Phía sau người thần bí kia đột nhiên xuất hiện hai bàn tay, vào thời khắc chỉ mành treo chuông đã kéo hắn ra khỏi phạm vi uy lực của Phá Tự Quyết, Phá Tự Quyết nhất thời thất bại, ở giữa không trung phía xa hóa thành một đám ánh sáng đỏ rồi dần dần biến mất.
Người thần bí đã xuất hiện ở cách đó mấy mét, mà sau lưng hắn đã có thêm một người, một thanh trường đao màu đen không ngờ gác ở trên cổ của hắn.
Người này lại là người đeo đao kia, cũng chính là người tuổi trẻ mà tôi từng gặp được trong Luân Hồi các.
Tôi nhất thời kinh ngạc. Vết nứt trong khe sâu vừa rồi cắt ngang toàn bộ đại sảnh, bất kỳ khí hệ kim nào cũng không thể thông qua, anh ta làm sao mang trường đao này vào được?
Chỉ thấy người trẻ tuổi này đè trường đao xuống, khẽ nói:
- A Nam, anh chạy trốn tròn mười năm, bây giờ còn trốn ở đâu nữa?
Hóa ra người mặc áo đen thần bí này là A Nam, hắn đột nhiên bị người khống chế, vẻ mặt lại không thay đổi, cười lạnh nói:
- Mười năm, các người mới tìm được tôi, thật đúng là vô dụng.
Người trẻ tuổi:
- Thần Bộ môn đã sớm lập lời thề, cho dù phải lên Cùng Bích Lạc xuống Hoàng Tuyền, cũng muốn anh đền tội. Nếu anh trốn vào mộ cổ, không nghĩ tới chuyện ăn năn, trái lại còn tu luyện tà thuật càng tà ác hơn, giờ bị tôi phát hiện ra hành tung, đây là do bản thân anh làm bậy, mạng đến lúc hết, anh còn có lời gì để nói nữa?
A Nam nói:
- Thần Bộ môn chó má gì chứ, chẳng qua chỉ còn lại có vài ba con chó, con mèo mà thôi. Thằng nhóc nhà cậu, nói vậy chính là đứa nhãi con năm đó tôi để lại cho một mạng sao?
Giọng điệu của hắn vẫn cuồng vọng đến cực điểm, người trẻ tuổi kia vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Năm đó anh chỉ hốt hoảng chạy trốn mà thôi, mạnh miệng nói cái gì chứ? Mấy năm qua tôi vì tìm anh mà đi khắp nam bắc Đại Giang, lúc này anh muốn ngông cuồng để chọc giận tôi, sau đó nhân cơ hội chạy trốn sao? Hôm nay, anh chết chắc rồi.
Dứt lời, anh ta không nói nhiều nữa, trường đao bỗng nhiên chuyển động, lại cắt về phía đầu của A Nam.
Nhưng A Nam vẫn không biến sắc, đồng thời khóe miệng cười tà, nói:
- Không cần cậu tới ra tay đâu. Cắt đầu sao? Tôi cũng làm được.
Cơ thể A Nam đột nhiên lao vọt tới trước, sau đó chỉ thấy trường đao của người trẻ tuổi kia hoàn toàn không gặp trở ngại, chỉ vừa chuyển động, vừa vặn cơ thể A Nam vọt tới trước, trong nháy mắt, đầu của A Nam Tà Thuật Sư này lại bị cắt xuống!
Chỉ là sau đó lại xảy ra một cảnh tượng khủng khiếp, cho dù cái đầu này bị cắt xuống không ngờ bay lên, hơn nữa trong cổ họng thậm chí không hề phun ra máu, cơ thể và đầu đồng thời lao về phía trước khoảng mười mấy mét. Người trẻ tuổi kia hơi ngạc nhiên, chỉ thấy A Nam chạy ra một đoạn, đầu bỗng nhiên bay trở về phía trên cổ, yên ổn rơi xuống.
Trong phút chốc, A Nam cử động đầu của mình, bỗng nhiên xoay người, cười lạnh nhìn người trẻ tuổi kia.
- Phi Đầu Thuật...
Người trẻ tuổi nhíu mày và liếc nhìn trường đao, phía trên thậm chí không có dính chút vết máu nào, không khỏi gật đầu nói:
- Không tệ. Không ngờ trong mười năm, anh đã tu thành Phi Đầu Thuật, nhưng tiếp theo anh sẽ không may mắn như vậy đâu, tôi sẽ chặt ngang người anh.
Anh ta vừa nói dứt lời, thân hình bỗng nhiên chuyển động, trường đao trong tay giơ lên lại như chim diều hâu vồ mồi, sắc bén chém giết, trường đao có ánh sáng màu đen lóe lên, trực tiếp chém về phía A Nam.
A Nam tà cười một tiếng, bỗng nhiên lùi lại, đồng thời giọng điệu cấp bách hét lớn, miêu nô đang cùng Thường thợ săn chiến đấu ở bên cạnh vừa nghe được tiếng hét lớn này, liền lập tức bỏ thợ săn Thường, thân hình nhanh chóng vọt tới, tự nhiên dùng thân thể máu thịt, không để ý chết sống mà ngăn cản ở trước người A Nam.
Trường đao trong tay người thanh niên chém xuống, mắt thấy sắp chém miêu nô thành hai nửa từ trên đỉnh đầu xuống thì cứng rắn dừng lại, xoay cổ tay một cái, trường đao chém qua đầu của miêu nô làm đứt một đoạn tóc dài, miêu nô lại tránh được tai họa phải chết.
Nhưng miêu nô không biết anh ta nương tay, nhân lúc trường đao của người trẻ tuổi chém vào khoảng không, trước ngực không có gì che chắn liền dùng hai móng vuốt đánh ra, lập tức cào trúng trước ngực của người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi kia rên lên một tiếng, trường đao nóng nảy chém qua, ép cho miêu nô lùi lại, đồng thời lộn một vòng ra sau. Lúc rơi xuống đất thì cơ thể lay động, nhìn tiếp mới thấy trước ngực không ngờ đã bị cào ra mấy vết thương, máu lập tức nhuộm đỏ vạt áo.
A Nam cười quái dị nói:
- Người nhà họ Hướng các người đều là đầu gỗ, thảo nào truyền tới đời của cậu cũng chỉ còn có mấy người ít ỏi. Tôi thấy, hôm nay cậu sẽ phải chết ở đây thôi. Một ngôi mộ cổ lớn như vậy vừa vặn để cho cậu dùng.
Tình hình trận chiến đã mấy lần đảo ngược, biến hóa thật sự quá nhanh. Nói ra tưởng như rất dài nhưng trên thực tế từ lúc chúng tôi nhảy xuống khe xấu trong lòng đất này, đến khi người trẻ tuổi bị miêu nô gây thương tích cũng chỉ là chuyện xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi thôi.
Người trẻ tuổi này bị thương không nhẹ, công phu của anh ta thoạt nhìn chắc là rất lợi hại, nhưng thân thể là máu thịt, trên thực tế vừa rồi cũng xem như anh ta phản ứng nhanh chóng, tránh được một kiếp. Bởi vì miêu nô tàn nhẫn thích giết chóc, ra tay không nhẹ, cào trúng ngực của anh ta khoảng cách gần như vậy, đổi lại thành người bình thường, sợ rằng ngực đã bị mở phanh ngực ra rồi.
Lúc này người trẻ tuổi này nhấc trường đao lên, còn muốn xông tới, tôi đi tới và ngăn cản anh ta nói:
- Người bạn này, anh tạm thời nghỉ ngơi một lát đi. Trên móng vuốt của miêu nô không chừng có độc, anh tốt nhất nên bảo vệ được tính mạng mình trước lại tính sau. Người này cứ giao cho tôi đã.
Thường thợ săn ở bên cạnh cũng vọt tới, lớn tiếng nói:
- Người tự tiện xông vào mộ cổ, giết không tha!
Bây giờ người này nổi giận đùng đùng, bộ dạng muốn liều mạng, chạy tới chỗ miêu nô và A Nam lại vung nắm đấm thép lên, mang theo tiếng gió thổi vù vù liền công kích ra.
Tôi thật không nhìn ra người này còn là một người trẻ tuổi lỗ mãng. Anh ta kêu to rồi lao vọt tới, đồng tử trong mắt miêu nô co lại và gào lên quái dị, hai người lại đấu với nhau nhưng vẫn khó phân thắng bại.
Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn lướt qua, ngay lập tức nhận ra tình hình. Không nhắc tới Lãnh Thanh Dương đang ở đối diện khe sâu, thờ ơ lạnh nhạt, ở phía bên chúng tôi, Nam Cung Phi Yến đã trúng phải Đoạt Hồn cổ, đang ngồi xếp bằng điều tức, trên người tản ra từng khí trắng, người run lên nhè nhẹ, hình như đang vận công muốn ép cổ trùng này ra.
Mà người thanh niên họ Hướng của Thần Bộ môn gì đó cũng lấy thuốc từ trên người ra, chữa thương cho mình. Mặc Tiểu Bạch ngược lại tâm tính thiện lương, chạy tới xé mảnh vải từ trên người mình xuống, giúp anh ta băng bó. Thường thợ săn và miêu nô đánh với khí thế ngất trời, mỗi người đều bận rộn chuyện của mình.
Bây giờ chỉ có tôi và Tà Thuật Sư A Nam này, nhưng tôi cũng không vội vàng liều mạng, đối với người này, tôi còn có rất nhiều thắc mắc, muốn biết được từ hắn.
Tôi nhún vai, nói với hắn:
- Một chiêu của anh vừa rồi rất ngầu. Nhưng tôi rất tò mò, nếu chẳng may nửa đường đầu của anh bị người chặn lại, không thể quay về cơ thể, anh sẽ làm thế nào?
A Nam nheo mắt nhìn tôi nói:
- Nhóc con, cái này không cần cậu quan tâm, nhưng tôi phải thừa nhận, tôi thật sự sơ sót. Không ngờ lại để cho các người đều tìm đến được nơi này, xem ra, mèo nô này còn chưa đủ giỏi.
Tôi mỉm cười nói:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Không nói chuyện gì khác, anh cướp trấn vật của những Yếm Thắng Sư kia, tuy rằng bọn họ bất hòa tấn công lẫn nhau, cướp giật Yếm Thắng tiền, nhưng sớm hay muộn sẽ có người tìm đến trên đầu của anh, đến lúc đó một mình anh có lợi hại mấy đi nữa, cũng không chống đỡ được quá nhiều Yếm Thắng Sư. Cho nên bất kể thế nào, anh vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Hắn hừ một tiếng nói:
- Yếm Thắng Sư? Hừ, chỉ là một đám trẻ con mà thôi, nếu cậu là người thừa kế cấm kỵ sư nhà họ Hàn, nói vậy hẳn cậu cũng biết bọn họ chẳng qua là người giới trung lập ở giữa hai giới Huyền, Linh, hành sự dao động không ngừng, cho dù cũng xem như là một ngoại tộc, nhưng căn bản không quan trọng gì. Cậu muốn lấy bọn họ tới dọa tôi, khó tránh khỏi quá buồn cười rồi.
Hai giới Huyền, Linh? Người trung lập?
Trong lời nói của hắn vọt ra hai từ, lập tức bị tôi bắt được, xem ra có tin tức rồi!
Tôi nói như không có việc gì xảy ra:
- Người trung lập có bản lĩnh của người trung lập, bằng không muốn trung lập cũng vô cùng khó khăn, nhưng tôi hơi tò mò, anh lại là giới nào vậy?
Hắn lại không trả lời, thâm trầm nhìn chằm chằm vào tôi cười một lúc mới nói:
- Xem ra cậu quả nhiên là nhóc con mới ra đời còn chưa ráo máu đầu, thậm chí ngay cả điều này cũng không biết. Nếu nói vậy, xem ra tôi không thể lại giống như lần trước, diệt cỏ không diệt tận gốc.
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo và không nói nữa, môi hơi mấp máy, niệm ra một đoạn chú ngữ dài khó đọc, đồng thời hai tay liên tục hoạt động, làm ra các loại tư thế cổ quái, giống như đang kêu gọi yêu ma quỷ quái gì vậy.
Thông thường mà nói, một Tà Thuật Sư muốn thi triển ra pháp thuật thì cần phải tốn một thời gian, tôi đương nhiên không thể cho hắn có thêm thời gian, lập tức lại giở mánh khóe cũ, phát động Phá Tự Quyết, ánh sáng đỏ như máu lập tức được đánh ra!
Tốc độ thi triển pháp thuật của tôi phải nhanh hơn hắn rất nhiều, trên người của hắn có từng tia khí đen vọt ra, thủ quyết không ngừng biến hóa, trong chớp mắt quả cầu đen kia lại xuất hiện, nhưng lần này không đợi hắn ngưng tụ thành hình, Phá Tự Quyết đã công kích tới. Trong lúc vội vàng, chỉ thấy hắn ném quả cầu đen lên thật cao, vừa vặn nghênh đón Phá Tự Quyết, chỉ nghe một tiếng nổ ầm, một tầng ánh sáng màu đen bao phủ bên ngoài quả cầu đen này lập tức bị Phá Tự Quyết cho nổ tung. Những đường khí đen bên trong bắn ra tán loạn xung quanh, một lần nữa hóa thành một đám khí đen lớn xen lẫn từng tiếng quỷ khóc, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ còn có gương mặt của vô số oan hồn lệ quỷ đang quấn lấy nhau ở trong khí đen, gào thét không ngừng.
Tôi lập tức rùng mình, không ngờ Tà Thuật Sư tự nhiên dùng rất nhiều oan hồn để tu luyện, đây tuyệt đối là phạm vào tối kỵ của thiên đạo. Trong thoáng kinh ngạc, vô số oan hồn này không ngờ đã nhào tới.
Tôi hét lớn một tiếng và lùi lại hai bước, tay nâng lên, Phá Tự Quyết lại được phát động, nhưng lần này không đợi tôi đánh ra, ở trong khe nứt sau lưng tôi đột nhiên vang lên những tiếng quỷ gào khóc chói tai. Trong phút chốc, trong khe nứt có một trận gió kỳ lạ thổi ra. Trong trận gió lạ này không ngờ lại có một lực hút cực lớn, oan hồn lệ quỷ trong khí đen bay khắp bầu trời đã bị trận gió lạ này hút vào vết nứt, cảnh tượng giống như cá voi hút nước, trong nháy mắt lại tràn vào vết nứt, sau đó không thấy nữa.
Tôi giật mình kinh ngạc, vết nứt trong khe sâu này chẳng những có thể hút binh khí hệ kim, không ngờ còn có thể hút oan hồn lệ phách. Rốt cuộc phía dưới vết nứt này là nơi nào vậy?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo