Ở trong luân hồi các nghe Tư Đồ tiên sinh kể lại, tôi cũng biết được gút mắc ngàn năm giữa hai giới Huyền, Linh, đồng thời cũng hiểu biết sứ mệnh của gia tộc cấm kỵ sư, tôi đột nhiên cảm thấy rõ ràng, thì ra gánh nặng trên đầu vai tôi, tuyệt không phải chuyện hóa giải nguyền rủa của gia tộc này nặng nhất, giữ gìn thanh bình thế gian, điều giải phân tranh giữa những người tu hành, cũng là gánh nặng của cấm kỵ sư.
Tư Đồ tiên sinh rất là vừa lòng với hứa hẹn của tôi, ông ta nói với tôi, Giáp Chiến lúc này đây, khác với những lần ở dĩ vãng, ở xã hội đương đại, nếu phát động đại chiến giữa những người tu hành, tuy rằng sẽ tránh đi nơi tụ tập đông người, nhưng bởi vì hiện tại khoa học kỹ thuật văn minh phát triển, thế gian cơ hồ đã không có một nơi nào thanh tịnh, ngay cả núi sâu rừng già trăm ngàn năm không có người hỏi thăm mà bây giờ cũng đều bị khai phá thành điểm du lịch.
Cho nên nếu thật sự trắng trợn táo bạo đánh nhau, đó chính là một hồi tai nạn, hơn nữa sẽ nhanh chóng khiến cho chính phủ cùng các phương diện thế lực khác chú ý, đến lúc đó tất nhiên tạo thành hậu quả đáng sợ không thể đo lường được.
Nghe ông ta nói như vậy tôi đột nhiên vỗ ót một cái, này thật là cái vấn đề lớn, lấy lực lượng xã hội hiện đại, đừng nói đến lúc đó hai giới Huyền Linh đại khai sát giới, ngay cả bây giờ chỗ hẻo lánh nào đó phát sinh mấy chuyện không thể giải thích nổi, thì ngày hôm sau lập tức sẽ có các loại tin tức truyền thông báo chí bốn phía đưa tin, căn bản muốn giấu đều giấu không được, nếu thật sự bởi vậy mà tạo thành ảnh hưởng xấu hay nguy hại cho thế gian, như vậy so với bất luận một lần nào trước đó đều nguy hiểm hơn rất nhiều..
Tôi tức khắc rất là đau đầu, Tư Đồ tiên sinh lại không chút hoang mang nói.
- Cậu cũng không cần quá mức nôn nóng, những gì tôi nói chỉ là hậu quả nghiêm trọng nhất, nhưng trên thực tế, hiện tại hậu đại hai giới Huyền, Linh cũng là người sinh hoạt ở xã hội hiện đại, so với bất luận kẻ nào bọn họ đều rõ ràng những ảnh hưởng mà bọn họ sẽ mang đến cho thế gian, cho nên nhất định sẽ hành sự cẩn thận, so với thời điểm dĩ vãng sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, phải biết rằng, tuy rằng người tu hành lợi hại, nhưng đều là thân thể máu thịt như nhau chỉ cần một cái viên đạn, là làm cho họ đi Tây Thiên ngay.
Hướng Vũ cười nói.
- Tư Đồ tiên sinh nói rất đúng, hiện tại đích xác không thể so với lúc trước, tôi mang cái hắc đạo này trên người mà cũng phải bao bọc nó thật kỹ, không thể dễ dàng để cho người khác nhìn thấy, nếu không sẽ bị quản chế dụng cụ thật gắt gao, rồi sẽ bị tịch thu.
Mặc Tiểu Bạch ha ha cười nói.
- Vui đùa cái gì vậy, cậu lợi hại như vậy, ai có thể tịch thu đao của cậu? Tôi thấy, nhiều lắm cũng chỉ là lúc ngồi xe lửa thì không qua được cổng an ninh mà thôi, ha ha ha ha...
Tôi cũng cười chụp cho cậu ta một cái tát nói.
- Cái tên ngốc này, cái đao kia của cậu ta là cán gỗ, cái gì quản chế dụng cụ, cái gì không qua được cổng an ninh, cậu chỉ cần nói đây là cây đao đồ chơi cầm giùm cho đứa nhóc không phải là xong rồi sao.
Mọi người cùng nhau cười ha hả, Tư Đồ tiên sinh cũng không khỏi mỉm cười, đứng dậy nói.
- Mọi người đợi chút, tôi đi trước cứu trị ‘ Miêu Nô ’ kia, đã muộn chỉ sợ cứu không kịp.
Tuy rằng trong bụng tôi còn một đống nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, hiện tại cứu người quan trọng hơn, lại nói rõ ràng tà thuật sư kia còn chưa chết, tuy rằng Miêu Nô đã khôi phục bình thường, nhưng chắc là trong đầu có chút ký ức tàn lưu, đến lúc đó nói không chừng còn sẽ giúp ích gì đó cho chúng tôi.
Vì thế Tư Đồ tiên sinh đi hậu đường cứu trị Miêu Nô, Hướng Vũ cũng đứng dậy cáo từ, tôi biết cậu ta đối với chuyện không thể giết chết tà thuật sư kia vẫn luôn rất là không cam lòng, vì thế nên tôi nói với cậu ta rằng, hiện tại cổ mộ kia đã là đề phòng nghiêm cẩn toàn diện, tuyệt không có thể lại đi vào trong cổ mộ, hơn nữa nếu tà thuật sư vẫn luôn đợi ở cổ mộ, có Thường thợ săn mang theo đông đảo cương thi võ sĩ bảo hộ, kẻ này có muốn chạy cũng chạy không ra, sẽ không có nguy hại gì cho người khác. Nếu kẻ này chạy ra tới, như vậy chúng tôi tự nhiên liền có cơ hội giết hắn.
Hướng Vũ gật đầu đồng ý, nhưng cũng không nói thêm gì, vì thế đeo đao rời đi, tôi biết, tất nhiên là cậu ta sẽ đi đến gần cổ mộ kia tiếp tục truy tìm dấu vết tà thuật sư kia.
Nhắc tới tà thuật sư, tôi liền nhớ tới chuyện của Thường thợ săn, bảy ngày sau, tôi còn phải cho ông ta một câu trả lời, mấy ngàn cương thi trong cổ mộ kia đều đang chờ tôi đi siêu độ.
Nam Cung Phi Yến mười phần thấu hiểu lòng người, nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi buồn rầu, suy nghĩ một lát rồi cười nói.
- Em cũng không cần buồn rầu về chuyện của những cương thi đó đâu, dù sao bọn họ cũng trốn không thoát khỏi cổ mộ, một chốc một lát, cho dù em không đi, bọn họ cũng không có cách.
Tôi lắc đầu nói.
- Như vậy đâu có được, em đã hứa với người ta rồi, liền phải làm được, em thấy vẫn là chờ một lát nữa Tư Đồ tiên sinh ra tới, chúng ta hỏi ông ta một chút, có lẽ ông ta có thể có biện pháp gì đó.
Nam Cung Phi Yến nhún vai, nói.
- Tất cả là do tâm tính em tốt, khắp nơi hứa nguyện, cũng được, đợi lát nữa hỏi Tư Đồ tiền bối một chút, xem thử ông ta có biện pháp gì không, dù sao chị đây không nghĩ ra được, phương pháp siêu độ hồn phách, kỳ thật rất nhiều, nhưng mấy cái cương thi đó thật sự quá nhiều rồi, hơn nữa bọn họ cũng là thân chịu bí thuật, đều không phải thứ mà dùng phương pháp siêu độ tầm thường là có thể giải quyết được.
Thật ra những lời nàng nói tôi cũng hiểu, nếu không thì tôi cũng không cần phải phiền toái như thế này, đang lúc chúng tôi nói chuyện, tiểu nhị kia đột nhiên chạy tới, nói.
- Vài vị, làm phiền chờ một lát, vừa mới rồi sư phó có chuyện để cho tôi tới truyền đạt lại, nói là khi cứu trị Miêu Nô kia thì tình huống có hơi chút phức tạp, chỉ sợ không phải một chốc một lát có thể giải quyết, sư phó nói để cho các người đi làm việc vội trước đi, ngày mai lại đến chờ tin tức.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được Miêu Nô quả nhiên có chút dị thường, bằng bản lĩnh của Tư Đồ tiên sinh, vậy mà nhất thời cũng không thể giải quyết được, xem ra việc này về sau còn có phiền toái.
Tôi vốn định đi vào xem đến cùng là như thế nào, bất quá nếu cậu ta nói như vậy, tôi cũng ngại không vào được, lập tức cùng Nam Cung Phi Yến, Mặc Tiểu Bạch, để tiểu nhị kia chuyển lời tạm biệt, sau đó đi ra luân hồi các.
Chỉ là kế tiếp, tôi lại không biết nên làm cái gì, trong lúc nhất thời trong lòng có chút rối ren, cảm giác sắp có rất nhiều chuyện muốn phát sinh, nhưng lại nhất thời không tìm ra manh mối.
Nam Cung Phi Yến an ủi tôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có gấp cũng vô dụng, huống chi hiện tại Giáp Chiến còn chưa chính thức mở ra, chẳng qua là mở màn trước đại chiến mà thôi, từ tình huống hiện tại tới xem, Linh giới đã có mấy người hiện thân, mà Huyền giới cũng có mấy người hiện thân, trong tương lai không lâu nữa, thành phố Bình Sơn này, sẽ trở thành nơi khởi phát chiến tranh đầu tiên của trận Giáp Chiến này.
Tôi bấm tay âm thầm tính toán, trước mắt tới xem, chỉ chú sư cùng tà thuật sư kia, hai cái đều là người Linh giới không thể nghi ngờ, Miêu Nô là sát thủ Linh giới, còn có Dạ Ma trước sau không có lộ diện, hẳn là cũng là Linh giới. Mà Huyền giới, tôi nghĩ một chút, Hướng Vũ, Mặc Tiểu Bạch, còn có Thiệu Bồi Nhất, Dương Thần, hẳn là đều xem như người Huyền giới đi?
Còn có Y Thắng cùng những cái người Yếm Thắng Sư kia, bọn họ hành sự cũng chính cũng tà, nhưng nói thẳng ra thì vẫn thiên về tà phái nhiều hơn, nhưng hình như bọn họ chỉ yêu thích cuộc săn giết giữa Yếm thắng sư, đối với cái gì Giáp Chiến cũng không cảm thấy hứng thú, như vậy xem ra, nên xem bọn họ như người Huyền giới, hay là Linh giới đây?
Nghĩ đến, cuộc sống sau này, sẽ có càng ngày càng nhiều người hai giới Huyền Linh xuất hiện.
Tôi không khỏi dần dần hưng phấn lên, nhìn xem Nam Cung Phi Yến, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng là người của phe nào?
Đối với nghi vấn của tôi, Nam Cung Phi Yến lại cười đến cong eo, nàng nói với tôi, các nàng là người Yêu giới, cùng cái gì Huyền giới Linh giới chả có quan hệ gì với nhau.
Lúc này tôi mới yên tâm, cùng các nàng không quan hệ thì tốt, nói cách khác, Yêu giới nhiều yêu quái như vậy, thật muốn theo chân bọn họ giao tiếp, tôi thật đúng là đau đầu.
Chúng tôi vừa nói chuyện một đường đi ra ngoài, Mặc Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại bước chân, trừng lớn đôi mắt hỏi.
- Cái kia, Tiệp Dư là thuộc về giới nào?
Tôi cười nói.
- Ngu ngốc, Tiệp Dư cũng là Yêu giới, cùng Huyền giới Linh giới chẳng có quan hệ.
Nam Cung Phi Yến lại nói.
- Cậu nói sai rồi, Tiệp Dư là Yêu giới không giả, nhưng nàng lại là người của ông chủ Phúc Duyên Trai, tuy rằng không có quan hệ trực tiếp cùng Huyền giới Linh giới, nhưng là......
- Nhưng là như thế nào?
Trong lòng tôi trầm xuống, trong đầu tức khắc hiện ra ông chủ Phúc Duyên Trai cùng những thuốc hạ kỳ quái của ông ta, hay là nói, chuyện này cùng bọn họ còn có quan hệ nào khác?
Nam Cung Phi Yến ngậm miệng lại, nói.
- Không có nhưng là, Phúc Duyên Trai là một cái dị số trong thiên địa, bọn họ cũng không tham dự tranh đấu giữa Huyền giới Linh giới, vừa rồi chị muốn nói là, về sau em phải tận lực không để xảy ra xung đột gì giữa những người của Phúc Duyên Trai, tuy rằng tình huống Phúc Duyên Trai chị cũng không phải quen thuộc mười phần, nhưng chị biết, bất cứ người nào trong số bọn họ cũng không dễ chọc.
Trong lòng tôi nghiêm nghị, yên lặng gật gật đầu, lại tức khắc nhớ tới, tiểu Hồ tử còn ở chỗ Phúc Duyên Trai, mà trước khi té xuống Miêu Nô Khả Khả đã nói cho chúng tôi một câu cảnh báo, cảnh cáo chúng tôi Hồ Văn Tĩnh có nguy hiểm.
Tôi vội cáo biệt cùng bọn họ, lần này Nam Cung Phi Yến không đi cùng với tôi, nàng nói nàng còn có chút chuyện trong trường học, muốn đi về trước làm, mà Mặc Tiểu Bạch không có việc gì, vì thế chủ yếu yêu cầu cùng tôi cùng nhau, đi Phúc Duyên Trai.
Tôi biết, cậu ta chẳng qua là muốn đi mượn cơ hội nhìn xem Tiệp Dư thôi.
Đi vào Phúc Duyên Trai, tiểu Hồ tử thật đúng là rất nghe lời, thành thành thật thật ở trong phòng, nhìn qua tất cả dường như rất bình thường, chính là tinh thần có hơi chút uể oải, vừa thấy tôi trở về, gấp không chờ nổi hỏi tôi đã đi đâu làm gì, ném cậu ta ở chỗ này một buổi tối, còn có, hiện tại Khả Khả thế nào.
Tôi thấy cậu ta không có việc gì, cũng thoáng yên tâm, vì thế ậm ừ vài câu, nói với cậu ta, hiện tại Khả Khả mất tích, trong lúc nhất thời chúng tôi cũng tìm không thấy nàng, nhưng mà chắc có lẽ sau này Khả Khả không quay trở lại trường học nữa.
Tiểu Hồ tử nghe xong, biểu tình rất là ảm đạm, Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh lại lôi kéo muôn tôi dẫn cậu ta đi tìm Tiệp Dư, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh rầm rầm.
Tôi nhất thời liền đứng lên, hai bước nhảy ra ngoài cửa, thầm nghĩ trong lòng không tốt, chẳng lẽ người Linh giới tìm tới cửa nhanh như vậy sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo