- Không mặc quần à?

Mặc Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu rõ, bừng tỉnh gật đầu và vội vàng thành thạo cởi quần, mặc quần mùa thu, cười với tôi nói:

- Anh họ vẫn là người thông minh, bây giờ trên thân tôi cũng không có thứ kim loại gì, nhưng các người thật sự cho rằng nơi này là một khối sao?

- Có phải là nam châm hay không, không quan trọng, quan trọng chính là chúng ta có thể thuận lợi qua đó, giết chết người giở trò này không. Nhưng các người chỉ có tay không, một lát nữa phải cẩn thận đấy.

Tôi dặn dò vài câu rồi xoay người đối mặt với khe sâu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi lùi lại khoảng mười mét, lặng lẽ đọc mấy lần ba câu thần chú để làm cho mình tĩnh tâm tĩnh trí, lại dùng lực lượng của Kim Quang Chú gia tăng, sau đó bỗng nhiên tăng tốc độ chạy, kêu lên:

- Tôi đi trước đây!

Nói thật ra, tôi sợ mình chạy sau sẽ rơi xuống giống như viên đạn kia. Còn nữa, nếu chẳng may tôi không thể nhảy qua, vậy hậu quả cũng vô cùng đáng sợ, làm không tốt từ nay về sau nghề nghiệp cấm kỵ sư này sẽ biến mất.

Nhưng đời người lúc nào cũng phải mạo hiểm vài lần, cho tới nay, tôi thường âm thầm tự nhủ với mình, cấm kỵ sư không muốn mạo hiểm, không phải là một học sinh tốt...

Một bước, hai bước, ba bước... Tôi đã lao ra ngoài, chân ở sát mép khe sâu liền dùng sức đạp mạnh một cái, tập trung tất cả sức lực trong người, cơ thể nhảy mạnh qua, từ phía xa nhảy sang phía đối diện.

Dưới người tôi trượt trong khe sâu, phía dưới kia là bóng tối vô biên vô tận, lại giống như lập tức chuẩn bị tốt cắn nuốt tôi, nhưng với ba thần chú trong người, lúc này tâm thần tôi vô cùng trấn tĩnh, phía dưới cho dù có âm phong thổi vào mặt, những tiếng động khác thường không ngừng vang lên, nhưng tôi vẫn vèo một cái nhảy tới, khoảng cách rộng hơn ba mét đã bị tôi ném lại sau lưng !

Khi hai chân vững vàng rơi xuống đất, tôi mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn thấy mấy người bọn họ đang ở phía đối diện.

Điều này quả thực là không thể tin nổi. Nói thật, khoảng cách khe sâu này không tính là quá rộng, nếu là một cao thủ nhảy cấp ba tới trước khoảng cách không đến bốn mét này thì quả thật chỉ là trò trẻ con, nhưng muốn nhảy qua khe sâu này, chủ yếu cản trở vẫn đến từ trong tố chất tâm lý, bởi vì một khi thất bại ngã xuống, chính là chết.

Thấy tôi nhảy tới, Mặc Tiểu Bạch tự nhiên hưng phấn, vội vàng học theo dáng vẻ của tôi, cũng lùi lại thật xa, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ chạy lấy đà, mắt thấy sắp xông tới bên cạnh vách núi của khe sâu thì đột nhiên dừng bước, vẻ mặt đau khổ nói:

- Anh họ, tôi sợ...

Tôi lập tức cảm giác bất đắc dĩ, nhìn cậu ta hưng phấn, còn có tốc độ thân pháp ban ngày, tôi cho rằng khe sâu này đối với cậu ta chỉ là rãnh nước tiểu chứ, không ngờ cậu ta lại nói với tôi là cậu ta sợ...

Tôi đang muốn nói sợ thì thôi, không cần thiết phải mạo hiểm, Thường thợ săn bỗng nhiên hừ một tiếng nói:

- Nam tử hán, thịt nát xương tan còn không sợ, chỉ có vết nứt này thì cậu sợ cái gì?

Mặc Tiểu Bạch gãi đầu đang muốn nói gì đó, Thường thợ săn đã đột nhiên ra tay, nắm lấy Mặc Tiểu Bạch, kẹp cậu ta ở dưới nách của mình, nhanh chóng chạy vài bước rồi quát một tiếng, mang theo Mặc Tiểu Bạch cùng nhảy lên thật cao.

Tôi bị anh ta làm cho giật mình, khe sâu này một người nhảy đã đủ sợ rồi, không ngờ anh ta còn dám mang theo Mặc Tiểu Bạch cùng nhảy, không muốn sống nữa à? !

Nhưng là tôi quá lo lắng rồi. Mặc Tiểu Bạch chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, Thường thợ săn đã nhảy tới, tiện tay thả Mặc Tiểu Bạch, trừng mắt nhìn cậu ta nói:

- Cậu kêu cái rắm à? Sợ chết thì đừng học theo người ta đi mạo hiểm.

Hai chân Mặc Tiểu Bạch mềm nhũn suýt nữa ngồi dưới đất, vẻ mặt đau khổ gọi tôi:

- Anh họ, không phải là tôi nhát gan, tôi, tôi có chứng sợ độ cao, thứ này quá sâu...

Tôi không khỏi nghẹn lời. Nhưng bất kể nói thế nào bọn họ cũng đã an toàn nhảy qua rồi. Lãnh Thanh Dương vẫn đứng ở đối diện, khoát tay nói với chúng tôi:

- Xin lỗi, tôi đã từng nói tôi không thích hợp tác với người khác, cho nên, tôi vẫn chờ ở chỗ này được rồi

Người này thật là… Cái gì mà không thích hợp tác, rõ ràng là muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, không muốn tự mình xông vào nguy hiểm. Tôi thầm mắng vài câu, lại quay đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của miêu nô.

Cô ta vẫn đứng tại chỗ nhìn chúng tôi, không nhúc nhích, ánh mắt lại dần dần trở nên lạnh lùng. Tôi hít một hơi thật sâu, giơ tay đặt ở bên thắt lưng, nghĩ thầm, đây chắc hẳn đã là địa điểm cuối cùng rồi, xem cô còn có thể chạy được đi đâu.

Thực tế tôi đã chuyển một nửa sự chú ý của tới trên người bên cạnh cô ta. Nhưng người kia trước sau cúi đầu, giấu cả cơ thể ở trong chiếc áo choàng có mũ màu đen, không chỉ không nhìn thấy rõ gương mặt, ngay cả hình dáng cũng không phân biệt rõ được, cũng không biết người này rốt cuộc có phải là Nam Cung Phi Yến không.

Bên này khe sâu cũng bày đầy ngọc thạch đỏ như máu, chẳng qua bởi vì vừa rồi khe rãnh bị chấn động mạnh, cho nên tôi không chú ý tới nơi đây, bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa đại sảnh đều do ngọc thạch đỏ như máu này tạo thành, mà sở dĩ ở đây xuất hiện vết nứt, chắc là do dưới nền đất đột nhiên xuất hiện sự cố.

Tôi chậm rãi tiến về phía trước. Thường thợ săn và Mặc Tiểu Bạch theo sát phía sau, nhưng bây giờ tôi cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào bọn họ. Thường thợ săn ngay cả súng săn và đao săn đều ném đi, chỉ dựa vào một đôi tay, hai nắm đấm, lẽ nào có thể bóp chết miêu nô sao?

Về phần Mặc Tiểu Bạch thì càng không đáng tin lắm, sở trường của cậu ta là ăn quỷ và theo dõi, nhưng bây giờ theo dõi đã đến điểm cuối, miêu nô cũng không phải là quỷ hồn, tôi thật sự không biết cậu ta còn có thể làm gì.

Có thể đây chính là một loại can đảm, con người trên đời chỉ cần có can đảm, cho dù là tay không tấc sắt cũng có thể đi được khắp thiên hạ.

Bọn tôi tiến dần đến, gương mặt miêu nô đã rõ ràng hơn, nhưng cho dù gương mặt cô ta vẫn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, nhưng là đứng bằng hai chân trên mặt đất, hai tay tự nhiên rủ xuống, thoạt nhìn là dáng vẻ của một con người, mà không phải là miêu nô mất đi lý trí kia.

Khi còn cách mười mét, tôi dừng lại. Bởi vì tôi phát hiện ánh mắt cô ta đã bắt đầu không bình thường, một sự cảnh giác và đề phòng lộ rõ ở trong ánh mắt. Tôi nghĩ, vẫn nên duy trì một khoảng cách thì tương đối an toàn thì tốt hơn.

Hai người phía sau cũng dừng lại. Tôi nhìn chằm chằm vào miêu nô trước mặt, bỗng nhiên muốn thử nói chuyện một chút.

- Khả Khả, cô còn nhận ra tôi không? Tôi là bạn học của cô.

Tôi thử thăm dò, nhưng nhìn bộ dáng của cô ta thì không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi suy nghĩ một lát còn nói thêm:

- Có thể cô không nhận ra tôi, nhưng tôi nhớ cô, bởi vì tôi là bạn cùng phòng với Hồ Văn Tĩnh. Chuyện của các cô, tôi đều biết cả...

Tôi cố gắng dùng tư duy của người bình thường tới đánh tỉnh cô ta, nhưng mèo nô Khả Khả này vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, thật giống như nghe không hiểu lời nói của tôi vậy. Tôi không khỏi buồn bực, suy nghĩ một lát nói:

- Khả Khả, cô không nhận ra tôi, cũng không sao. Nhưng cô còn nhớ rõ mình là ai không? Cô còn nhớ rõ, cô làm sao lại thay đổi thành bộ dạng này không?

Tôi vừa nói vậy, trong mắt của cô a cuối cùng có một tia cảm xúc dao động, mặc dù chỉ lóe lên lại biến mất, nhưng tôi biết lời tôi vừa nói đã có hiệu quả với cô ta.

Tôi âm thầm vui mừng, đang định tiếp tục nói chuyện với cô ta một lát, không ngờ cô ta chợt mở miệng nói.

- Cậu nói xem, tôi là ai?

Giọng nói của cô ta khi nói những lời này có hơi khó hiểu, hơi đông cứng, hoàn toàn khác với người ban ngày gọi chúng tôi mua thức uống nóng, trong lòng tôi thoáng động, vội hỏi:

- Cô là Khả Khả, cô là một sinh viên trường nghệ thuật tuyến ba. Cô có người bạn trai là Hồ Văn Tĩnh. Chúng ta có một giáo viên lịch sử tên là Nam Cung Phi Yến. Về phần tôi, tôi tên là Hàn Thanh Thiên, một trong 18 đồng nhân của khoa thư pháp. Sao rồi, cô có nhớ ra không?

Tôi nói một hơi những gì mình có thể nghĩ ra. Cô ta khẽ nhíu mày, ánh mắt dần dần nhìn xuống dưới, lẩm bẩm nói:

- Tôi là Khả Khả... Hồ Văn Tĩnh, Nam Cung Phi Yến, khoa thư pháp... Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ...

Trong giọng nói của cô ta đầy vẻ nghi ngờ, tôi không biết cô ta rốt cuộc làm sao. Nếu như nói cô ta đã hoàn toàn bị khống chế, nhưng thời điểm ban ngày, còn có khi cô ta đi học bình thường, ở chung với bạn học, làm người yêu của Tiểu Hồ Tử, vì sao lại bình thường như vậy?

Thậm chí, cô ta vẫn từng cùng Tiểu Hồ Tử đi thuê phòng, nhưng bị Lãnh Thanh Dương phá vỡ chuyện tốt.

Lẽ nào cô ta cũng không nhớ ra tất cả những chuyện này sao?

Bầu không khí lập tức nghiêm trọng, mà người ngồi bên cạnh cô ta trước sau đều không hề động đậy. Tôi cố gắng muốn nhìn rõ xem người kia là ai, nhưng bóng tối của áo choàng che mất gương mặt của hắn, trừ khi hắn ngẩng đầu, bằng không chỉ sợ sẽ không dễ dàng nhìn ra được.

Tôi nhất thời không nói gì, lại đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng. Tôi quay đầu nhìn Thường thợ săn và Mặc Tiểu Bạch, lại nhìn Lãnh Thanh Dương. Lúc này trong đại sảnh tổng cộng chỉ có mấy người này, hơn nữa Lãnh Thanh Dương còn đang ở khe sâu đối diện, nhưng chẳng biết tại sao, tôi dường như nghe được trong u minh có người đang nói chuyện với tôi.

Giọng nói này rất khẽ, rất gấp gáp, dường như ở bên tai, nhưng nghe không thật lắm. Trong lòng tôi nghi ngờ, hơi quay đầu nhìn xung quanh, muốn tìm xem là ai đang nói chuyện với mình, nhưng lại không tìm được.

Tôi ép mình phải thu lại mạch suy nghĩ và ảo tưởng, trong lòng thầm nghĩ, đây nhất định là xuất hiện huyễn thính, hoặc là âm thanh xuất hiện trong khe sâu này.

- Khả Khả, cô có thể nói cho tôi biết, cô đã bao nhiêu lâu không về nhà không. Còn nữa, cô còn nhớ rõ cô từng học đại học không ?

Tôi tiếp tục chậm rãi hỏi, đồng thời cố gắng làm cho giọng nói của mình càng thêm bình thản tự nhiên, đồng thời thêm vào một ít lực tinh thần, bởi vì bây giờ tôi mơ hồ cảm thấy Khả Khả, hình như không mạnh bằng miêu nô kia. Nếu như nói đây chính là ý thức bản thể của cô ta đang làm chủ, vậy tôi có thể nghĩ cách cứu cô ta.

Khả Khả ngây người đứng ở đó, mái dài tóc tung bay nhưng không nói lời nào, thật giống như chỉ số thông minh cũng giảm xuống rất nhiều, ngơ ngác nhìn tôi một lát mới nói:

- Tôi, tôi không nhớ rõ. Về nhà, đại học, mèo...

Cô ta cúi đầu lẩm bẩm, khi vừa nói tới một từ mèo, sau đó, toàn thân lập tức lại thay đổi!

Tôi trơ mắt nhìn trong mắt cô ta lóe ra ánh sáng màu xanh lục tối tăm, gương mặt dần dần trở nên dữ tợn, trên ngón tay cũng có móng vuốt sắc nhọn dài ra, cơ thể cũng bắt đầu cong xuống.

Mẹ kiếp, đây là muốn chơi miêu nữ đại biến thân à? Lẽ nào vừa rồi tôi đã nói câu nào sai mới kích thích đến cô ta?

 

0.08093 sec| 2434.188 kb