Miêu nô Khả Khả lập tức lại hóa thành tư thế chiến đấu, khắp người lộ ra dã tính, lộ ra vẻ mặt hung ác, tôi không khỏi lùi một bước, khẽ nhíu mày.
Trong cơ thể nóng bỏng gợi cảm trước mặt này che giấu một hung hồn, phải biết rằng tính tình mèo vốn đã hung ác điên cuồng, lại thêm hồn phách của những con mèo chết thảm kết hợp thành, đó hoàn toàn là không có lý trí, tàn nhẫn thích giết chóc.
Thường thợ săn thấy trên mặt tôi lộ vẻ do dự thì hừ một tiếng, nắm đấm bóp vang lên những tiếng rắc rắc, đi nhanh về phía trước nói:
- Người xâm nhập vào mộ cổ đều giết không tha, nếu như cậu không nỡ ra tay với cô gái này thì để tôi tới.
Không ngờ anh ta lại cho rằng tôi không đành lòng ra tay, ngước mắt nhìn miêu nô, ánh mắt dần dần lạnh xuống, lại giống như nhìn kẻ địch từ kiếp trước.
Thường thợ săn không biết sự lợi hại của mèo nô này, lại muốn dùng hai nắm đấm đi đối phó với cô ta. Tôi đang muốn ngăn cản, nhưng trong lòng lại sinh ra nghi ngờ. Tôi nhớ anh ta từng nói qua, anh ta là người canh giữ núi nơi đây, kế thừa di huấn của tổ tông, có trách nhiệm là ngăn cản người xông vào trong núi, tránh gặp phải họa sát thân. Nhưng nếu có người trong lòng không có ý định gây rối xông vào, anh ta sẽ mặc cho người đó rời đi.
Nhưng câu nói người xâm nhập vào mộ cổ giết không tha lại dường như có vấn đề...
Thường thợ săn tay không tấc sắt đứng ở trước mặt của tôi, ngẩng đầu nhìn miêu nô, toàn thân đột nhiên tản ra một tia sát khí lạnh lẽo.
Tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi, người thợ săn thần bí trong núi sâu này làm sao có thể có khí thế như vậy được? Đây là...
Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, khí tức anh ta phát ra đã hoàn toàn kích thích miêu nô, chỉ thấy miêu nô kêu ngao một tiếng kỳ quái, gương mặt vặn vẹo, thân hình hơi lắc lư đã lập tức đến trước người Thường thợ săn. Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, không ngờ có một móng vuốt sắc bén cào về phía trước ngực của anh ta.
Một trảo này vô cùng sắc bén, nhìn qua đủ để mở ngực của Thường thợ săn. Nhưng Thường thợ săn lại là không tránh không né, ưỡn ngực lên, cứng rắn nhận một trảo này...
Tôi thầm kêu không tốt, trong tai chỉ nghe một tiếng chấn động mạnh, lần này miêu nô giống như cào phải sắt đá, kêu to meo, thân hình lộn ngược lại một vòng ra, tiếp tục nhìn Thường thợ săn, không ngờ hoàn toàn không bị tổn hại nào, đứng yên lành tại chỗ!
Tôi giật mình kinh ngạc. Chẳng lẽ Thường thợ săn đột nhiên có kim cương hộ thể sao? Chỉ dựa vào một đòn vừa rồi của miêu nô, hễ là thân thể máu thịt, bất luận là ai cũng tuyệt đối không thể cứng rắn đỡ được. Trừ khi anh ta luyện công phu Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, hoặc mặc cương giáp, nhưng điều này cơ bản là không thể...
Thường thợ săn lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cô có bản lĩnh thì lại đỡ một quyền của tôi.
Vừa nói dứt lời, anh ta đột nhiên xông tới, quyền phải đánh ra, mang theo tiếng vù vù khác thường, lại như sấm sét nặng nề đánh về phía miêu nô, cho dù động tác không thể nhanh chóng hơn so với miêu nô, nhưng uy thế lại mạnh mẽ gấp mấy lần.
Con ngươi của miêu nô co lại, cũng không tránh không né, giơ móng vuốt lên đón đỡ, hai bên vừa chạm vào nhau đã phân ra cao thấp, miêu nô bị một quyền này đánh bay ngược ra, mà Thường thợ săn chỉ lùi lại hai bước rồi hét lớn một tiếng, chậm rãi bước tới, tư thế anh ta không thay đổi, lại một quyền đánh ra.
Trong ánh mắt miêu nô lộ ra sát ý sắc bén, lại ngăn cản, lại bay ra. Lần này, Thường thợ săn chỉ lùi lại một bước, còn tiếp tục hét lớn một tiếng, vung quyền nhanh như gió, tiếp tục công kích!
Thường thợ săn liên tiếp đánh ba quyền, miêu nô lùi về phía sau khoảng hơn mười mét, thậm chí không hề chiếm được chút ưu thế nào. Tôi ở bên cạnh cũng nhìn tới ngây người. Thường thợ săn này rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ lại che giấu tài năng như vậy. Bây giờ tôi gần như đã có thể kết luận, anh ta tuyệt đối không phải là một người thợ săn trong núi sâu bình thường!
Miêu nô liên tục lùi về phía sau, tức giận khác thường, một lần cuối cùng đã xoay người rơi xuống đất, nhưng đã có kinh nghiệm nên không cứng rắn đỡ lực ngăn cản, thân hình nhảy lên, dựa vào thân pháp hết sức linh động và tốc độ, bắt đầu vòng quanh Thường thợ săn cố gắng nâng cao khả năng đánh đột ngột.
Đến lúc này, nắm đấm của Thường thợ săn cũng thất bại, không thể không nói tốc độ của miêu nô thật sự quá nhanh, Thường thợ săn ngắm chuẩn mặt miêu nô đánh ra một quyền, nhưng nắm đấm vừa vung lên, miêu nô đã đến mặt bên. Anh ta vội vàng thu quyền biến chiêu, nhưng miêu nô đã vòng về phía sau. Chờ anh ta xoay người sang chỗ khác, miêu nô lại đến mặt trước.
Hơn nữa tốc độ miêu nô không ngừng nhanh hơn, lực lượng cũng không nhỏ, Thường thợ săn bị miêu nô xoay vòng quanh hai vòng, trên người đã bị cào trúng mấy phát, mặc dù không bị thương, nhưng cũng bị miêu nô liên tục công kích phải lùi lại mấy bước, vẻ mặt có phần chật vật.
Nhưng anh ra rất dũng mãnh, mặc dù liên tục bị đánh trúng vẫn không sợ, nắm tay sắt vung lên như gió bão, trái lại càng thêm hung ác và nguy hiểm hơn, miêu nô xoay xung quanh anh ta để đánh bất ngờ, chỉ khoảng bảy, tám phút cũng không biết cào bao nhiêu lần, nhưng không gây ra tổn thương quá nặng nề đối với Thường thợ săn, chỉ có điều mỗi lần cô ta bị Thường thợ săn đánh trúng, đều là một lần đả kích nặng nề.
Nhìn hai người này đánh nhau, tôi không biết sao lại nghĩ tới khi mình còn bé, nhà hàng xóm có một con chó lớn và con mèo nhỏ cắn nhau. Con mèo nhỏ linh hoạt, cào cho con chó lớn mình đầy thương tích, nhưng lại không có vết thương trí mạng nào. Chó lớn to lớn nên chỉ cần bị nó cắn trúng một miếng thì con mèo nhỏ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thường thợ săn và miêu nô ở bên cạnh đánh càng lúc càng thêm náo nhiệt, Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh hoàn toàn nhìn tới ngây người, tôi cũng nhìn không chớp mắt, nhưng thấy hai người lăn lộn, dây dưa đấu với nhau, không ngờ không phân thắng bại.
Nhìn một lúc, sự chú ý của tôi mới thoáng phân tán. Bất kể nói thế nào, bây giờ Thường thợ săn đang đứng ở phía chúng tôi. Hơn nữa có anh tấy có thể kiềm chế miêu nô, đây cũng là chuyện tốt, ngược lại tránh cho tôi đỡ phải nhiều lần ra tay. Về phần thân phận của anh ta, tôi tin tưởng mình sẽ nhanh chóng biết rõ thôi.
Ánh mắt tôi chuyển tới cách đó không xa cúi đầu ngồi dưới đất trên người của người mặc áo bào màu đen, bên kia đánh nhau túi bụi, nhưng người mặc áo bào đen này lại vẫn là hoàn toàn thờ ơ, trước sau đều khoanh tay cúi đầu, cả người co rúm lại, ngồi khoanh chân dưới đất.
Người này rốt cuộc là ai?
Tôi chậm rãi đi tới, đồng thời đề cao cảnh giác, nhưng mãi đến khi tôi đến cách người này ba mét, hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Hơn nữa, ở trên thân người này, tôi không cảm ứng được chút hơi thở của người sống.
Trong lòng tôi bỗng nhiên thoáng động. Lẽ nào người này chính là chủ nhân của ngôi mộ cổ này? Hắn sở dĩ bất động là bởi vì hắn là một bộ xương trắng từ lâu?
Nhưng nếu vậy, vì sao miêu nô kia lại canh giữ ở bên cạnh hắn?
Tôi suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn không ném được lòng tò mò mãnh liệt, đi ra phía trước và chậm rãi giơ tay, vén mũ áo choàng trên đầu người này...
Trong phút chốc, gương mặt của người này lộ ra, trong lòng tôi bỗng nhiên kinh ngạc, lùi về phía sau hai bước, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Bởi vì tôi lại không nhìn ra người này là người sống hay người chết, cơ thể còn là bộ xương khô...
Nghiêm khắc mà nói, hắn giống như một thi thể khô quắt, trên mặt chỉ có một lớp da màu đen bao phủ, ngồi ở chỗ đó không có hơi thở, nhưng nhìn kỹ lại không có cảm giác cứng đờ của xác ướp, nói hắn là xác ướp, ngược lại càng giống với một hoạt tử nhân...
Tôi nghĩ như vậy, phía sau lại truyền tới một tiếng phì cười, nhìn lại thì Mặc Tiểu Bạch chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, chỉ vào người này nói:
- Hắn trông giống với Tẩu m Soa đi trong thôn chúng tôi, nửa chết nửa sống.
- Hắn là Tẩu m Soa trong thôn các cậu à?
Tôi kinh ngạc hỏi, tôi biết Tẩu m Soa chính là ý chỉ người từng chết, thay cõi âm làm việc, lẽ nào Mặc Tiểu Bạch quen biết hắn?
- Ơ, tôi cũng không nói vậy, chỉ hơi giống mà thôi, đều đen đen gầy gầy, giống quỷ...
Hóa ra cậu ta nói linh tinh, tôi khẽ nhíu mày, đang suy nghĩ về thân phận của người này, đột nhiên, trong giây lát phía sau vang lên một tiếng rít sắc bén, nghe thì chính là truyền ra từ trong khe nứt của khe sâu này!
Tôi bỗng nhiên xoay người, vội vàng chạy tới, lại vừa vặn thấy được trong khe nứt của khe sâu này bỗng nhiên bắn ra một tia sáng trắng, vừa vội vừa nhanh, trong chớp mắt đã bay ra khỏi vết nứt, ở giữa không trung xoay quanh rồi rơi trên mặt đất.
Tôi cảm thấy kinh hãi, tiếp tục nhìn thì chỉ thấy trong ánh sáng trắng lại hiện ra một người mắt ngọc mày ngài, mái tóc đen buông xuống vai, đôi mắt đẹp đảo quanh, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được tôi, sau đó chạy nhanh tới.
Không ngờ người này chính là Nam Cung Phi Yến đã mất tích nửa ngày!
Tôi lập tức mừng rỡ, vội vang xông tới đón, đang muốn nói chuyện thì thấy trong khe nứt của khe sâu phía sau cô đột nhiên lao ra một đám khí đen. Nam Cung Phi Yến bay nhào lên, đầu tiên là một chân đá bay Mặc Tiểu Bạch, sau đó ôm tôi lao lên giữa không trung, nhảy về phía xa, lúc này mới quát:
- Cậu không muốn sống nữa à?
Tôi há hốc miệng, lại chỉ nói ra ba chữ:
- Làm sao vậy...
Cô không trả lời mà quay người sang, chỉ thấy khí đen kia chậm rãi lượn lờ trên không trung, cũng dần dần hóa thành hình người, đứng ở giữa không trung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi rồi bỗng nhiên phát ra cười lạnh một tiếng, sau đó lại đột nhiên bắn ra, mục tiêu không ngờ chính là người mặc áo đen không biết sống chết đang ngồi dưới đất kia!
Biến hóa này quá mức đột ngột. Tôi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng kinh người này, chỉ thấy khí đen kia liên tục không dừng tràn vào trong đỉnh đầu của người mặc áo đen này, chỉ trong giây lát lại hoàn toàn dung nhập vào trong, sau đó chuyện càng kinh người hơn đã xảy ra. Chỉ thấy người mặc áo đen vừa rồi còn giống với một cái xác khô đen gầy, cơ thể bỗng nhiên lại phồng lên giống như một búp bê bơm hơi vậy, trong chớp mắt đã là một người sống sờ sờ ra đấy, làm gì còn giống với xác ướp gì nữa?
Tôi trơ mắt nhìn cảnh tượng như vậy, toàn thân đều kinh ngạc đến ngây người, trong phút chốc, người này bỗng nhiên mở hai mắt ra, tinh quang lộ ra, lạnh lùng nhìn chúng tôi. Hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên.
Tôi lập tức hiểu rõ, người này nhất định chính là chủ nhân phía sau miêu nô. Mà vừa rồi, chắc thần hồn của hắn xuất hiện, đã chiến đấu một lúc với Nam Cung Phi Yến.
Trong đại sảnh vắng vẻ và yên tĩnh, vào giờ phút này không khí hình như đông cứng lại, chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ phức tạp. Ngay cả Thường thợ săn và miêu nô chiến đấu bên cạnh hình như cũng đã không quan trọng nữa.
Thật lâu sau, người này bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hôm nay thật náo nhiệt, không ngờ lại có nhiều người chạy tới tìm chết như vậy. Ha ha ha ha, tôi ngược lại có thể tiết kiệm chút sức lực.
Nam Cung Phi Yến hừ một tiếng nói:
- Đồ nói khoác không biết ngượng. Chỉ dựa vào anh sao? Tôi thật ra muốn xem thử, hôm nay ai là có thể cười cuối cùng.
Người này nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi Yến, khóe miệng hơi cong lên, thoáng lộ ra ý cười tàn nhẫn, nói:
- Nhóc con đừng có gấp, cô sẽ nhanh chóng không cười nổi đâu...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo