Đi tới thị trường đồ cổ, ngẫu nhiên gặp được Thiệu Bồi Nhất trở về, tôi rất là cao hứng, nhưng tin tức cậu ta mang đến cho tôi lại để cho tôi ở trong sương mù có một tia ánh mặt trời, có nhà trong thành phố gặp chuyện ma quái.
Cái này nghe có hơi chút khó hiểu, nhà người ta có quỷ phá, như thế nào lại mang đến ánh mặt trời cho tôi?
Tôi đây cũng là không có biện pháp, bởi vì quỷ phá tất nhiên liền phải xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, tôi mới có thể từ đó mà tìm ra manh mối cùng phương hướng, hơn nữa nghe Thiệu Bồi Nhất nói, quỷ phá nhà này còn rất hung dữ, âm khí nặng nề, tôi là cấm kỵ sư, cái này đúng là chuyện bụng làm dạ chịu.
Dù sao hiện tại Nam Cung Phi Yến cùng Tư Đồ tiên sinh đều chẳng biết đi đâu, thôi thì cứ đi bắt quỷ, điều hòa một chút cũng tốt, nếu có thể cố ý phát hiện ra điều gì đó, vậy không còn gì tốt hơn.
Lập tức, tôi liền đi theo Thiệu Bồi Nhất, gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến ngôi nhà bị quỷ phá mà cậu ta đã nói kia.
Dọc theo đường đi, Thiệu Bồi Nhất nói đơn giản cho tôi nghe tình hình sau khi Hoàng Thất thái gia trở về, cậu ta nói, Hoàng Thất thái gia về đến nhà, lão giáo chủ không nói thêm cái gì nữa, hiện tại cũng hoan nghênh ông ta trở về, nhưng đối với bảo vật của Xà tộc, cũng chính là chuyện cái mặt kính bạc kia, lại luôn canh cánh trong lòng.
Bởi vì sau khi Thiệu Bồi Nhất trở về, đã đem toàn bộ quá trình lấy được nó hoàn chỉnh báo lại một lần, sau khi lão giáo chủ nghe xong, trầm tư thật lâu, cuối cùng tỏ thái độ nói, mặt gương này tuy nói là bảo vật của Xà tộc, nhưng trên thực tế lai lịch lại rất thần bí, hơn nữa đã khiến cho nhiều người chú ý, bây giờ đang là thời buổi rối loạn, nếu chỉ cần sơ ý một cái là có thể gây ra sóng to gió lớn, sau đó sẽ lục tục có người xuất hiện cướp đoạt, khi đó chính là một hồi đại loạn.
Cho nên, Thiệu Bồi Nhất còn phải trở về, làm đại biểu của Đông Bắc tổng đường ở thành phố Bình Sơn, bởi vì mặt gương kia có quan hệ lớn nhất với cậu ta, là cậu ta tự tay giao cho Xà tộc, chuyện này, chỉ có thể để cậu ta ra mặt.
Có điều tôi rất là kỳ quái, cái mặt kính bạc kia rốt cuộc là cái thứ gì, ngay cả giáo chủ Đông Bắc tiên đường đều thận trọng đối đãi như vậy, Thiệu Bồi Nhất lại cũng nói không rõ, cậu ta nói, lão giáo chủ chỉ là dặn dò cậu ta phải bảo vệ tốt mặt kính bạc kia, không để nó rơi vào tay kẻ xấu tay.
Tôi lại có điểm mê mang, kẻ xấu, rốt cuộc người nào mới là kẻ xấu, ai mới là kẻ xấu, trong tràng tranh đấu phức tạp này, lại dựa vào cái gì tới bình phán đây?
Hai chúng tôi ở ghế sau nói thầm nửa ngày, bất tri bất giác liền đến chỗ muốn tới, xuống xe nhìn quanh, nơi này là một khu biệt thự cao cấp ở rìa thành phố, gọi là trấn nhỏ Đông Hồ. Cảnh vật xung quanh cùng không khí đều không tồi, trước cửa có một đôi sư tử bằng đá uy vũ, khí thế mười phần, xem ra cái nhà bị quỷ phá này cũng một nhà phú quý.
Nhưng hiện tại là ban ngày, Thiệu Bồi Nhất hỏi tôi, có muốn chờ trời tối một chút lại tới nơi này hay không, bởi vì cậu ta đáp ứng với người kia rồi, buổi tối hôm nay sẽ lại đi tới cửa, ban ngày đi thì âm hồn sẽ trốn tránh, chỉ sợ hiệu quả không lớn.
Tôi cười nói với cậu ta, nếu như âm hồn thường xuyên ở trong nhà, vậy thì vô luận là ban ngày hay ban đêm, âm hồn đều sẽ ở đó, chẳng qua ban ngày dương khí thịnh, âm hồn sẽ trốn tránh ở chỗ âm u, buổi tối âm khí thịnh, càng thêm thích hợp cho âm hồn lui tới, nhưng cũng không phải nói, ban ngày liền không có quỷ.
Huống hồ, ban ngày tới cửa, trên cơ bản năng lực âm hồn sẽ chịu giam cầm, nếu ở thời điểm này thi pháp, ngược lại sẽ có hiệu quả càng tốt, đại đa số thế nhân cho rằng buổi tối mới là thời điểm bắt quỷ, trên thực tế đây là một cái nhìn phiến diện.
Nói cách khác, ban ngày bắt quỷ, sẽ đối với người bắt quỷ càng thêm có lợi, bởi vì ban đêm vốn chính là thế giới của quỷ hồn.
Đương nhiên năng lực của người muốn bắt quỷ ban ngày này phải thật mạnh mới được, nếu không căn bản ngay cả bóng dáng quỷ hồn đều tìm không thấy.
Đặc biệt, hiện tại đã sắp đến giữa trưa, trong cấm kỵ bút ký từng nói qua, vào lúc chính ngọ, chí dương chuyển chí âm, cũng là thời khắc lệ quỷ lui tới.
Kỳ thật chủ yếu nhất vẫn là, lòng tôi trước sau cảm thấy chuyện này chưa chắc là một chuyện ngẫu nhiên.
Thiệu Bồi Nhất giới thiệu, nhà xảy ra chuyện họ La, hẳn là làm ăn lớn, chỉ là tình huống cụ thể cậu ta cũng không hỏi quá nhiều, vì thế cậu ta lập tức gọi điện thoại cho La tiên sinh, nói chúng tôi đã đến bên ngoài, để ông ta ra ngoài cửa đón chúng tôi, lại cho cậu ta nhìn kỹ càng tỉ mỉ một cái.
Tôi nhịn không được vui vẻ, thì ra Thiệu Bồi Nhất cũng giống như tôi, hai người đều là giai cấp vô sản, lần này từ Đông Bắc trở về, cậu ta cũng mua di động.
Không nghĩ tới chính là, La tiên sinh không có ở nhà, lúc ông ta nhận được điện thoại của Thiệu Bồi Nhất thì có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn an bài quản gia trong nhà ông ta tới đón chúng tôi. Vì thế nên sau khi trải qua một chút trắc trở thì cũng coi như tôi với Thiệu Bồi Nhất đã vào được nhà ông ta.
Biệt thự sao, cái khí chất xa hoa liền không cần phải nhiều lời, tóm lại nhà người ta ở vị trí còn cao hơn cả trường chúng tôi nhiều, tùy tiện một phòng đều mấy chục mét, trong WC còn gắn cả Tivi LCD, tổng kết chính là một chữ: Trâu bò.
Nhưng khi tôi vừa tiến vào nhà bọn họ, liền rõ ràng cảm giác được, nhà bọn họ cho người ta một loại cảm giác thực áp lực.
Lúc này là chính ngọ, ánh mặt trời bên ngoài thật sự sung túc, phương hướng biệt thự này lại vô cùng tốt, lấy ánh sáng không tồi, theo lý thuyết hẳn là ấm dào dạt, mà trên thực tế cũng thật là ấm dào dạt, chẳng qua, tôi ở trong phòng vòng một vòng lú, không biết sao, bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút trầm trọng, thật giống như có thứ gì ở nơi tối tăm nhìn trộm gây nên loại cảm giác áp bách cùng khẩn trương trầm trọng.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, cậu ta bất động thanh sắc dẫn tôi tới một phòng, mở cửa, tôi liền không tự kìm hãm được run lập cập, đồng thời một cổ hơi thở hủ bại nhào vào trong lỗ mũi.
Lúc này là đầu mùa đông, bên ngoài độ ấm đại khái đã tiếp cận dưới 0 độ, mà độ ấm căn phòng này, tôi dám cam đoan tuyệt đối ở dưới mức đóng băng.
Quá lạnh.
Ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, tôi càng hoảng sợ, chỉ thấy trên trần nhà, góc tường, vách tường, khắp nơi trong căn phòng đều có đầy những đốm mốc meo, hơn nữa đều rất lớn, hầu như đã gần sát với nhau, khó trách sẽ có mùi vị hủ bại nặng nề như thế.
Cái này quả thực thật là đáng sợ, đừng nói khu biệt thự xa hoa như vậy, cho dù là phòng ốc cũ nát trong xóm nghèo, cũng sẽ không ẩm ướt đến loại trình độ này, tôi thật là thập phần hoài nghi cái hộ gia đình này tại sao có thể sinh hoạt được trong hoàn cảnh thế này, chẳng lẽ bọn họ không biết sao?
Mặt Thiệu Bồi Nhất nghiêm túc nhìn tôi một cái, chưa nói cái gì, lại mang theo tôi đi một vòng tới các căn phòng khác, tôi phát hiện, nhà này lầu trên lầu dưới mười mấy cái phòng, cái khác đều rất bình thường, duy độc chỉ có một gian phòng này, thành dáng vẻ này.
Quả nhiên là có kỳ quặc, hơn nữa là rất là kỳ quặc, tôi hiểu được mấy lời Thiệu Bồi Nhất nói với tôi trước đó, nhà này âm khí nặng, mà âm khí này đâu chỉ nặng bình thường, quả thực chính là quá nặng.
Quản gia nhà họ La vẫn luôn đi theo sau lưng chúng tôi nãy giờ, nhìn thấy căn phòng này dị thường như thế, bị dọa cho sắc mặt đều thay đổi, tôi hỏi bà ta, cái gian nhà ở này bình thường là như thế nào, có người nào ở trong này hay không, có phải hàng năm đóng cửa hay không?
Quản gia này cũng hơi lớn tuổi, nhìn qua ít nhất cũng đã 50 tuổi, bà ta nói với chúng tôi rằng, phòng này sớm đã không có ai ở, hơn nữa đại khái đã nửa năm rồi không có mở ra, đây cũng là lần đầu tiên bà ta biết được cái phòng ở đã biến thành cái dạng này rồi.
Tôi có chút kỳ quái, nhà này tuy rằng rất có tiền, một cái biệt thự mười mấy phòng, phỏng chừng người trong nhà cũng không ở hết được, chắc cũng có rất nhiều phòng để không nhưng mà cũng không đến mức một phòng có thể nửa năm đều ở vào trạng thái đóng cửa, chưa từng mở ra, chẳng lẽ không cần thu dọn phòng sao?
Đối mặt với vấn đề tôi đặt ra, quản gia do dự một chút, mới nói với chúng tôi, nguyên nhân căn phòng này trước sau đóng cửa, là bởi vì, căn phòng này vốn là phòng ở của mẹ của La tiên sinh, mà hiện tại, lão nhân gia đã qua đời nửa năm.
Như vậy tôi lại càng nghi hoặc, Thiệu Bồi Nhất cũng đầy mặt mê mang, tôi lại hỏi quản gia, vì cái gì sau khi lão nhân gia qua đời, căn phòng này liền đóng cửa không mở, chẳng lẽ mẹ ruột của mình mà cũng cần phải kiêng dè hay sao?
Quản gia nói, cái này không phải kiêng dè, mà là mẹ của La tiên sinh từng dặn dò, lúc để lại di ngôn trước khi chết từng nói rằng, sau khi mẹ La tiên sinh chết đi, trong vòng một năm không được mở căn phòng này ra, qua một năm, liền có thể tùy tiện xử trí.
Nghe bà ta nói như thế, tôi không khỏi từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, đây là cái di ngôn gì vậy, sau khi chết đi một năm không được mở cửa phòng, này là có ý gì đây?
Lúc quản gia đi ra tiếp chúng tôi, cũng đã được La tiên sinh chỉ thị, vì thế cũng không dấu diếm cái gì, sau khi thở dài, liền nói hết tất cả tình huống mà bà ta biết cho chúng tôi nghe.
Quản gia này họ Từ, bà ta nói một nhà La tiên sinh đều kêu bà ấy là thím Từ, mà về chuyện của mẹ La tiên sinh, là người mà bà ta cảm kích rất nhiều.
Bà ta nói, mẹ của La tiên sinh, sinh thời tin phật, rất là thành kính, chẳng những ở nhà tụng kinh niệm phật, hơn nữa còn biết các loại trai giới cùng quy củ trong chùa, lại còn thường ở một mình trong phòng mân mê mấy thứ đồ vật kỳ quái, nhưng La tiên sinh vội vàng làm ăn, không rảnh hỏi nhiều, tuy rằng bà quản gia ở nhà nên biết, nhưng bà lão cũng không nói gì với bà, chỉ là thường xuyên dặn dò, lúc không có việc hay chưa được bà lão kêu thì không được vào phòng.
Cái thói quen kỳ quái này của bà lão cũng đã được một vài năm rồi, mà Từ quản gia trời sinh tính cẩn thận, cũng không lắm lời miệng lưỡi, cho nên, tuy rằng biết thói quen của bà lão, cảm thấy nhưng cũng không hỏi là vì sao.
Mà ở nửa năm trước, bởi vì bà lão đã lớn tuổi, lúc đi xuống cầu thang sơ ý trượt chân té ngã, ngã xuống mấy bậc thang, kết quả là bị gãy xương, an tĩnh nằm dưỡng bệnh ở trên giường, cả ngày tâm tình buồn bực, thường thường nói bà ấy cần phải đi, dặn dò này dặn dò kia với La tiên sinh cùng người trong nhà, có đôi khi còn một mình nằm ngây ngốc nhìn về phía trần nhà, trong miệng cứ lẩm nhẩm, giống như đang nói chuyện cùng ai đó.
Cứ như vậy không đến một tháng, một ngày thím Từ mang cơm đến cho bà lão, kêu vài tiếng mà không thấy đáp lại, xốc chăn lên nhìn thử thì thấy bà lão sắc mặt như ngày thường, trầm tĩnh an tường, nhưng lại không có hơi thở
Bà lão cứ như thế mà đi, theo lý thuyết chuyện này cũng coi như là sống thọ và chết tại nhà, không bệnh mà chết, hơn nữa bà lão hơn 80 tuổi, là hỉ tang, cho nên một nhà La tiên sinh cũng không quá mức bi thương, là người thì đều có một ngày này, vì thế sau khi an táng bà lão, dựa theo phân phó lúc sinh thời của bà, liền đem căn phòng này đóng cửa, một là vì chia buồn, hai là vì bà lão từng có để lại di ngôn, trong vòng một năm không được mở cửa phòng này ra.
Mà lúc này, từ lúc bà lão tạ thế tới nay, ước chừng vừa vặn khoảng nửa năm, bà quản gia cũng không nghĩ tới, trong phòng sẽ biến thành như vậy.
Nghe xong lời bà quản gia kể, tôi không khỏi nhăn mi, bà lão này có bí mật gì không thể cho ai biết hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo