Lãnh Thanh Dương vừa dứt lời, đột nhiên xoay người dương súng, liên tiếp nổ súng về phía hai cánh cửa đồng thau kia, tôi lắp bắp kinh hãi, muốn khuyên can cậu ta không cần xúc động như vậy, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ nghe một tiếng súng vang đoàng một cái, một phát súng này đã đánh trúng cánh cửa đồng thau!

- Đang……

Một phát súng đánh thẳng lên cánh cửa đồng thau, nhất thời truyền đến một tiếng chấn vang lâu dài du dương, quanh quẩn trong mộ đạo, khói thuốc màu đỏ hồng len lỏi ra từ họng súng, nhìn kỹ lại thì thấy cánh cửa đồng thau kia lại như không hề hấn gì.

Thường thợ săn xông lên vài bước, huy động đao săn, vậy mà lại chém thẳng vào mặt Lãnh Thanh Dương, Lãnh Thanh Dương hơi co người lại, dưới chân bước một bước nhỏ liền tránh khỏi một đao, họng súng giương lên, âm thanh lạnh lùng nói.

- Ông đừng cho là tôi không dám nổ súng, nói thật cho ông biết, tháng trước tôi vừa mới bị tạm thời cách chức, hiện tại là thân phận tự do, súng này của tôi mặc dù có thể giết quỷ, nhưng tôi cũng không ngại dùng nó để lại một cái lỗ trên đầu của người ngăn tôi đâu.

Thường thợ săn tay cầm đao săn, ngừng ở cách cổ Lãnh Thanh Dương một thước có hơn, cũng hừ lạnh nói.

- Tuy rằng tôi không có giết qua người, nhưng tôi cũng không ngại dùng cây đao này, chém đầu kẻ vọng tưởng phá hư cấm kỵ nơi này xuống.

Hai người này lại tiếp tục giằng co với nhau, tôi không khỏi phát điên nói.

- Làm ơn đi, có thể đừng như vậy nữa được không, các người làm như vậy hậu quả chỉ có thể là chính mình hố chính mình, hiện tại là lúc nào rồi, hợp tác một chút được không? Đều nghe lời tôi, các người thu hồi súng với cả đao săn đi, có sức lực, đợi lát nữa cùng nhau đối phó kẻ địch kìa.

Sát khí trong mắt hai người này dần dần lui bước, chậm rãi thu hồi đao súng, tôi tiến lên nói.

- Anh Lãnh, hiện tại anh có thể xác định Miêu Nô thật là ở phía bên kia của cánh cửa đồng thau hay không?

Cậu ta cúi đầu nâng cổ tay, nhìn thoáng qua nói.

- Không sai, theo như vị trí mà thiết bị giám sát này biểu hiện, chỉ có một phương hướng này, hơn nữa, mục tiêu rất rõ ràng, khoảng cách cũng không xa, tôi tuyệt đối có lý do tin tưởng, miêu nữ kia ở bên trong.

Tôi gật gật đầu, lại nói với Thường thợ săn.

- Thường đại thúc, bây giờ ông có thể xác định, ở trong này thật là phong ấn cái gì ăn quỷ quái thịt người, phi thiên yêu ma hay không?

Thường thợ săn chần chờ một lúc rồi nói.

- Tổ tông tương truyền, chính là như thế, tôi nghĩ, thà rằng tin là có còn hơn không tin.

- Chính là nói như vậy, tựa hồ nói không thông a, nếu Miêu Nô ở bên trong, như vậy tất nhiên phải mở ra cánh cửa đồng thau cô ta mới có thể đi vào, nhưng ông đã nói, đây là phong ấn, chạm vào một chút đều có nguy hiểm, nếu lúc Miêu Nô đi vào có mở ra, như vậy yêu ma quỷ quái bên trong vì cái gì không chạy ra ngoài chứ?

Hai người bọn họ đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía tôi, trong ánh mắt toát ra vẻ khác thường, đều đang chờ tôi nói tiếp, Thường thợ săn nói.

- Có lý.

Tôi tiếp tục nói.

- Còn có, nếu Miêu Nô đi vào, như vậy Nam Cung Phi Yến một đường truy tung, hẳn là cũng đã đi vào, lấy sự thông minh của chị ấy, tuyệt đối sẽ lưu lại ký hiệu ở bên ngoài cho chúng ta, hoặc là tiêu chí, hoặc là cảnh báo, sao có thể một chút tin tức đều không có, cứ như vậy mà biến mất?

Hai người bọn họ đồng thời gật đầu, hiển thị thập phần đồng ý, tôi lấy lại bình tĩnh, sau đó lại muốn phát biểu cái nhìn của tôi, nhưng vào lúc này, Mặc Tiểu Bạch bên cạnh bỗng nhiên hô câu.

- Anh họ, các cậu làm gì vậy, mau tới đây nha…

Tôi quay đầu nhìn lại, lại tức khắc liền ngây ngẩn cả người, không biết khi nào Mặc Tiểu Bạch đã mở ra cánh cửa đồng thau kia, lúc này đang đứng ở cửa, xoay người vẫy tay với chúng tôi.

Tôi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, này…… cậu ta cư nhiên đem cánh cửa đồng thau mở ra?

- Cậu, cậu là như thế nào mở ra…

Tôi kinh ngạc nói, Lãnh Thanh Dương cùng Thường thợ săn cũng kinh hãi, ánh mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch đều thay đổi.

Cánh cửa đồng thau mà Lãnh Thanh Dương dùng sức đẩy cũng chưa phản ứng, một súng bắn vào cũng không phản ứng, cư nhiên bị Mặc Tiểu Bạch vô thanh vô tức mở ra?

Mặc Tiểu Bạch nhìn chúng tôi, lại cũng là vẻ mặt kỳ quái, nói.

- Này có cái gì hiếm lạ đâu, cửa này kéo một cái là mở được mà.

Kéo một cái là mở!

Tôi nhất thời không nói nên lời, Lãnh Thanh Dương cũng ngạc nhiên, bỗng nhiên giơ tay, tát mặt mình một cái cho tỉnh.

Không thể tưởng được tại thời khắc mấu chốt nhất, cả lũ chúng tôi bị teo não, ngược lại là cái người nhìn như thiên chân khờ ngốc Mặc Tiểu Bạch, tư duy không có xơ cứng, nhìn xem người ta có bao nhiêu thông minh, cửa này đẩy không động, bởi vì là cửa kéo á.

Không thể tưởng được vấn đề đơn giản như thế bị chúng tôi phức tạp hóa, tôi cười khổ một tiếng, lại cũng chưa nói cái gì, tiến lên một bước đứng ở bên cạnh Mặc Tiểu Bạch, chỉ thấy bên trong cánh cửa đồng thau kia lại là một thạch thất đại sảnh rộng lớn vô cùng, mặt đất hoàn toàn làm từ huyết sắc ngọc thạch, vừa mới nhìn lần đầu, tựa như máu tươi đầy đất.

Hơn nữa bên trong không có trường minh đăng, nhưng đỉnh chóp thạch thất, cùng với bốn vách tường, lại được khảm rất nhiều dạ minh châu, từ xa nhìn lại, tựa như bầu trời đầy sao đẹp rạng ngời, ánh sáng tinh tinh điểm điểm trong thạch thất, cảnh vật rõ ràng.

Chẳng qua lúc này nơi đây, có từng trận âm phong thổi ra từ bên trong cánh cửa đồng thau, một cổ hơi thở quỷ dị đập vào trước mặt, bốn phía yên tĩnh vô cùng, nhưng vận mệnh chú định tựa hồ lại có âm thanh nào đó cực kỳ ồn ào, từ bốn phương tám hướng thấu lọt vào tai, như thể phảng phất có vô số quỷ quái đang pi pi nói nhỏ.

Trong lòng tôi ớn lạnh, lại nhìn dạ minh châu như ánh sao đầy trời kia, không biết sao, rồi lại phát hiện có chút giống như là vô số đôi mắt, trong bóng đêm liên tục chớp chớp, đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Những điểm tinh quang đó, lưu chuyển trên mặt đất huyết sắc ngọc thạch, toàn bộ mặt đất như sống dậy, thoạt nhìn giống như là một cái ao máu chảy xuôi máu tươi, máu tươi chậm rãi lưu chuyển ở giữa, nhìn lại quỷ dị vô cùng.

Mấy người chúng tôi đứng ở cánh cửa đồng thau, đều cảm thấy hoảng sợ trong mắt nhau, bởi vì cảnh tượng này thật là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy, không nói cái khác, nhưng nhiều huyết sắc ngọc thạch như vậy, cùng dạ minh châu che trời lấp đất, phiên danh tác này tuyệt đối không phải dễ dàng có thể làm được.

Tôi thở sâu, nhìn quanh trái phải, thấp giọng nói.

- Tục ngữ nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hôm nay nếu chúng ta tới nơi này rồi, tiến hay lùi?

Nơi này tình hình thật sự quá mức đặc thù, tôi không thể không dò hỏi một ít thái độ của bọn họ, chỉ là Lãnh Thanh Dương cái gì cũng chưa nói, bình thản ung dung cất bước đi bước vào đại sảnh giống như ao máu kia.

Anh ta đã dùng hành động để trả lời câu hỏi của tôi, Thường thợ săn lại theo sát phía sau, cũng hơi hơi mỉm cười với tôi, có lẽ đối với ông ta mà nói, ông ta mãnh liệt chờ mong có thể biết được bí mật nơi này hơn bất cứ ai trong chúng tôi.

Còn có Mặc Tiểu Bạch, cậu ta đứng ở tại chỗ không có động thái gì, tôi mang theo bộ dáng xin lỗi nói với cậu ta.

- Người anh em, cậu vẫn đừng nên đi vào, tôi mang cậu lại đây là đã liên lụy cậu, nơi này phỏng chừng đã là chỗ cuối cùng rồi, hung hiểm vạn phần, cậu ở lại đây đi, nếu chúng tôi vẫn không ra được, cậu liền nghĩ cách đi ra ngoài, tôi nghĩ lấy bản lĩnh của cậu, khẳng định có thể làm được, sau đó, liền đi tới luân hồi các, giúp chúng tôi báo cái tin, nói cho vị Tư Đồ tiên sinh kia, tôi…

Tôi nói nửa ngày, Mặc Tiểu Bạch trước sau nghiêng đầu lắng nghe, nhưng mà tôi còn chưa nói xong một câu cuối cùng, Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên cười cười nói.

- Ngượng ngùng, chỗ này chơi vui như vậy, cậu đừng mơ tưởng mà ném tôi ở lại đây, cậu có lời muốn nói, thì cứ tự mình đi nói với cái ông già kia đi, tôi phải đi vào trong này rồi, lại nói, không có tôi, cậu có thể ngửi được đường đi ra ngoài sao...

Nói dứt lời, cậu ta cũng cất bước đi vào, hơn nữa xem bản mặt hưng phấn kia, còn muốn chờ mong hơn cả chúng tôi.

Tôi không khỏi cười khổ, kỳ thật chuyện này, cùng cậu ta quan hệ nhỏ nhất, hoặc là nói, căn bản là chả có quan hệ cái rắm gì tới cậu ta, mà hiện tại, cậu ta lại ở cùng chúng tôi cùng tiến cùng lui, đồng sinh đồng tử.

- Người anh em, cảm ơn.

Tôi cảm kích nói, lời này tuy rằng ngắn gọn, lại bao hàm chân thành tha thiết.

- Đừng lừa tình nữa, tôi cũng không phải là vì giúp cậu, tôi chính là tò mò mà thôi, cũng không biết ở trong này đến tột cùng sẽ có cái gì yêu ma quỷ quái, quá chờ mong rồi…

Tôi lại lần nữa vô ngữ, cái tên ngốc này…… Là thật khờ hay là khờ thật vậy?

Tôi cũng theo sau bước chân vào trong “Ao máu”, dưới chân nhất thời truyền đến một luồng cảm giác dị dạng, huyết sắc ngọc thạch lạnh lẽo trơn trượt, nhưng dẫm lên có một loại cảm giác trì trệ, còn có chút dính chân, trong lòng tôi kinh hãi, cảm giác này, cư nhiên thật sự như là đạp lên máu tươi đầy đất, hay là, chỗ này thật sự là một cái ao máu?

Tôi bám vào tường lần mò, nâng tay lên xem thử trong tay trơn bóng như lúc ban đầu, cũng không có cái gì gọi là máu cả.

Lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra, cái này chỉ là hiệu quả của quang mang chiếu rọi thôi, hoặc là, là ảo giác của bản thân tôi.

Làm rõ ràng điểm này, tôi tức khắc yên tâm, nhưng thấy Lãnh Thanh Dương, Thường thợ săn, còn có Mặc Tiểu Bạch, bộ dạng ba người này không khác gì tôi, đều là thật cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây nhìn hai bên cùng đỉnh đầu dưới chân, hiển nhiên cũng bị cảnh tượng này làm chấn kinh rồi, Thường thợ săn càng là vừa đi vừa vung đao săn gõ lên trái phải dò đường, âm thanh truyền đến càng làm tôi tin tưởng, nơi này là ngọc thạch lót đường, mà không phải là ao máu lan tràn.

Đại sảnh này trống trải thật sự, chỉ có hai bên có bốn căn cột đá chống, ngẩng đầu xem, đỉnh chóp sợ là đến có hơn mười mét cao, mà chung quanh trống rỗng, không có quan tài, không có tượng gốm, không có thông đạo, giống như nơi này đã là chỗ cuối cùng.

Tôi âm thầm cảm thấy kỳ quái, nếu nói đây là chủ mộ thất, có thể thấy từ quy mô cổ mộ này chủ mộ thất lớn như vậy nhưng thật ra cũng không hiếm lạ, nhưng làm một cái chủ mộ thất, không có vật bồi táng, không có vàng bạc đồng khí, không có tượng gốm võ sĩ, thậm chí ngay cả quan tài đều không có, này giống như có chút không thích hợp.

Nhìn nhìn, tôi không khỏi lại nghĩ tới, nơi này được nói là một mộ huyệt bị vứt bỏ.

Nhưng mà nơi này trống trải như thế, yêu ma quỷ quái như Thường thợ săn nói ở nơi nào? Miêu Nô, Nam Cung Phi Yến, lại ở nơi nào?

Trong đại sảnh, chúng tôi tiếp tục chậm rãi cất bước đi, xem biểu tình của bọn họ, phỏng chừng đều cùng tôi giống nhau, đều kinh ngạc cùng nghi hoặc, mà đúng lúc này, Lãnh Thanh Dương đi tuốt đằng trước bỗng nhiên ngừng lại, nhìn mặt đất phía trước, nhẹ di một tiếng.

Chúng tôi theo sau cũng đều dừng lại, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, lại nhịn không được đồng thời kinh hô ra tiếng.

Ở phía trước cách đó không xa, huyết sắc ngọc thạch bỗng nhiên biến mất, giống như là đi tới cuối, mà ở phía trước, rõ ràng là một cái khe vực sâu thật lớn.

 

0.48124 sec| 2438.211 kb