Ngay lúc tôi vốn tưởng rằng đã thoát ly nguy hiểm, đột nhiên lâm vào trong vòng vây của cương thi trong cổ mộ.

Cổ mộ này phân trên dưới hai tầng, trung gian có mộ thông đạo liên thông với nhau, mà cương thi tầng trên đều là nô lệ, hai bàn tay trần, nhưng cương thi tầng dưới lại là cấp bậc võ sĩ, trong tay bọn chúng đều có đao có kiếm, lúc này chúng tôi đã chạy tới mộ đạo tầng trên, lại không nghĩ rằng, cương thi hai tầng lại tụ tập lại tại nơi đây, vây quanh chúng tôi ở bên trong.

Bốn phía thông đạo đều đã bị lấp kín, Thường thợ săn xuất hiện ở phía trước thông đạo, lạnh lùng nói.

- Kẻ tự ý xông vào cổ mộ, giết không tha, nếu các người đã vào đây, thì đừng có mơ mà đi ra ngoài nữa.

Bầu không khí giữa sân đột nhiên an tĩnh lại, trong không khí là một mảnh túc sát, tôi thở sâu, tiến lên nói.

- Thường đại thúc, lúc trước tôi cũng đã nói với ông rồi, tôi xuống cổ mộ này là vì hai mục đích, một là tìm bằng hữu, hai là truy tung Miêu Nô đang ở chỗ nào, diệt trừ cái tai họa hại người này, chưa từng có mơ ước bảo tàng trong mộ, ông có cần thiết phải làm như vậy hay không?

Thường thợ săn nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi lướt qua trên người những người còn lại, mở miệng nói.

- Lúc trước tôi cũng nói qua, người ở nơi này, trừ bỏ cậu ra, sống chết của những người khác, tôi không thèm để ý chút nào, vô luận mục đích của các cậu là cái gì, quy củ nơi này không thể phá, kẻ đi vào trong này, phải chết!

Hướng Vũ đột nhiên nói.

- Nếu như theo cách nói của ông, tà thuật sư A Nam kia đã ở trong cổ mộ này mấy năm, ra ra vào vào, vì sao không thấy ông chấp hành quy củ, còn phải chờ nhóm chúng tôi tới đây rửa sạch chỗ này thay cho ông?

Lãnh Thanh Dương nói tiếp.

- Không sai, loại người này chính là hạng người vô năng, ông ta không đối phó được tên kia, liền dựa vào chúng ta tới hỗ trợ, hiện tại lại tới chỗ này ức hiếp chúng ta, thật sự là...

Hướng Vũ nhàn nhạt nói.

- Thỉnh cậu chú ý cách dùng từ một chút, lúc vừa rồi chúng tôi tranh đấu với tà thuật sư kia hình như cũng không phát hiện cậu đâu.

Lãnh Thanh Dương tức khắc nghẹn lời, trừng mắt nhìn Hướng Vũ một cái, lại muốn nói tiếp cái gì đó, Thường thợ săn không kiên nhẫn nói.

- Các cậu không một cái thứ nào tốt, họ Hàn kia, tôi cũng không dong dài cùng cậu nữa, nếu bây giờ cậu muốn giữ mạng lại cho bọn họ, chỉ cần đáp ứng một chuyện của tôi, tôi lập tức cho mọi người đi.

Tôi tức khắc kinh ngạc, ông ta còn có việc muốn nhờ tôi làm hay sao?

- Ông có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với tôi, đừng nói ông đã từng cứu tôi một lần, cho dù xưa nay không quen biết, tôi cũng không hề hai lời. Nhưng cũng không cần bày ra loại tư thế này, họ Hàn tôi, chưa bao giờ chịu người áp bức.

Tôi vừa nói như vậy, Thường thợ săn im lặng không nói, bỗng nhiên khóe miệng cứng đờ hơi hơi nhếch lên, giống như đang cười, nói.

- Ngàn năm trước, uy danh nhà họ Hàn luôn vang vọng bên tai người đời, không thể tưởng tượng được ngàn năm sau, hậu bối nhà họ Hàn vẫn không làm giảm sút tên tuổi, Thường mỗ bội phục.

Những lời này của ông ta như có hàm nghĩa gì đó khác lạ, tôi nhìn chằm chằm gương mặt ông ta, bỗng nhiên trong lòng vừa động, bật thốt lên nói.

- Căn bản ông cũng không phải là hậu nhân của thợ săn trong núi!

Thường thợ săn bỗng nhiên cười ha ha, cơ bắp trên mặt lại như không chút biểu tình, nhìn qua quái dị đến cực điểm, giọng nói ông ta quanh quẩn ở bên trong thạch thất, chậm rãi nói.

- Thật ra cậu rất thông minh, nói thật với các người vậy, năm đó lúc cổ mộ này kiến thành, tôi đã ở chỗ này...

Chúng tôi đều đồng thời kinh ngạc nhìn Thường thợ săn, sau đó mở to hai mắt nhìn nhau, Mặc Tiểu Bạch nghĩ sao nói vậy, bật thốt lên nói.

- Thì ra ông cũng là lão cương thi ngàn năm!

Thường thợ săn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại không để ý đến nữa, hừ lạnh nói.

- Khi đó, tôi còn tưởng rằng, tôi sẽ bồi vị cái thế vương giả kia, vĩnh viễn chôn sâu tại đây, lại không nghĩ rằng, ngàn năm sau vào ngày hôm nay, tôi còn ở đây, mà hết thảy, đều đã không còn là bộ dáng ngàn năm trước...

Ánh mắt Thường thợ săn dần dần thâm trầm, giống như đang lâm vào hồi ức xa xăm.

Ông ta nói với chúng tôi, đó là vào những năm cuối Bắc Tống, hai nước Kim Tống giao chiến, nơi đây lúc ấy thuộc về địa giới Kim Quốc, mà vị vương giả kia, vốn là một vị đại tướng quát tháo trên sa trường của Kim Quốc, khi người này tự xây dựng lăng mộ cho bản thân mình, từng ảo tưởng có thể tiếp tục làm vương ở một thế giới khác, cho nên bí mật xử tử rất nhiều tù phạm nô lệ, làm vật phẩm tuẫn táng theo, đồng thời càng có một đám binh lính cận vệ trung thành và tận tâm, cam nguyện bảo hộ lăng mộ này, mà Thường thợ săn, vốn chính là đội trưởng đội cận vệ của vị vương giả kia.

Trong quá trình tu sửa lăng mộ dưới mặt đất, vốn dĩ rất là thuận lợi, nhưng mà ở cuối cùng vào thời điểm sắp đặt quan tài, lại bởi vì vấn đề phương vị, thợ thủ công đào đất ngay tại chỗ, không ngờ lần này lại chọc phải họa, bởi vì nơi này vốn chính là một chỗ địa huyệt thần bí trong thiên địa, phía dưới tương liên với Cửu U địa ngục, lúc ấy tiên sinh phong thủy tìm long điểm huyệt chính là bởi vì nơi này phong thuỷ độc đáo, mới nhìn trúng nơi đây, lại không biết, nơi này lại là một nơi mang đầy niềm xấu.

Lúc ấy các thợ thủ công đào đất xong rồi, không cẩn thận xúc phạm âm linh trong địa huyệt, âm khí ngầm phun lên, cân bằng âm dương vẫn luôn được duy trì từ ngàn vạn năm trước tới nay tức khắc bị đánh vỡ, mặt đất nhất thời vỡ ra, vô số thợ thủ công binh lính bị cắn nuốt vào trong đó, thi cốt cũng tìm không được một mẩu nào, chỉ có số ít mấy người may mắn chạy ra, sau khi trở ra mấy người đó kể lại chuyện trong này một lần, trước sau có mấy tiên sinh phong thủy rất có danh khí tới xem xét, kết quả sau cùng rất giống nhau: Nơi đây cần thiết lập tức đóng cửa, bất luận kẻ nào cũng không được lén vào trong này, nếu không, sẽ chết không có chỗ chôn.

Bởi vì, nơi này chính là kẽ nứt âm dương trong truyền thuyết, có thể tương liên với u minh hoàng tuyền, tuy rằng có lực u minh trói buộc, đông đảo âm linh cũng không có mấy khả năng chạy đến dương gian làm loạn, nhưng rốt cuộc tính nguy hiểm quá cao, huống chi nhân gian nếu là có kỳ nhân dị sĩ, biết được nơi này có thể thông Cửu U hoàng tuyền, càng có đông đảo âm linh, khó tránh khỏi sẽ có đồ đệ lòng mang ý xấu, tìm cơ hội làm ác, nguy hại nhân gian, cho nên, đóng cửa là biện pháp tốt nhất.

Vì thế, vị vương giả kia cuối cùng cũng từ bỏ tòa lăng mộ sắp kiến thành này, nhưng vì thủ vệ lăng mộ, những nô lệ cùng thủ vệ tuẫn táng ở nơi này, lại vẫn lưu tại trong lăng mộ như cũ, những người này thân chịu kỳ nhân dị pháp, thi thể cương mà không hủ, hồn phách tụ mà không tiêu tan, từ đây liền ở trong lăng mộ làm người thủ mộ mãi mãi.

Mà người đội trưởng đội cận vệ kia, cũng chính là người tự xưng là Thường thợ săn ở trước mắt này, lại bị một loại bí pháp khác, thân thể xơ cứng, ngũ tạng khí quan cơ hồ đình chỉ vận chuyển, biến tướng đạt được sinh mệnh gần như vĩnh sinh, nhưng trên thực tế, chỉ là một cái người chết còn tồn tại mà thôi.

Ông ta vâng mệnh một mình ở bên ngoài cổ mộ, trông coi cửa vào cổ mộ, ngăn cản tất cả những người có mưu toan tiến vào cổ mộ.

Trong năm tháng dài dòng, thân thể ông ta thong thả phát sinh biến hóa, dần dần mất đi ngũ cảm, thân thể cũng bắt đầu hư thối như thi thể, nửa bên mặt cũng trở nên giống như thây khô, ông ta biết, ông ta cũng sẽ từ từ mục nát, tuy rằng chịu bí pháp ngàn năm bất tử, nhưng thân thể ông ta lại không thắng nổi năm tháng ngàn năm ăn mòn, một ngày nào đó, ông ta sẽ chậm rãi hư thối, ông ta tận mắt nhìn thấy chính mình hư thối, hóa thành bạch cốt, nhưng mặc dù như vậy, ông ta vẫn như cũ sẽ không chết.

Thường thợ săn chậm rãi kể lại chuyện xưa của chính mình, ngữ khí bình tĩnh dường như đang giảng thuật một câu chuyện xưa cũ không hề có tí quan hệ gì tới ông ta. Ông ta nói, người khác nghe xong còn đỡ, tôi lại kinh ngạc đến cực điểm, bởi vì lúc trước ông ta đã từng nói với tôi một câu chuyện xưa phiên bản khác hoàn toàn, ở trong câu chuyện xưa kia, ông ta là hậu đại của thợ săn họ Thường, kế thừa tổ tiên di huấn, bảo hộ tòa núi lớn này.

Thường thợ săn nhìn gương mặt nghi hoặc của tôi, cười với tôi một cái vô cùng khó coi, nói.

- Họ dân tộc Hán của tôi là Thường, trên thực tế, tôi là người Kim Quốc, trước nay tôi không có cái gì mà tổ tiên là thợ săn, trong núi này trước nay cũng chưa có cái gì đào nguyên bảo tàng, sở dĩ tôi nói với cậu như thế, chỉ là bởi vì, năm đó lúc tôi chịu bí thuật vào thân, người nọ thấy tôi sống không bằng chết, thống khổ không chịu được, vì thế nói cho tôi biết, những thống khổ của tôi, chỉ có cấm kỵ sư nhà họ Hàn mới có thể giải trừ.

Ông ta thốt ra những lời này, tôi nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cái gì cũng đã thông suốt, thì ra lại là như vậy, căn bản là Thường thợ săn không tồn tại, mà nguyên nhân của thái độ ông ta đối với tôi, là muốn tôi giải cứu ông ta.

Khó trách này rất nhiều cương thi võ sĩ đều nghe lời ông ta, thì ra ông ta là đội trưởng đội thị vệ của đám cương thi này, tôi nhìn gương mặt quái dị của ông ta, nghĩ nghĩ nói.

- Những lời của ông, tôi tin một nửa, nhưng mà chuyện này cũng quá mức tưởng tượng, ông nói ông sống ngàn năm, như thế nào để chứng minh được điều này?

Ông ta dùng gương mặt không biểu tình nhìn tôi, sau một lúc lâu im lặng, bỗng nhiên nói.

- Cái này đơn giản, cậu tới thử xem sẽ biết.

Nói xong, bỗng nhiên ông ta vươn tay về phía tôi, trong lòng tôi hiểu ý, vì thế đánh bạo đi qua, duỗi tay đặt lên trên cổ tay ông ta, trong lòng tức khắc cả kinh.

Vậy mà ông ta không có nhịp tim đập!

Tôi lập tức liền tin hơn phân nửa, ông ta nhìn thấy biểu tình của tôi, bỗng nhiên nhếch miệng cười, duỗi tay kéo vạt áo trước ngực ra, tôi tập trung nhìn vào, nhất thời lông tơ cả người dựng thẳng đứng, trợn mắt há hốc mồm.

Tôi thấy trước ngực của ông ta đã hư thối thành một cái động lớn, xuyên thấu qua cái lỗ thủng kia, tôi có thể thấy rõ ràng cảnh vật phía sau lưng ông ta.

Tôi nháy mắt liền toàn tin, theo bản năng duỗi tay lau mồ hôi, nói.

- Ông muốn tôi giúp ông như thế nào, không ngại nói thẳng đi, bây giờ tôi tin tưởng ông.

Ông ta lộ ra một ánh mắt cổ quái, nhìn tôi chằm chằm rồi nói.

- Tôi chỉ nghĩ muốn cậu thay tôi làm ra một cái lựa chọn, cậu nói thử xem tôi là nên sống, hay là đáng chết? Nếu chết, tôi phải như thế nào mới có thể chết, nếu sống thì tôi lại nên sống sót như thế nào?

Tôi sửng sốt một chút, cái vấn đề này của ông ta cũng quá khó khăn với tôi rồi chứ?

 

0.13415 sec| 2431.547 kb