Phía sau cánh cửa đồng thau này, lại có một cái khe khủng bố như thế, dài chừng mấy chục mét, rộng chỉ ba bốn mét, nhưng lại sâu không thấy đáy, trong đại sảnh tuy rằng có dạ minh châu khảm trên đỉnh, nhưng vẫn nhìn không thấy khe sâu này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Từng trận gió lạnh âm lãnh từ khe sâu trào ra, bên tai phảng phất như có âm thanh nào đó khó có thể nhận ra, truyền ra từ trong khe sâu, nhưng cẩn thận nghe thì cái gì cũng không có.
Mấy người chúng tôi đứng ở bên cạnh khe sâu, đi tới cúi xuống xem, một trận đầu váng mắt hoa, hai chân như muốn nhũn ra, khe sâu này giống như là miệng rộng vỡ ra từ dưới nền đất, chúng tôi đứng ở bên cạnh, giống như mấy con kiến nhỏ, tùy thời đều có khả năng bị cắn nuốt.
Lúc này tôi mới biết được vì sao cái huyệt mộ này làm xong rồi mà lại bị bỏ quên, ở trong này nứt ra một cái khe lớn như thế, tự nhiên là không thể dùng nữa, mà từ cái quy mô này tới xem, cái đại sảnh này hơn phân nửa nguyên bản nên là chủ mộ thất của chủ nhân ngôi mộ này, chẳng qua có được hầm mộ ẩn dưới lòng đất to lớn như thế, ngay cả đỉnh chủ mộ thất đều khảm đầy dạ minh châu, vậy chủ nhân ngôi mộ này đến tột cùng là ai?
Tôi đang xuất thần, bỗng nhiên Mặc Tiểu Bạch giơ tay chỉ vào đối diện kêu.
- Miêu Nô ở nơi đó!
Tôi vội ngẩng đầu xem, lại thấy ở bên phía đối diện cái khe sâu, cách xa ước chừng mấy chục mét, Miêu Nô đứng trên mặt đất phía trước, tóc dài bị khe sâu thổi ra gió lạnh làm lay động, ánh mắt lành lạnh, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Mà ở phía sau Miêu Nô, trên mặt đất thình lình ngồi một người thân khoác áo choàng màu đen, cả người đều giấu ở trong áo choàng, che khuất diện mạo, lại cúi đầu không nhúc nhích, không biết ở nơi đó làm cái gì.
Trong lòng tôi bốc lên hàn ý, chúng tôi truy tung Miêu Nô, quả nhiên không có uổng phí sức lực, ở sau lưng Miêu Nô, thật là có một người làm chủ, chẳng qua, kẻ này tránh ở dưới huyệt mộ trong lòng đất, là có cái gì mà không muốn để cho người ta biết hay sao?
Còn có, Nam Cung Phi Yến đi đâu rồi?
- Biểu ca, chúng ta có cần phải giết qua đó không?
Mặc Tiểu Bạch có chút hưng phấn nói.
- Khoảng cách xa như thế, cậu có thể đi qua sao?
Tôi nhìn cậu ta một cái rồi nói, đồng thời khoa tay múa chân đo thử khoảng cách một chút, cái độ rộng khoảng chừng hơn ba mét, kỳ thật cũng hoàn toàn không xem như quá rộng, nếu là tìm một quán quân nhảy xa của thế giới tới đây, nhảy qua đó, liền tính là tôi, nếu gia tốc chạy lấy đà, chắc có thể cũng nhảy qua được tới bờ bên kia.
Nhưng mà, cái này không thể so sánh như nhảy xa ở trên mặt đất được, cái cmn phía dưới là khe sâu vạn trượng, chỉ cần có một chút sai lầm, lập tức liền ngã xuống, tan xương nát thịt không nói, phỏng chừng thần hồn cũng sẽ tiêu tán, bởi vì có một dự cảm mãnh liệt trong lòng tôi ---- phía dưới khe sâu này, tuyệt đối hung hiểm vạn phần.
Đương nhiên, nếu thật ngã xuống, vô luận cái gì hung hiểm đều không sao cả, bởi vì đã ngã chết từ lâu rồi……
Thường thợ săn hừ một tiếng, không nói một lời, giơ tay nâng súng săn, nhắm chuẩn cái người áo đen ở đối diện bên khe sâu kia, bỗng nhiên bóp cò súng.
Không thể tưởng được ông ta lại sát phạt quyết đoán như thế, nói đánh là đánh, tiếng súng vang lên, mấy người chúng tôi đều ngây người một chút, nhưng thấy họng súng nơi tay ông ta phun ra một đoàn ánh lửa, tôi rõ ràng thấy một viên đạn bay ra từ nòng súng, bắn về phía người áo đen đối diện.
Tôi đương nhiên không phải siêu nhân, quỹ đạo cùng tốc độ của viên đạn, cũng không phải mắt thường có thể phân biệt rõ ràng, tôi sở dĩ có thể nhìn được là bởi vì sau khi Thường thợ săn vừa nổ súng xong, viên đạn kia lại chậm vượt mức bình thường, trì trệ đến tựa như lâm vào vũng bùn, vừa mới bay đến rõ ràng khe sâu phía trên, lại đột nhiên không có lực đạo, viên đạn kia bỗng nhiên rũ xuống, thế mà lại rớt xuống!
Một màn này làm tất cả mọi người chúng tôi kinh hãi, khe sâu này lại có lực lượng đáng sợ như vậy, ngay cả viên đạn cũng không bay qua nổi, này con mẹ nó rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì?
Lãnh Thanh Dương cũng nổi cả da gà, nhưng mà cậu ta lại nhếch mép, lộ ra một tia khinh thường nói.
- Cái cây súng nát này, cũng không biết xấu hổ lấy ra làm mất mặt.
Đương nhiên cậu ta rất muốn đem cái hiện tượng này quy kết với súng săn trong tay Thường thợ săn vô lực, đánh ra mấy mét xa liền hẻo mất, ngay sau đó cậu ta cầm súng, lên đạn, nhắm chuẩn đối diện, nhàn nhạt nói.
- Các cậu ta xem tôi bắn một súng song điêu này.
Tiếng nói vừa dứt, trong tai liền nghe đương đương hai tiếng súng vang lên thanh thúy, súng của Lãnh Thanh Dương quả nhiên so với cây súng săn kiểu cũ của Thường thợ săn thì đáng tin cậy hơn một ít, viên đạn vèo ra khỏi nòng, nhanh tới hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết.
Mặc Tiểu Bạch há mồm muốn trầm trồ khen ngợi, nhưng một tiếng hay vừa mới hô lên một nửa, liền bị nghẹn ở cổ họng, mấy người chúng tôi cùng nhau trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, đều trợn tròn mắt.
Liền thấy hai viên đạn này, tuy rằng tốc độ nhanh, nhưng cư nhiên cũng cùng nhau ngừng ở phía trên khe sâu, ở giữa không trung run nhè nhẹ, tựa hồ muốn tránh thoát lực lượng nào đó trói buộc, sau đó chung quy vẫn là thất bại, hai viên đạn lại chúi đầu xuống, lần lượt rớt vào khe sâu!
Lãnh Thanh Dương cư nhiên cũng thất bại, tôi kinh ngạc quả thực nói không ra lời, khe sâu này chẳng lẽ thật là ác ma miệng rộng, cho dù là cái thứ gì cũng có thể nuốt được hay sao?
Mấy người chúng tôi đồng thời lui lại mấy bước, Mặc Tiểu Bạch lại không nhúc nhích, hiếu kỳ nói.
- Cái này chơi vui này, phía dưới là thứ gì……
Vừa nói, cậu ta thuận tay nhặt một cục đá trên mặt đất, ném ném trong tay, dương tay liền ném qua bên đó.
Lúc này đây, chuyện làm chúng tôi đồng thời động dung đã xảy ra, Mặc Tiểu Bạch tùy tiện vứt tảng đá, tuy rằng thong thả, nhưng lại phiêu phiêu đãng đãng, lảo đảo lắc lư, bay qua khe sâu kia, bang một tiếng, dừng ở trên mặt đất đối diện.
Tôi kháo, ánh mắt nhìn về phía Mặc Tiểu Bạch lại thay đổi, ngay cả nơi viên đạn bắn mà không bay đi nổi, cậu ta ném cục đá đều có thể ném qua hay sao?
Mặc Tiểu Bạch kinh ngạc hắc một tiếng, tùy tay lại thử thăm dò ném một cục đá nữa, lần này vẫn như cũ thuận lợi bay qua đó, cũng không có xuất hiện tình huống như lúc trước.
Mấy người chúng tôi liếc nhau, trong mắt đều là không thể tưởng tượng, Lãnh Thanh Dương cân nhắc một chút, bỗng nhiên đưa súng của mình cho Mặc Tiểu Bạch, nói.
- Tới, cậu dùng súng của tôi thử, nhắm chuẩn phía trước, trực tiếp bóp cò là được.
Mặc Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin được nói.
- Cái súng này, cho tôi dùng thật hả?
- Vô nghĩa, cho cậu mượn dùng một chút, tôi cũng không tin, cái chỗ mà viên đạn bay qua không nổi, cậu ném cục đá lại có thể ném đi qua.
Lãnh Thanh Dương hiển nhiên không phục, đồng thời cũng muốn làm rõ ràng nguyên nhân, súng lên đạn, tùy tay đưa cho Mặc Tiểu Bạch.
Mặc Tiểu Bạch hưng phấn lại khẩn trương tiếp nhận khẩu súng, đầy mặt đều là vẻ kích động, đùa nghịch khẩu súng kia vài cái, nói.
- Cái thứ đồ chơi này tôi dùng như thế nào?
- Cậu trước phải nhắm chuẩn, sau đó trực tiếp nổ súng……
Lãnh Thanh Dương nói.
- Giống như vậy sao?
Mặc Tiểu Bạch nói, bỗng nhiên khẩu súng quay lại, nhắm ngay Lãnh Thanh Dương nói.
Lãnh Thanh Dương hoảng sợ, thân hình bỗng nhiên chợt lóe, vọt đến một bên Mặc Tiểu Bạch, động tác cư nhiên mau đến cực kỳ, thuận thế đánh lên cánh tay Mặc Tiểu Bạch, ngay sau đó liền nghe phịch một tiếng, cái tên Mặc Tiểu Bạch này lại thật sự nổ súng.
Nhưng mà một luồng sức mạnh thật lớn giật tới làm cánh tay Mặc Tiểu Bạch đột nhiên nhấc lên, vốn họng súng kia đã không nhắm chuẩn, lần này càng là không biết bay đến chỗ nào rồi.
Ách, không đúng, tôi biết nó bay đến nơi nào rồi, bởi vì viên đạn kia lại phiêu du ở phía trên cái khe sâu, ngay sau đó, lại rớt xuống.
Ôi cái cmn, tôi hoảng sợ rồi, cái thứ quái quỷ này là tình huống như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì viên đạn có thể uy hiếp tới người áo đen kia còn cục đá thì không có việc gì? Mấy thứ quỷ này đều là do cái tên kia làm ra hay sao?
Tôi càng thêm tin tưởng, nhưng người nọ ngồi trên mặt đất phía đối diện, cũng không ngẩng đầu lên, Miêu Nô cũng không phát ra âm thanh, hai người một đứng một ngồi, ai cũng không lên tiếng.
Cứ giằng co mãi như vậy, cũng không được nha, nói nữa, người ta bây giờ căn bản đang bận việc riêng, căn bản không thèm để ý chúng tôi, ngay cả vài tiếng súng vang, cũng chưa thể làm người nọ ngẩng đầu lên, tôi không khỏi lại dâng lên nghi hoặc trong lòng, tên này rốt cuộc có phải người sống hay không?
Chẳng lẽ, đó là Nam Cung Phi Yến?
Ý niệm này vừa hiện lên trong lòng, tôi rốt cuộc không thể nào bình tĩnh, vội vàng suy nghĩ, Mặc Tiểu Bạch nhìn phía dưới khe sâu kia, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
- Này con mẹ nó đây là địa phương quái quỷ gì vậy, giống như nam châm vậy.
Tôi lại như nhớ tới gì đó, vội nói.
- Cậu nói cái gì, nơi này giống như nam châm?
Mặc Tiểu Bạch sửng sốt.
- Đúng vậy, chẳng lẽ không phải sao, cậu xem viên đạn qua đi liền rơi xuống, cục đá thì không có việc gì, cái này không phải giống như nam châm hay sao?
- Anh em tốt.
Lời cậu ta nói nháy mắt đã nhắc nhở tôi, tôi vội vàng duỗi tay về phía cậu ta, nói.
- Đưa tôi một cái giăm bông.
Mặc Tiểu Bạch nhếch miệng cười nói.
- Xong rồi chứ gì, tôi đã nói các cậu một hồi sẽ đói bụng, may mắn tôi mang theo, anh họ à mau tới đây, cái cây vừa thô vừa to này cho cậu đó…
Cậu ta đưa cho tôi một cái giăm bông thật to, tôi nhận lấy, căn bản cũng không ăn, dương tay liền ném đi ra ngoài, nghĩ thầm lúc này tôi muốn nhìn thử, giăm bông có thể rơi vào trong cái khe này hay không.
Bất quá, kỳ tích lại lần nữa đã xảy ra, giăm bông này không chịu ảnh hưởng chút nào, lảo đảo lắc lư đã bay qua tới bên kia, rơi xuống đất bộp một cái, nhanh như chớp đã lăn ra thật xa, cư nhiên vừa vặn dừng ở trước người Miêu Nô.
Miêu Nô lại dường như không phát hiện, vẫn cứ đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ, an tĩnh đến tựa như một con mèo con ngoan ngoãn.
Nhưng mà mèo con ngoan ngoãn nhà người ta sẽ ăn giăm bông, mà nàng, không ăn thịt người đã không tệ rồi.
Lần này, tôi gần như đã hiểu rõ, cục đá cùng giăm bông đều không có việc gì, viên đạn qua đi liền rơi xuống, điều này đã chứng minh ở phía dưới khe rãnh kia, hẳn là một cái quặng nam châm thật lớn!
Nếu viên đạn không được, như vậy, phỏng chừng lúc này phải vật lộn tay đôi rồi, bỗng nhiên có một bóng người nhảy qua trước mặt tôi.
- Ai dám cùng tôi nhảy qua đó? Tôi là người thủ sơn, tôi có chức trách tiêu diệt kẻ xâm lấn, cho dù không có súng.
Thường thợ săn bỗng nhiên mở miệng nói, nghĩ nghĩ một lát lại bổ sung một câu.
- Cho dù không có súng, cũng không có đao, tôi còn có nắm tay.
Chúng tôi còn chưa nói chuyện, Lãnh Thanh Dương lại lắc lắc đầu, đơn giản ngồi ở trên mặt đất, tôi tự nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ, vỗ ngực nói.
- Thường đại thúc, tôi cùng ông nhảy qua đó đi, ông có nắm tay, tôi có dũng khí.
Mặc Tiểu Bạch cũng xem náo nhiệt cười hắc hắc nói.
- Còn có tôi, tôi có một hàm răng tốt lắm, ai không phục thì cắn kẻ đó nha……
Ba người chúng tôi nói ngắn gọn mấy câu liền quyết định hành động, Lãnh Thanh Dương lại ở bên nói.
- Các cậu muốn nhảy thì cứ nhảy đi, nhưng mà tốt nhất nêm đem đai lưng cùng quần áo gì đó dính kim loại đều gỡ xuống hết đi, nếu không ngã xuống, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu, còn có, nếu ai có nạm răng vàng gì đó, tốt nhất cũng gõ xuống ……
Mấy lời này của cậu ta cũng thật có lý, tôi vội xem xét trên người một chút, phát hiện trừ bỏ mấy đồng tiền xu cùng đai lưng ra, cái đồ vật bằng kim loại nào cũng không có, cũng may lúc tôi đi tới đây vừa vặn mặc một cái quần jean bó, ngay cả khi cởi bỏ đai lưng thì cũng sẽ không rớt quần.
Tôi bỏ hết mấy đồ vật bằng kim loại ra ngoài, nhất nhất vứt trên mặt đất, Mặc Tiểu Bạch lại túm quần, vẻ mặt đau khổ nói.
- Anh họ à, tôi mặc cái quần này, sao đi qua giúp cậu đánh nhau được đây.
Tôi nhịn không được buồn cười, nhưng thời điểm mấu chốt, tôi cũng cười không ra tiếng, thuận miệng nhắc nhở nói.
- Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không mặc quần đùi à?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo