Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất vào trong phòng, cẩn thận quan sát cùng tìm kiếm.

Trong căn phòng này, xác thực âm khí rất nặng, đi ở trong phòng, trên người thỉnh thoảng lại bốc lên khí lạnh, mà đốm mốc trên vách tường cùng trần nhà, càng nhìn càng thấy quỷ dị, bỗng nhiên trong một nháy mắt, trong lúc vô ý ngẩng đầu, tôi lại cảm giác được một khối đốm mốc ở chỗ nào đó, thoạt nhìn lại có chút giống như là một gương mặt người vặn vẹo.

Nhưng mà cảm giác này chỉ thoáng qua rồi thôi, khi tôi nhìn chăm chú lại, cái loại cảm giác đó liền biến mất, cái khối đốm mốc kia đã hòa chung với khối đốm mốc ở bên cạnh, biến thành hình dạng khác.

Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên kéo tôi, chỉ vào một cái bàn thờ Phật ở góc phòng nói.

- Cậu xem, bà lão sinh thời thật là thành kính tin phật, nhìn xem cái lư hương to như thế, bên trong đều tràn đầy tàn tro, còn có cái này, ủa, cái này là dùng để làm gì?

Cái cậu ta chỉ vào chính là một cái chén nhỏ trước bàn thờ Phật, nơi đó đặt nửa chén gạo sống, bên cạnh còn để nửa chén nước, nhìn nhìn tôi, buồn bực nói.

- Không lẻ thứ này dùng để cúng Phật?

Tôi tiến lên nhìn nhìn, cũng là có chút kỳ quái, bàn thờ Phật này cung phụng chính là Phật Di Lặc, còn có Quan Thế m Bồ Tát, phía trước để một cái lư hương thật to, bên trong tràn đầy tro hương, đây đều là bình thường, nhưng trên bàn để nửa chén gạo sống, nửa chén nước, mấy thứ này dùng để làm gì vậy?

Cúng Phật, thật đúng là không có lấy cái này tới cúng, nhưng trừ bỏ cúng Phật, tôi lại nghĩ không ra ý nghĩa gì khi đặt hai thứ đồ vật này ở đây cả, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, trong mắt đều lộ ra nghi hoặc, tôi nghĩ nghĩ, quay đầu lại hỏi thím Từ quản gia.

- Tôi có thể hỏi một chút được không, bà lão đã mất để gạo sống cùng với nước ở đây là để làm gì vậy?

Thím Từ nhìn nhìn hai thứ đồ vật khác biệt kia sắc mặt vẫn bình thường, lắc lắc đầu, nói.

- Cái này tôi cũng không biết, bà lão làm mấy thứ gì đó đều thần thần bí bí, tuy rằng tôi phụ trách sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của bà ấy, nhưng những việc này, bà chưa bao giờ nói, tôi cũng cũng không lắm miệng hỏi.

Quản gia cũng không biết hai thứ đồ vật khác biệt này sử dụng để làm gì, tôi nhíu nhíu mày, lại nhìn nhìn bàn thờ Phật lần nữa, lại nhìn xem vách tường cùng trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy trong không khí hình như có loại hơi thở khó có thể miêu tả, cùng thanh âm rất lạ.

Nhưng cẩn thận lắng nghe, lại cái gì cũng không có, tôi theo bản năng đưa tay đặt ở bên hông, thiếu chút nữa liền muốn dùng khu tự quyết quăng lên vách tường, nhưng mà ngẫm lại vẫn không có ra tay, quăng cho Thiệu Bồi Nhất một ánh mắt, xoay người đi ra khỏi cái phòng kỳ quái này.

Hai chúng tôi lại lục tục đi khắp mấy cái phòng khác trong biệt thự, tất cả lại đều bình thường không có gì lạ, dường như tất cả vấn đề đều tập trung ở gian phòng lúc còn sống bà lão từng ở.

Lúc này tình huống liền rõ ràng, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất lại đến bên ngoài biệt thự xem xét một chút, không phát hiện tình huống gì khác, vì thế liền cáo từ rời đi.

Tôi nói với Thiệu Bồi Nhất, nơi này khẳng định là có ma quỷ lộng hành, nhưng cớ sao nhà họ La kia mãi nửa năm rồi vẫn không phát hiện ra, lúc cậu hỏi chuyện ông ta thì ông ta có phản ứng như thế nào?

Thiệu Bồi Nhất hiểu ý tôi, cậu ta nói rằng, ngày hôm qua lúc mở cửa căn phòng kia ra, La tiên sinh thực ngoài ý muốn, thực sự giật mình, hẳn là trước đó cũng không biết chuyện, hơn nữa ông ta từng nói qua, ông ta là một người con hiếu thuận, vẫn tuân thủ di ngôn của mẹ mình, từ khi bà lão đi rồi, chưa từng mở căn phòng này ra, đối với những thứ bên trong ông ta cũng không có biết gì nhiều, chỉ là biết bà lão tin phật, nhưng bởi vì chuyện làm ăn bận quá, một năm cũng không ở nhà được mấy ngày, mỗi lần trở về đều tiêu tiền mua rất nhiều đồ vật cho bà lão, nhưng là bà lão mỗi ngày ở nhà làm chuyện gì, ông ta cũng không biết nhiều lắm.

Tôi xoa xoa cái mũi, có điểm không nói nên lời, một năm ở nhà không được mấy ngày, mẹ già mỗi ngày ở nhà làm chuyện gì, đều không rõ ràng lắm, cái này cũng được gọi là hiếu thuận sao?

Thiệu Bồi Nhất nhún vai, cũng tỏ vẻ không thể lý giải, nhưng cái này cũng không quan trọng, cách sống của người ta như thế nào, chả có quan hệ gì tới chúng tôi, chuyện hai chúng tôi phải làm chính là buổi tối hôm nay lại tới cửa lần nữa, bắt quỷ, sau đó đem việc này tra cho rõ ràng.

Kế tiếp hai chúng tôi tìm cái tiệm cơm nhỏ, ăn chút gì đó, tôi lại mấy chuyện xảy ra gần đây cho cậu ta nghe một lần, cậu ta nghe mà đôi mắt đều muốn rớt ra, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng vỗ ót một cái hối hận nói.

- Con mẹ nó, sớm biết rằng đã ghiền như vậy, tôi liền không quay về, hoặc là trở lại sớm mấy ngày cũng được.

Tôi chế nhạo cậu ta.

- Cậu trở về cũng chả làm được gì đâu, Tát Mãn đại nhân của tôi à, năng lực của cậu là triệu hoán đại tiên ở Đông Bắc tiên đường, còn phải vượt qua Sơn Hải Quan, ngàn dặm xa xôi lại đây, như thế có bao nhiêu rắc rối. Nếu thật là xuống dưới cổ mộ, không có đại tiên trợ giúp, cậu nói cậu làm sao bây giờ?

Thiệu Bồi Nhất lại cười thần bí, nói.

- Như thế nào, cậu cho rằng tôi là triệu hoán sư sống sao? Nói cho cậu biết, cho dù tôi là triệu hoán sư, kia cũng là triệu hoán sư bạo lực nhất từ trước tới giờ, chỉ là tôi lười ra tay mà thôi, sau này chờ có cơ hội, tôi cho cậu thấy sự lợi hại của tôi.

Tôi không khỏi cười, nói.

- Thôi bỏ đi, tôi lại không phải quỷ quái, nếm không được cậu lợi hại ra sao, kỳ thật tôi rất tò mò, phương thức cậu thỉnh thần đuổi quỷ là cái dạng gì vậy? Chẳng lẽ là Khiêu Đại Thần?

- Khiêu Đại Thần thì làm sao vậy? Chức nghiệp của tôi chính là Khiêu Đại Thần đó có được không, chẳng qua tôi mời đến đều là chân tiên, hừ hừ, đến lúc đó cậu liền nhìn đi…

Thiệu Bồi Nhất cười hắc hắc, lại không đợi tôi đáp lời, trực tiếp liền cầm lấy di động, nói với vị La tiên sinh kia, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối hôm nay, chúng tôi còn sẽ cùng nhau tới cửa, giải quyết vấn đề cho nhà ông ta.

Điện thoại vừa dứt, tôi lại toát ra cái ý niệm, Thiệu Bồi Nhất này cũng coi như đuổi quỷ bắt yêu cho người ta, dựa theo quy củ, chuyện này không có miễn phí đâu nha.

- Hắc hắc, cậu còn chưa có nói cho tôi, đây cũng không phải là dịch vụ miễn phí đâu đúng không?

Tôi hỏi.

- A, cái này tự nhiên, trên đời này nào có chuyện phục vụ miễn phí đâu, nhưng mà tôi chỉ cung cấp nội dung chính cho đại tiên mà thôi, công việc của tôi, kỵ nhất là tham tài.

Thiệu Bồi Nhất trả lời dứt khoát lưu loát, tôi cũng chưa nói cái gì, không tham tài là chuyện tốt, tôi nhớ rõ bên trong cấm kỵ bút ký cũng từng nói qua việc như thế, cấm kỵ sư, nếu là vì tài mới giúp người làm việc, vậy đã mất đi tư cách cấm kỵ sư.

Cơm nước xong xuôi, hai chúng tôi ở bên ngoài lượn một hồi, sắc trời dần tối, vì thế chúng tôi lại đi thẳng đến biệt thự nhà họ La.

Lúc này đây, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất vào phòng, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha phòng khách, như Thiệu Bồi Nhất đã nói qua, nhìn rất phúc hậu, điển hình thổ hào phạm, thấy chúng tôi tới, vội đứng lên, đi lên bắt tay nói.

- Thiệu tiên sinh, làm phiền, lần này nếu không phải cậu phát hiện sớm, tôi còn không biết tình hình như thế nào, buổi tối hôm nay có yêu cầu tôi làm cái gì không?

Thiệu Bồi Nhất cười, nói.

- Cái gì cũng không cần, ông chỉ cần lẳng lặng ngồi ở phòng khách, chờ chúng tôi làm việc là được rồi, nếu thuận lợi chỉ một lát là xong việc.

Lúc này La tiên sinh mới chú ý tới tôi, gật đầu nói.

- Không biết vị tiểu tiên sinh này xưng hô như thế nào?

Tôi vừa nghe thì thấy hơi lạ lùng, tiên sinh thì gọi thẳng là tiên sinh đi, còn tiểu tiên sinh, chẳng lẽ tôi rất nhỏ sao?

Tôi nói.

- Ông không cần khách khí, tôi cũng không phải là tiên sinh gì đó, kêu tôi Tiểu Thiên là được, hai chúng tôi là bạn bè, cũng là cộng sự, chuyện ngày hôm nay hai chúng tôi tới giải quyết thay ông.

Ông ta nhìn nhìn tôi, trên mặt lại có một tia hồ nghi, nhưng ngay sau đó liền biến mất, vội tiếp đón chúng tôi lên lầu, nói.

- Hai vị có yêu cầu gì thì cứ việc phân phó đừng ngại, nếu thật có thể giải quyết, nhất định hậu tạ.

Từ cách nói của ông ta, tôi đã nghe ra manh mối, dường như ông ta cảm giác không thể nào tin tưởng được chúng tôi hoàn toàn, này cũng khó trách, Thiệu Bồi Nhất tuy rằng hơi lớn tuổi một tí, đại khái có thể so sánh lớn hơn tôi mấy tuổi, nhưng cũng là cái dạng người ngoài miệng chưa mọc râu, tôi năm nay còn chưa tới hai mươi tuổi, ở trong mắt người ta thì tôi chỉ là một thanh niên còn trẻ mà thôi.

Đầu năm nay, ngay cả bắt quỷ cũng cần phải xem mặt nữa.

Thiệu Bồi Nhất tự nhiên cũng nghe ra ý ông ta, lặng lẽ bĩu môi với tôi, vì thế chúng tôi cùng nhau chậm rãi đi lên lầu hai, ngay lối vào của phòng thứ ba ở phía bên tay phải cầu thang, hai chúng tôi dừng bước, lúc này từ kẹt cửa đã có thể cảm giác được khí lạnh nhè nhẹ, giống như còn lạnh hơn một ít so với ban ngày

Tôi cũng không hé răng, đứng ở trước cửa phòng, nín thở tĩnh khí, tập trung tinh thần, muốn cảm giác tình huống ở bên trong, tức khắc liền cảm giác được một tia hàn ý từ trong phòng lan ra, nhịn không được rùng mình một cái.

Tôi vươn tay ấn ở trên cửa, gật đầu với Thiệu Bồi Nhất, thở sâu, chậm rãi đẩy cửa phòng.

Trong phòng, ánh đèn sáng choang, xem ra ban ngày sau khi chúng tôi đi khỏi, hẳn là thím Từ quản gia đã mở đèn lên, vì để buổi tối có can đảm hơn.

Tôi lại lần nữa ngẩng đầu nhìn nhìn vách tường cùng trần nhà, đốm mốc như cũ, nhưng thấy thế nào đều chỉ là đốm mốc, cảm giác xuất hiện trong nháy mắt lúc ban ngày, cũng không xuất hiện.

Hừ, cho rằng không xuất hiện, là tôi không tìm được hay sao?

Tôi mặc niệm hai lần Tam Thần Quyết, điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất, vươn tay, bấm tắt đèn trong phòng đi, sau đó ngẩng đầu lại nhìn, tình cảnh trong mắt thình lình biến đổi.

Chỉ thấy trên trần trần nhà, dán rất nhiều hư ảnh rậm rạp chằng chịt, từng cái gương mặt vặn vẹo, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm tôi ……

Trong lòng tôi tức khắc cả kinh, lại nhanh chóng mở đèn lên, những mặt người đó tức khắc lại biến thành đốm mốc.

Một tia hàn chạy dọc sống lưng của tôi……

 

0.10057 sec| 2432.164 kb