhìn qua hoàn toàn chính là bộ dáng thiếu nữ đáng yêu. Sau khi nàng ra tới thì vui vẻ cúi chào tôi, đầy mặt đều là vui mừng nói.
- Công tử, cậu làm sao lại tìm được cái chỗ này vậy, tôi rất thích nơi này đó……
Tôi kỳ quái nói.
- Không phải đâu, nơi này hình như là nơi dùng để tế quỷ, không phải cô vẫn luôn ở trong cung điện của Giải Trĩ Thần Quân tu hành sao, như thế nào lại thích nơi này?
Lam Ninh nói.
- Công tử, cậu có điều không biết, nơi này tuy rằng nhìn qua quỷ khí dày đặc, nhưng cũng không phải là chỗ để tế quỷ, hơn nữa nơi này có hơi thở của Phật Bồ Tát, có phật giới Phật linh khí, tôi ở trong cung điện Giải Trĩ Thần Quân tuy rằng tu luyện một ít linh khí, dần dần cũng bỏ đi quỷ thể, nhưng là loại Phật linh khí này đối với tu luyện của tôi càng thêm hữu dụng, công tử cậu đừng quên, Phật gia chủ ý phổ độ chúng sinh nha, lại nói, nơi này là nơi Phật Bồ Tát thi thực, tuy rằng tụ tập rất nhiều quỷ hồn, âm khí hơi nặng một chút, nhưng càng có rất nhiều quỷ hồn cảm ơn tụng đức, cùng tấm lòng sùng kính phụng bái thành kính, nếu quỷ hồn ở chỗ này một thời gian, sẽ dần dần rửa sạch nghiệp, được siêu độ.
Lam Ninh ríu rít nói một đống lời, tôi mới bừng tỉnh, thì ra nơi này là một chỗ thi thực.
Kỳ thật, thi thực là từ mà Phật môn dùng, cũng chính là đem ẩm thực bố thí cho người khác. Đối tượng bao gồm người, súc sinh, quỷ đói v.v, thi thực là sẽ đạt được rất nhiều công đức.
Hơn nữa hiện tại thi thực theo như trong Phật giáo nói, đều là bố thí cho chúng sinh trong quỷ đói đạo, bởi vậy, thi thực cho quỷ đói, cũng xưng là thi quỷ đói, thi thực đạo.
Đây là một loại hành vi từ bi, cũng tốn rất ít thời gian và tiền tài, nhưng công đức lại rất lớn, cũng giống như phóng sinh đều là công đức vô lượng, rất nhiều người bởi vì thi thực, nên có được quả báo tốt, tỷ như nguyện vọng được thực hiện, tài phú gia tăng, thân thể khỏe mạnh, cùng với đạt được rất nhiều năng lực cảm ứng đặc thù.
Bởi vì quỷ đói dạo có rất nhiều quỷ đói khó có thể nào đếm hết được, chúng nó thật lâu đã không có đồ ăn, nhận hết thống khổ. Chúng nó gầy trơ cả xương, giống như cây cháy khô, chỉ còn da bọc xương. Có miệng cùng yết hầu rất nhỏ, nhưng bụng lại rất lớn, cho nên cho dù có đồ ăn, dựa vào bản thân tự ăn, có thể ăn được vào bụng đã ít lại càng ít, căn bản ăn không đủ no.
Chúng nó sống cũng không sống được, chết cũng không chết được, phi thường đáng thương, thậm chí bị đói khát bức bách mà tàn sát lẫn nhau, ăn tủy não của những quỷ đói khác, vì thế nghiệp càng thêm nghiệp, cho nên rất khó để thoát ly bể khổ.
Cho nên, liền có rất nhiều Phật môn cao tăng cùng đệ tử thiện tín, thường xuyên làm thi thực, có nhiều khi cử hành nghi thức ở trong miếu, có rất nhiều lúc là tại dã ngoại trên cỏ, dưới tàng cây hoặc là những nơi trống trải không người, dùng một ít thức ăn nước uống đơn giản, tới bố thí cho chúng sinh trong quỷ đói đạo, đương nhiên, cũng bao gồm chúng sinh khác nữa, bởi vì kinh Phật có nói qua, trong thế giới vô biên, mỗi một cái tro bụi đều là một cái tiểu thế giới, trong đó cũng có chúng sinh nhiều không đếm hết, đó cũng không phải thứ mà mắt thường nhân loại có thể nhận ra.
Nghĩ đến đây, tôi liền biết được dụng ý của lão thái thái khi để gạo trắng và nước trong trước bàn thờ Phật, đúng là vì thi thực cho quỷ đói cùng muôn vàn chúng sinh, nhưng mà loại hành vi thi thực ở tại nhà này, trên thực tế cũng không hẳn là đúng. Bởi vì người công đức pháp lực không đủ, cho dù thi thực cho quỷ đói, cũng không thể nào làm chúng nó mỗi người đều có cơm ăn, những cái quỷ đói đó đều là dân đói, người đói nóng nảy đã khó đối phó, huống chi quỷ đói nóng nảy, cho nên cái này là có nguy hiểm nhất định.
Còn có cách nói khác, chính là ở nhà thi thực, đó chính là đem gia sản bản thân biến thành trạm cứu trợ cứu tế quỷ đói, đến lúc đó quỷ đói tụ tập ở nhà, âm khí quá nặng, đối với thân thể con người cũng không tốt, thời gian qua lâu sẽ chịu nguy hại.
Nói đơn giản, ở nhà thi thực, cần thiết phải có đạo hạnh cao thâm, nếu không chính là không biết tự lượng sức mình, tự tìm phiền toái.
Bây giờ tôi đã không thể biết được lão thái thái có đạo đức cao thâm hay không, cũng không biết lão thái thái qua đời có quan hệ gì tới quỷ đói hay không, nhưng từ chuyện để nước trong gạo trắng ở trước bàn thờ Phật tới xem, lão thái thái rõ ràng là tự mở ra một con đường, nghĩ ra phương pháp khắc chế quỷ đói, đó chính là mượn lực lượng và khí tràng của Phật Bồ Tát, tới trấn trụ quỷ đói, đồng thời cũng có thể dùng nguyện lực phổ độ chúng sinh của Phật Bồ Tát, tới trợ giúp quỷ đói thoát khỏi khổ nghiệp, cho nên từ điểm này tới xem, lão thái thái thật là khá phí sức, khổ tâm, đúng là người đại thiện.
Đứng ở trước nước trong hóa thành hồ nước, gạo trắng hóa thành cục đá, tôi bỗng nhiên rất là cảm khái, vì thế giới thần kỳ, cũng vì những quỷ đói đã chịu thi thực, không thể không nói, chúng nó đều rất may mắn, hiện tại xem ra, những dấu vết gặm cắn trên hạt gạo đó, đều là do những con quỷ đói làm ra.
Nhưng mà tôi còn không rõ, tất cả chuyện này có quan hệ gì tới chuyện bộ xương khô kia đâu?
Tôi âm thầm suy nghĩ một lúc, rồi nói hết tất cả chuyện trước đó cho Lam Ninh nghe, tôi hy vọng nàng có thể lấy góc độ của một linh hồn mà tới giúp tôi phân tích chuyện này.
Nhưng mà Lam Ninh lại nói với tôi rằng, làm gì mà bắt nàng phân tích phiền toái như thế, nếu cậu lại dụng tâm một ít, tất nhiên là sẽ tìm được đáp án ở trong mảnh tiểu thiên địa này.
Tôi kinh ngạc hỏi nàng, muốn xuống tay từ chỗ nào? Lam Ninh cười mà không nói, quan sát khắp nơi, bỗng nhiên chỉ vào một cái hạt gạo to mà nói với tôi.
- Công tử mau xem, đáp án cậu muốn ở nơi đó…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo