Trong tay Thường thợ săn vẫn cứ nắm đao săn kia, chém trái chém phải, nhìn qua dũng mãnh gan dạ vô cùng, cùng đấu với đám sơn tiêu, nhưng mà theo ý của tôi, ông ta công kích trên cơ bản là phí công, bởi vì những sơn tiêu đó cũng không sợ loại công kích vật lý này của ông ta, phải biết rằng, mấy thứ này là oán khí ngưng kết mà thành đó, căn bản không phải thân thể huyết nhục.

Lúc này trên người Thường thợ săn đã bị thương, trước ngực có vết máu loang lổ, trên mặt cũng có máu, tuy rằng sơn tiêu không phải thật thể, nhưng lại tiếp cận thật thể, nanh vuốt thật sự sắc bén, Thường thợ săn người ít không địch lại nhiều, ăn không ít đau khổ.

Chỉ là mấy con sơn tiêu này cũng không thuận lợi như tôi nghĩ, tuy thấy Thường thợ săn đỡ trái hở phải, nhưng cũng đem đao săn múa may vù vù xé gió, sơn tiêu vây quanh hai bên ông ta, nhưng thật ra cũng không dám quá mức bức bách tới gần, hơn nữa mấy con sơn tiêu cách ông ta hơi gần, bị đao săn chém trúng, dường như cũng chịu thương tổn, trong lúc hành động thỉnh thoảng cố tình tránh né đao săn của Thường thợ săn, thế cho nên tuy rằng trong lúc nhất thời Thường thợ săn cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không có gì trở ngại.

Tôi không khỏi kinh ngạc, cái này chính là có điểm kỳ quái, ông ta là một thợ săn sử dụng đao, làm sao mà có thể tạo thành uy hiếp cùng với thương tổn đối với đồ vật giống như sơn tiêu này?

Nhưng những chuyện này cứ để qua một bên đi, mắt thấy một cái sơn tiêu không màng chết sống vọt lên, lập tức bổ nhào vào trên lưng Thường thợ săn, há mồm muốn cắn, tôi thấy tình trạng không tốt, vội lấy ra Phá tự quyết, chuẩn bị xông lên hỗ trợ, nhưng vào lúc này, phía sau phịch một tiếng súng vang, sơn tiêu kia bị bắn thủng đầu, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra liền hóa thành một đoàn sương khói, phiêu tán ở trong không khí, nhưng lại tụ mà không tiêu tan.

Tôi tức khắc sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cái tên cảnh sát kia đang giơ súng lục lên, trên nòng súng đang còn toát ra từng làn khói nhẹ, lại không chút do dự, liên tiếp nổ súng, trong tai chỉ nghe bang bang liên thanh, tạo ra tiếng vang thật lớn trong thạch thất, cư nhiên liên tục bắn trúng sơn tiêu, chỉ thấy vô số đoàn sương khói tản ra, nhất thời liền tiêu diệt được vài cái.

Những sơn tiêu loạn thành một đoàn, cảnh sát kia đứng yên tại chỗ, cầm súng bắn tỉa, biểu tình vô cùng bình tĩnh, hơn nữa bách phát bách trúng, súng súng bạo đầu, tôi xem mà trong lòng nhiệt huyết mênh mông, nhưng thạch thất này nhỏ hẹp, tuy rằng cậu ta xử lý mấy cái sơn tiêu, nhưng số còn lại cũng đã dũng mãnh không sợ chết vọt lên.

Lúc này đây, Phá tự quyết trong tay tôi rốt cuộc có thể phát huy uy lực, vì thế tôi hét lớn một tiếng, vèo vèo vèo liên tiếp quăng ra mấy tờ phù, cũng là từng cái đoạt mạng, Phá tự quyết sôi nổi lăng không nổ mạnh, những sơn tiêu kia còn thảm hơn vừa rồi, bị tạc biến mất sương mù tán, chỉ thấy một chùm khói trắng giãy giụa vặn vẹo trong không trung, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Tiếng súng không ngừng, Phá thự quyết bay loạn, hai chúng tôi một trận xung phong liều chết, rất nhanh liền tiêu diệt hơn phân nửa, có mấy con thấy tình thế không ổn, muốn lén chạy đi, cũng bị Thường thợ săn ra sức phách chém, bức phải ở lại trong thạch thất, nhe răng nhếch miệng gầm rú.

Mặc Tiểu Bạch nhìn thấy tiện nghi, lén chạy tới một con sơn tiêu ở gần, cũng nhe răng nhếch miệng kêu loạn một trận, cũng vọt đi lên……

Sơn tiêu kia vừa thấy tư thế Mặc Tiểu Bạch xông tới, tức khắc có điểm phát ngốc, phỏng chừng trong lòng buồn bực, hai người chúng ta đây là ai đang cắn ai vậy?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mặc Tiểu Bạch xông lên cắn một phát lên trên người sơn tiêu, sơn tiêu kia kêu thảm một tiếng rồi bắt đầu thu nhỏ lại, nhanh chóng chui vào trong bụng cậu ta.

Bên cạnh, Thường thợ săn liên tục múa may đao săn, lại bức lui thêm hai con sơn tiêu, Mặc Tiểu Bạch ăn uống rất tốt, một ngụm một cái, răng rắc răng rắc ăn gần hết.

Thật nhang, trong thạch thất đã khôi phục bình tĩnh, những sơn tiêu đó tuy rằng dũng mãnh, nhưng dưới sự công kích liên thủ của chúng tôi, cư nhiên không có nửa điểm phần sức lực để mà giãy dụa, hết thảy đều bị xử lý.

Mặc Tiểu Bạch đặt mông ngồi dưới đất, xoa bụng liên thanh kêu.

- Không được không được, anh họ à, no sắp chết người rồi.

Tôi nhịn cười, tiến lên giữ chặt Thường thợ săn, trên dưới đánh giá liếc mắt một cái nói.

- Thường đại thúc, không có việc gì đi?

Thường thợ săn thở hổn hển lắc lắc đầu, lại cười hắc hắc, chống đao săn lên mặt đất, hung hăng nói.

- Thống khoái, thật là thống khoái, thật nhiều năm không thống khoái như vậy.

Trong mắt ông ta toát ra thần sắc hưng phấn vô cùng, thấy ông ta không bị gì, tôi mới quay đầu lại nhìn cái tên cảnh sát vẻ mặt trầm tĩnh kia, đi qua duỗi tay nói.

- Không tồi, cậu thực không tồi, hiện tại tới làm quen lại một chút, tôi tên là Hàn Thanh Thiên, hiện tại trong cái huyệt mộ quỷ dị này, trừ bỏ mấy người chúng tôi, nói vậy còn có những người khác, tôi nghĩ, chúng ta có thể hợp tác với nhau.

Cậu ta liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhàn nhạt nói.

- Tôi là Lãnh Thanh Dương, cậu cũng không tồi, các cậu đều không tồi, chỉ là tôi nghĩ chúng ta cũng không phải cùng một loại người, cho nên, vẫn là từng người hành sự là được rồi.

- Ồ? Mục đích của cậu, chẳng lẽ không phải bắt giữ Miêu Nô kia sao? Chúng tôi cũng giống như thế.

Tôi buồn bực nói.

- Lúc ấy là bắt giữ Miêu Nô, cô ta phạm vào án giết người, tôi phải bắt cô ta trở về, vô luận sống hay là chết, mà các cậu, thực xin lỗi, cho dù các cậu là vì cái gì, tôi không thích cùng người hợp tác.

Cái tên Lãnh Thanh Dương này nói xong, bỗng nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, trên đó có một điểm đỏ lập lòe, cậu ta chậm rãi lộ ra nụ cười, ngẩng đầu nói.

- Mục tiêu lại xuất hiện lần nữa, các vị, hẹn gặp lại.

Nói xong cậu ta liền mau chân đi tới phía trước, đồng thời nhìn chằm chằm điểm đỏ cứ lập lòe trên cái đồng hồ kia, tôi tức khắc hiểu ra, cái này hơn phân nửa là sản phẩm truy tung công nghệ cao, cậu ta sớm đã an trí ở trên người Miêu Nô, ở trong phạm vi nhất định, liền có thể thu được tín hiệu.

Khó trách cậu ta có thể truy tung đến nơi đây, thấy cậu ta muốn đi, tôi cũng không nói nhiều, vội vàng gật đầu với Thường thợ săn cùng Mặc Tiểu Bạch, vì thế ba người chúng tôi theo sát phía sau Lãnh Thanh Dương, Mặc Tiểu Bạch xoa xoa cái mũi, nói thầm.

- Lúc này tôi cảm thấy tụt hứng rồi, mùi vị nơi này quá khó ngửi.

Chúng tôi một đường đi trước, nhưng Lãnh Thanh Dương lại chuyên môn chọn thông đạo có trường minh đăng mà đi, tôi thấp giọng hỏi Thường thợ săn.

- Thường đại thúc, nơi này rốt cuộc có bí mật gì, vì cái gì con đường ông đi đều có tượng gốm, bọn họ lại chọn không có tượng gốm?

Thường thợ săn nhìn chằm chằm bóng dáng Lãnh Thanh Dương phía trước, thấp thấp nói.

- Cái này không có gì kỳ quái, đường có tượng gốm chẳng qua là lối tắt mà thôi, mà đường bọn họ đi, tương đối an toàn một chút.

Tôi gật gật đầu, lúc này mới biết được, nhưng tôi liếc mắt nhìn Thường thợ săn một cái lại nói.

- Thường đại thúc, ông tương đối quen thuộc với nơi này, chẳng lẽ thường xuyên xuống dưới này sao?

Sau một lúc lâu Thường thợ săn không nói gì, sau khi đi tiếp thêm một đoạn mới chậm rãi mở miệng nói.

- Là quy củ mà tổ tông nhà họ Thường truyền xuống mà thôi, nếu không phải vì các cậu, có lẽ đời này tôi cũng không có khả năng xuống dưới này, đi ra xa như vậy.

Lúc ông ta nói mấy lời này, trong mắt lóe ra vẻ mong đợi, tôi biết, đối với một người thừa kế như ông ta mà nói, trên thực tế là muốn thừa nhận rất nhiều thống khổ, bởi vì rất nhiều thời điểm, những đồ vật mà tổ tông truyền thừa xuống dưới, kỳ thật càng nhiều chỉ là một cái truyền thuyết, một cái chuyện xưa, mà chân tướng sự thật, thường thường sẽ cùng với cái mình biết khác nhau một trời một vực.

Tựa như tôi, đối với truyền thừa cùng quá khứ của nhà họ Hàn truyền thừa, kỳ thật chỉ là tồn tại trong những câu chuyện mà ông nội kể, cùng với trong quyển cấm kỵ bút ký kia thôi, mà bí mật chân chính của nhà họ Hàn, tôi lại không hề biết.

Cho nên, Thường thợ săn cũng giống như thế, hẳn là ông ta cũng sẽ rất muốn biết, chỗ mà ông ta bảo vệ cả nửa đời, đến tột cùng có cái bí mật gì, mà đén cùng ông ta bảo vệ nó vì cái gì.

Lãnh Thanh Dương vững bước đi ở phía trước, mỗi khi đi đến một cái thạch thất, cậu ta sẽ dừng lại một lát, xem xét phương hướng một chút, sau đó lại lựa chọn một cái thông đạo đi vào, nhưng lại tuyệt không đi vào trong cái thông đạo đen nhánh tràn đầy tượng gốm kia

Trên thực tế, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, chỉ cách nhau chưa tới mười mét, nhưng mà Lãnh Thanh Dương biết rõ chúng tôi ở sau lưng, lại làm bộ như không biết, cứ dẫn theo chúng tôi quẹo đông rẽ tây, đi ra không biết bao xa, mộ đạo phía trước bỗng nhiên trống trải hẳn lên, chúng tôi đi đến cuối, cùng nhau dừng bước.

Nơi đó, xuất hiện một cái cánh cửa đồng thau cực lớn, ngăn cản đường đi.

Thoạt nhìn, nơi này giống như chính là chủ mộ đạo, ở hai bên mộ đạo có thêm hai lối đi nữa, tổng cộng là bốn cái, mà chúng tôi đi ra từ một cái trong đó, mà trong bốn cái thông đạo này có một cái là đường có trường minh đăng, một cái tối thui, thực hiển nhiên, nơi đó chính là con đường che kín tượng gốm.

Tôi dần đề cao tinh thần, phía trước Lãnh Thanh Dương đứng ở nơi đó, xem xét khắp nơi trên cánh cửa đồng thau, vẻ mặt nghi hoặc, tôi tiến lên nói.

- Anh Lãnh à, thế nào rồi?

Cậu ta cũng không quay đầu lại nói.

- Mục tiêu ở ngay phía trước, nhưng cái cửa lớn này…

Vừa nói, cậu ta duỗi tay dán lên cửa thử đẩy vài cái thăm dò, cánh cửa kia dường như thật sự dày nặng, đẩy mãi không nhúc nhích, tôi cũng học theo mà vươn tay, cũng muốn thử xem một chút coi thế nào, bất quá tay mới vừa đặt ở trên cửa, Thường thợ săn phía sau bỗng nhiên nói.

- Đừng cử động, có cái truyền thuyết về cánh cửa đồng thau này, là cánh cửa thông hướng địa ngục, cách nhau một cánh cửa là phân chia âm dương, nghe nói bên trong có ác quỷ ăn thịt người, yêu ma phi thiên, nếu ai đánh thức bọn họ, kẻ đó liền phải xui xẻo.

Ông ta vừa thốt ra lời này, tôi nhanh chóng rụt tay trở về, Lãnh Thanh Dương trừng mắt nói.

- Sao vừa rồi ông không nói?

Thường thợ săn mặt vô biểu tình nói.

- Vừa rồi người anh em này của tôi lại không có chạm vào, mà cho dù cậu sống hay chết, cùng tôi có quan hệ gì đâu? Tổ tiên nhà họ Thường có huấn, phàm kẻ tự tiện đi vào, hẳn phải chết.

Trong mắt Lãnh Thanh Dương hiện lên một tia hàn quang, tay sờ tới eo lưng một cái, cầm cái súng lục của cậu ta, Thường thợ săn cũng không yếu thế, một tay nắm súng săn vung lên một cái, viên đạn cũng đã lên đạn.

Tôi vừa thấy không khí giữa hai người này tràn đầy mùi thuốc súng, vội nói.

- Mọi người đừng có ầm ĩ, Thường đại thúc, anh Lãnh là cảnh sát, cậu ta cũng là chức trách trong người, mới truy tung đến nơi đây. Anh Lãnh, Thường đại thúc là người thủ sơn nơi này, cho nên, bảo hộ nơi này cũng là chức trách của ông ta, lúc này tình huống đặc thù, chúng tôi đều là vì bắt giữ Miêu Nô, tốt nhất là có thể chân thành hợp tác, trước tiên đừng có ầm ĩ với nhau được hay không?

Tôi vừa nói, hai người bọn họ mới đồng thời hừ một tiếng, Lãnh Thanh Dương thu hồi cái tay đặt bên hông, ánh mắt lập loè không chừng, Thường thợ săn cũng buông súng săn, lại mở miệng nói.

- Tôi hiện tại tạm thời không so đo cùng với cậu, nhưng cậu đã chạm vào cánh cửa này, một hồi cũng có người ra thu thập cậu.

Lãnh Thanh Dương nhếch khóe miệng, cười lạnh nói.

- Nếu thực sự có thứ gì chạy ra, vậy vừa vặn để nó nếm thử tiêu hồn đạn của tôi.

Cậu ta giơ giơ cái súng trong tay, tôi lại nghe kỳ quái, tiêu hồn đạn? Đây là cái thứ mới mẻ gì?

Đang cân nhắc, Mặc Tiểu Bạch bên cạnh bỗng nhiên cười ha hả, chỉ vào cậu ta nói.

- Ha ha, tiểu hỗn đản? Cậu gia hỏa này thật khôi hài, cư nhiên nói chính mình là tiểu hỗn đản, ha ha...

Lãnh Thanh Dương cho cậu ta một cái liếc mắt, khinh thường nói.

- Tôi đây là tiêu trong xích tiêu, hồn trong hồn phách, đạn trong viên đạn, là đặc chế mà thành, chẳng những có thể giết người, còn có thể sát quỷ.

Cậu ta nói xong chậm rãi lấy ra hai cái băng đạn từ trong lòng, bang một tiếng thay đổi băng đạn, sau đó đem một cái khác cắm ở bên hông, quơ quơ họng súng nói.

- Hôm nay tôi rất muốn nhìn, ở trong này có cái yêu ma quỷ quái gì, vừa vặn một lưới bắt hết……

 

0.08316 sec| 2446.211 kb